Đột nhiên sắc mặt Trần Quân Phi lập tức trở nên khó coi tới cực điểm, hai bàn tay đặt trên tay vịn của anh không khỏi dùng sức nắm chặt lại thành quyền.
"Lâm Tấn Sang"
Trước mắt, người duy nhất có thể đưa Hoàng Song Thư đi chính là người mà bọn họ vẫn luôn truy tìm.
Không ngờ Lâm Tấn Sang có thể ẩn núp sâu như vậy để chờ thời cơ hành động, đưa Hoàng Song Thư đi.
"Anh hai, gần đây anh chỉ cần cố gắng chữa trị hai chân thật tốt là được rồi, chuyện của Song Thư giao cho em xử lý đi."
Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, ánh mắt màu xanh lục của anh ấy lóe lên một chút hung tàn.
Lâm Tần Sang dám đưa Hoàng Song Thư đi ngay trước mắt bọn họ, món nợ này, đương nhiên Phan Huỳnh Bảo sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.
Gương mặt tuần tú của Trần Quân Phi hiện lên vẻ căng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh của anh cũng lập tức gợn sóng mãnh liệt.
Hoàng Song Thư vừa mới kết hôn với Trần Quân Phi mấy ngày đã mất tích, toàn bộ nhà họ Trần đều lâm vào trạng thái bàng hoàng.
Người của Phan Huỳnh Bảo và người của Trần Quân Phi tập trung lại bắt đầu tìm Hoàng Song Thư, toàn bộ thành phố đều lâm vào trang thái phòng bị.
"Tỉnh rồi sao?" Lúc Hoàng Song Thư tinh lại, cô biết bản thân mình đang nằm trong một căn phòng đen nhánh.
Cô khẽ giãy giua một chút bèn nghe thấy âm thanh lạnh đến rợn cả tóc gáy khiến sống lưng cô không khỏi run rẩy.
Sau khi Hoàng Song Thư trấn định lại, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tần Sang đang ngồi xổm xuống bên cạnh mình: "Lâm Tấn Sang, rốt cuộc anh muốn thê nào?"
Lâm Tấn Sang hại cô chưa đủ thảm sao? Bây giờ anh ta lại còn chưa từ bỏ ý định, rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ? "Muốn the nào à? Hoàng Song Thư, có phải bây giờ cô không còn nhớ nhung gì đến người tên Lâm Huy Thành nữa rồi không?" Ảnh måt Lâm Tấn Sang lộ ra chút hung tàn nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư, kế đó anh ta đưa tay ra dùng sức bóp cảm cô, cưỡng ép cô phải nhìn thẳng vào anh ta.
Bị Lâm Tấn Sang dùng sức ép buộc như vậy, Hoàng Song Thư cảm thấy cả người mình đều căng cứng.
Cô năm chặt quả đấm, hô hấp vô cùng rối loạn.
"Chuyện của tôi và Lâm Huy Thành không cần anh quan tâm, tốt nhất anh nên thả tôi ra đi, bằng không thì ngay cả bản thân anh cũng chạy không thoát đầu." “Cô cho rằng chuyện đã đến nước này rồi mà tôi vẫn còn sợ hãi sao? Tôi không hề để tâm đến những vấn đề này từ lâu rồi nhưng mà cho dù tôi có chết thì cũng phải đưa cô theo chôn cùng
Lâm Tấn Sang nhìn Hoàng Song Thư với ánh mắt vô cùng oán hận, anh ta khẽ đưa tay ra sờ lên mặt cô.
"Anh hai tôi thích cô như vậy, có lẽ ngay cả khi anh ấy chết cũng không ngờ người phụ nữ của mình sẽ hèn hạ như thế.
Cô thật sự...!để tiện đến mức tôi không nói nên lời đấy." Hoàng Song Thư cắn môi, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Lâm Tấn Sang.
"Rốt cuộc loại phụ nữ như cô có gì tốt chứ? Anh ấy vì cô mà thậm chí không cần cả mạng của mình, có lẽ tôi thật sự nên bóp chết cô mới hả được cơn giận này." Lâm Tấn Sang lầm bầm nói tiếp, sau khi nghe thấy lời nói của anh ta thì Hoàng Song Thư cảm thấy cả người mình đều không ngừng run lên.
Ánh mất Lâm Tấn Sang như phát điên, vô cùng dọa người.
Nhìn thấy Lâm Tần Sang như vậy, Hoàng Song Thư cảm giác tim mình đập rộn lên liên hồi.
"Anh hai tôi đã chết lâu như vậy rồi, cô cũng nên theo anh ấy đi, Hoàng Song Thu."
Lâm Tấn Sang khẽ cười một tiếng rồi thả tay xuống rời khói đó.
Cánh cửa bên ngoài được mở ra một lần nữa, bên trong căn phòng là một mảng tối đen như mực.
Hoàng Song Thư nghĩ đến những lời nói điên khùng vừa rồi của Lâm Tấn Sang, trong phút chốc, chân mày cô khẽ nhăn lại lo lắng.
Bây giờ, Lâm Tấn Sang khiến cô cảm thấy dường như anh ta đang muốn phá hủy hết tất cả mọi thứ.
Không được, cô phải rời khỏi đây trước, không chừng Lâm Tân Sang sẽ lợi dụng cô để làm hại Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.
Hoàng Song Thư nhìn xung quanh một lúc lâu, cô phát hiện ra gian phòng này không hề có cửa sổ.
Nói cách khác, cô muốn rời khỏi đây thì chỉ có thể đi ra từ cánh cửa kia.
Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể rời khỏi đây được?...!"Sang." Sau khi Lâm Tấn Sang nhốt Hoàng Song Thư xong rồi đi ra, vừa định đi nghỉ ngơi một lát thì sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn của Trương Khánh Toàn.
Lâm Tấn Sang từ từ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trương
Khánh Toàn thì ánh mắt anh ta khẽ thay đổi.
Anh không ngờ
Trương Khánh Toàn sẽ tìm được mình.
Ban đầu Trương Khánh Toàn hỏi Lâm Tấn Sang có muốn đi theo anh ta hay không, cả hai sẽ cùng nhau rời khỏi đây.
Lâm Tấn Sang đã đồng ý với Trương Khánh Toàn nhưng đó chỉ là kể hoãn binh mà thôi.
Sở dĩ Lâm Tấn Sang về nước chính là bởi vì muốn giúp Lâm Huy Thành báo thù.
Lâm Tấn Sang và Lâm Huy Thành là anh em sinh đôi nhưng mà bố mẹ của Lâm Huy Thành không nuôi nổi hai đứa trẻ nên đã len lén đưa Lâm Tấn Sang đến cô nhi viện.
Lúc ấy, ngoại trừ người đỡ đẻ biết Lâm Huy Thành còn có một người em trai ra thì không ai biết cả.
Vào năm Lâm Huy Thành năm tuổi, trong lúc vô tình anh ấy nghe thấy bố mẹ nói chuyện rồi tự mình đến cô nhi viện, cuối cùng cũng tìm được Lâm Tấn Sang.
Anh ấy đưa hết tất cả những đồ đạc mà bố mẹ đã mua cho Lâm Tấn Sang, lừa gạt bố mẹ để ở cùng với Lâm Tấn Sang.
Mãi đến khi Lâm Tân Sang mười tuổi mới được một đôi vợ chồng người nước ngoài để ý tới rồi đưa anh ta xuất ngoại.
Kể từ đó, hai anh em cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, chỉ thinh thoảng gửi bưu thiếp hỏi thăm nhau mà thôi.
Chuyện này Lâm Huy Thành vẫn luôn giấu tất cả mọi người, ngay cả Hoàng Song Thư cũng không biết.
Thật ra, Lâm Huy Thành muốn nói với Hoàng Song Thư chuyện mình có em trai vào ngày kết hôn, nhưng đáng tiếc...!"Làm sao em biết đường đến đây?” Vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Tấn Sang nhanh chóng khôi phục lại như cũ, hiện tại gương mặt của anh ta vô cùng âm u nhìn chằm chằm vào Trương Khánh Toàn.
Ánh mắt Trương Khánh Toàn sáng quắc nhìn Lâm Tấn Sang rồi khàn giọng nói: "Bởi vì...!em biết" Lời nói của Trương Khánh Toàn khiến cho cả cơ thể Lâm Tấn Sang run rẩy.
Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Trương Khánh Toàn.
Một lúc sau, Trương Khánh Toàn đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay ra ôm chặt lấy Lâm Tấn Sang.
“Anh cố ý lừa gạt em, nói sẽ đi cùng em nhưng lại bỏ thuốc khiến em choáng váng rồi bảo người đưa em đi.
Anh vẫn không thể nào buông bỏ hết mọi thù hận đúng không?"
Lâm Tấn Sang dùng sức nắm chặt quá đấm, không nói được câu nào.
Trương Khánh Toàn dùng hết sức lực toàn thân siết chặt hông Lâm Tấn Sang, đảy mắt mơ hồ hãn lên tia máu.
"Em thật sự muốn bóp chết anh mà." Không biết đã trải qua bao lâu, Trương Khánh Toàn từ từ buông Lâm Tấn Sang ra rồi nở một nụ cười thông khổ nói.
"Thật ra thì em phải nên bóp chết người đàn ông cố chấp như anh mới đúng nhưng mà em không nỡ" Trương Khánh Toàn sờ lên gương mặt Lâm Tấn Sang rồi lẩm bấm.
Lời nói của Trương Khánh Toàn khiến tâm trạng Lâm Tấn
Sang càng chua xót.
"Em nên rời khỏi đây đi, chuyện của anh không liên quan gì đến em cả.
Hai anh em Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi sẽ không giận cá chém thớt lên người em đâu."
Trương Khánh Toàn kiên định nhìn Lâm Tấn Sang rồi lắc đầu nói: “Anh cho rằng em sợ chết sao? Em đã nói cho dù có chết thì cũng muốn chết cùng anh mà
Ánh mắt Trương Khánh Toàn vô cùng kiên định, đôi mắt anh ta sáng quắc nhìn thắng vào Lâm Tần Sang.
Nghe thấy Trương Khánh Toàn nói vậy, đột nhiên Lâm Tấn Sang không biết phải nói thế nào.
"Trương Khánh Toàn, không đáng đâu."
Lâm Tấn Sang giống như nhẹ giọng than thở mà lắc đầu nhìn Trương Khánh Toàn.
Ánh mắt Trương Khánh Toàn vô cùng cố chấp nhìn Lâm
Tấn Sang, âm thanh trầm thấp của anh ta lại vang lên: “Có đáng giá hay không là do em quyết định, không phải sao?"
Nghe thấy Trương Khánh Toàn nói vậy, Lâm Tấn Sang im lặng một lúc lâu.
"Để em ở cạnh anh đi, anh muốn làm gì cũng được.” Trương Khánh Toàn tiến lên nâng khuôn mặt Lâm Tấn Sang, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh ta và nói.
"Trương Khánh Toàn, em sẽ hối hận đấy." Lâm Tấn Sang nhìn Trương Khánh Toàn, dường như hơi khổ sở.
"Không, kể từ lần đầu tiên khi yêu anh, em không hề hối hận.
Bây giờ em cũng tuyệt đối sẽ không khiến mình hối hận." Ảnh mắt Trương Khánh Toàn dừng trên khuôn mặt Lâm Tấn Sang, câu nói của anh ta vô cùng kiên định khiến Lâm Tấn
Sang không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu, Lâm Tan Sang chủ động hôn Trương Khánh Toàn rồi nhàn nhạt nói: "Trương Khánh Toàn, cảm ơn em."
Anh ta chưa từng nghĩ đến Trương Khánh Toàn sẽ vì mình mà buông bỏ tất cả, anh ta không tin vào tình yêu.
Giống như ban đầu khi Lâm Huy Thành vô cùng phấn khởi nói với Lâm Tấn Sang rằng anh ấy sắp kết hôn rồi, đối phương là một người phụ nữ rất tốt.
Lâm Huy Thành dần dần áo tướng về tương lai của minh, khi đó Lâm Tấn Sang thật sự rất vui mừng cho anh ấy.
Anh ta cũng cho rằng người tốt như Lâm Huy Thành thì nhất định sẽ nhận được hạnh phúc thuộc về mình nhưng không ngờ hạnh phúc này...!thì ra lại như vậy.
Cho nên kể từ khi đó, Lâm Tấn Sang đã không còn tin vào tình yêu nữa.
Nhưng mà sự tồn tại của Trương Khánh Toàn đã phá vỡ hết tất cả những thứ này.
"Đáng chết thật, rốt cuộc là ẩn núp ở đầu cơ chứ? Rốt cuộc là ở đâu?” Đã năm tiếng trôi qua mà vẫn chưa tìm ra được tung tích của Hoàng Song Thư.
Tâm trang Trần Quân Phi vốn đã rất kích động, bây giờ anh lại càng tức giận đến mức đập đồ lung tung.
Anh chỉ cần vừa nghĩ đến an nguy của Hoàng Song Thư thì cả người đều không không chế được.
Phan Huỳnh Bảo vô cùng hiểu rõ tâm trạng của Trần Quân
Phi.
Anh ấy chỉ ngồi đó yên lặng nhìn Trần Quân Phi đập đồ, chỉ cần Trần Quân Phi không làm ra hành động tổn hại bản thân thì Phan Huỳnh Bảo chỉ đứng đó nhìn mà thôi.
"Anh hai, anh bình tĩnh lại trước đã" “Bây giờ chuyện đã thành thế này rồi, em bảo anh tĩnh táo thế nào đây? Lâm Tấn Sang bắt Hoàng Song Thư, tuyệt đối không phải chi để khiêu khích chúng ta đơn giản như vậy đâu" Trần Quân Phi hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để khổng che noi tức giận đang trào dâng trong lòng mình.
"Em biết nhưng toàn bộ thành phố này gần như đã năm trong tầm kiếm soát của chúng ta hết rồi.
Em tin rằng sẽ nhanh chóng tìm được Trương Khánh Toàn và Lâm Tấn Sang nhanh thôi."
Phan Huỳnh Bảo nhức đầu không thôi, anh ấy đè lại huyệt thái dương của mình rồi nói với Trần Quân Phi.
Đôi môi căng thẳng của Trần Quân Phi mím lại thành một đường, không nói lời nào.
Huỳnh Viết Huy vội vã đi đến gần lỗ tai Phan Huỳnh Bảo nói gì đó, ngay lập tức vẻ mặt anh ấy thay đổi.
"Đã xác định rồi sao?" "Đúng vậy, người của chúng ta vô cùng chắc chắn Trương Khánh Toàn đã đến Nông Sơn rồi" “Rất tốt, lập tức cho người chuẩn bị, một lát nữa sẽ lên đường đến Nông Sơn."
Nông Sơn là một khu vực nghèo khó của thành phố, chỗ đó chỉ có những căn nhà dân thấp nhỏ, phần lớn những căn nhà khác đã bị phá bỏ và di dời.
Khó trách bọn người Trần Quân Phi tìm lâu như vậy cũng không tìm ra Lâm Tấn Sang thi ra bọn họ núp ở nơi vắng vẻ như thế.
Trốn ở chỗ đó quả thật rất khó tìm.
"Có phải tìm được Hoàng Song Thư rồi không?" Trần Quân Phi nghe thấy lời nói của Phan Huỳnh Bảo thì sắc mặt vô cùng căng thẳng.
"Có người nhìn thấy Trương Khánh Toàn đến Nông Sơn, em nghĩ có lẽ Song Thư đã bị bắt đến đó."
Địa hình nơi đó khá hiểm trở, phía sau đều là rừng núi, tín hiệu cũng rất khó khăn nhưng lại vô cùng bí mật.
"Quả nhiên là Lâm Tấn Sang, lại có thể nghĩ đến việc nhốt
Hoàng Song Thư ở đó"
Đảy mắt Trần Quân Phi mơ hồ lộ ra chút u ám, anh cười lạnh một tiếng rồi mở miệng nói: "Anh muốn đi cùng mọi người! "Anh hai, hai chân của anh không phải rất.." Phan Huỳnh Bảo cau mày nhìn hai chân Trần Quân Phi, anh ấy cảm thấy
Trần Quân Phi vẫn nên ở lại nhà họ Trần đợi tin tức thì tốt hơn, dù sao hai chân anh cũng không thuận tiện cho lám.
"Thế nào? Em cũng cảm thấy anh là một tên tàn phế đúng nên không có tư cách đi đúng không?" Trần Quân Phi ngẩng đầu lên, ảnh mat vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo.
Sắc mặt Phan Huỳnh Báo sầm xuống yên lặng nhìn Trần Quân Phi không nói gì.
Trong nháy mắt, không khí trong căn phòng trở nên kỳ lạ, cả cơ thể Huỳnh Viết Huy cũng căng thẳng theo, không dám nói một lời nào..
Danh Sách Chương: