Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo trắng bệch, anh ấy mở to đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa.
“Lê Châu Sa… đừng… rời xa anh…”
“Được, em sẽ không rời xa anh.” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ đau lòng.
Dáng vẻ của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa khiến trái tim Vũ Phương Thùy đau nhói.
Vũ Phương Thùy cắn mạnh môi khiến đôi môi đỏ lừ.
Cô ta không ngờ mình cố gắng lâu như thế mà vẫn chẳng chiếm được gì.
Tại sao trong lòng Phan Huỳnh Bảo chỉ có mỗi mình Lê Châu Sa chứ?
Tại sao cô ta cố gắng lâu như thế mà vẫn… chẳng đạt được gì?
Vũ Phương Thùy không cam lòng, thật sự… không cam lòng.
“Chị, chị nói thật cho em biết đi.
Khi ở Mỹ, có phải giữa chị và anh ba không hề xảy ra chuyện gì đúng không?”
Đám người Trần Quân Phi đều ở bên Phan Huỳnh Bảo, còn Trần Thanh Thảo thì kéo tay Vũ Phương Thùy đi ra hành lang của bệnh viện.
Vũ Phương Thùy nhìn Trần Thanh Thảo rồi quay sang chỗ khác, có vẻ đang từ chối trả lời cô bé.
“Chị trả lời em đi, có phải là không xảy ra bất cứ chuyện gì hay không?” Thấy Vũ Phương Thùy không chịu đáp, trên mặt Trần Thanh Thảo xuất hiện vẻ đau khổ nhàn nhạt.
“Băng Trang, đây là chuyện giữa chị và Phan Huỳnh Bảo, em đừng xen vào.” Một lúc lâu sau, Vũ Phương Thùy mới chậm rãi nói.
“Chị bảo em đừng xen vào ư? Chị nghĩ em có thể làm thế à? Chị, sao chị lại làm chuyện này chứ? Chị có biết chị đã khiến chị Châu Sa và anh ba ly hôn, hơn nữa anh ấy còn thành ra thế này không? Suy cho cùng đều do chị.”
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thảo nói chuyện với Vũ Phương Thùy bằng giọng điệu nghiêm túc thế này.
Trước kia cô bé vô cùng kính trọng Vũ Phương Thùy, đây cũng là lần đầu tiên Trần Thanh Thảo gần như thể hiện sự thất vọng của mình về cô ta như thế.
“Chị chỉ yêu anh ấy thôi, vậy cũng là sai à?” Vũ Phương Thùy nhìn Trần Thanh Thảo, nước mắt đầm đìa trên gương mặt trông rất đáng thương.
Thấy cô ta như thế, Trần Thanh Thảo cũng cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô bé kìm nén sự bất đắc dĩ trong lòng: “Em biết chị yêu anh ba nhưng yêu một người không phải như vậy.
Nếu anh ba thật sự yêu chị, cho dù chị không dùng mưu kế thì anh ấy cũng sẽ có tình cảm với chị thôi.
Nhưng rõ ràng đâu phải thế, người anh ba yêu là chị Châu Sa cơ mà.
Em xin chị, đừng làm hại mình cũng như người khác nữa được không?”
Lời của Trần Thanh Thảo khiến sắc mặt của Vũ Phương Thùy khó coi đến cực điểm, cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt buồn bã và đau khổ: “Băng Trang, có phải em cũng ghét chị, nghĩ chị quá nham hiểm hay không?”
“Em… không nói như vậy, em chỉ không muốn chị bước lên con đường lầm lỗi mà thôi.”
“Cái gì là con đường lầm lỗi? Chẳng lẽ chị yêu Phan Huỳnh Bảo cũng là sai ư? Chị kém Lê Châu Sa chỗ nào, em nói cho chị biết đi, rốt cuộc chị kém cô ta ở chỗ nào?”
Dáng vẻ này của Vũ Phương Thùy trông hơi đáng sợ, thậm chí là vô cùng dữ tợn.
Khi thấy cô ta như thế, trong mắt Trần Thanh Thảo xuất hiện sự buồn bã, cô bé không thích Vũ Phương Thùy thế này.
Vũ Phương Thùy mà cô bé quen biết là người hay xấu hổ, vừa lương thiện vừa dịu dàng nhưng chẳng biết từ khi nào Vũ Phương Thùy đã trở nên xa lạ với cô bé.
“Chị tự giải quyết cho tốt đi, anh ba đã nhớ lại rồi.” Trần Thanh Thảo lạnh nhạt đẩy tay Vũ Phương Thùy ra rồi bỏ đi.
Vũ Phương Thùy nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Thảo, trong đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện sự hung ác và lạnh lẽo.
Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Lê Châu Sa, nếu không có cô ấys thì làm sao cô ta lại thành ra thế này chứ? Người sai là Lê Châu Sa, Lê Châu Sa nên chết từ lâu rồi.
“Chị dâu, anh ba vẫn ổn chứ ạ?” Trần Thanh Thảo quay về phòng bệnh, thấy Hoàng Song Thư đang gật gù ở ghế sa lông thì bèn nhìn về phía Lê Châu Sa – người đang chăm sóc Phan Huỳnh Bảo ở gần đó.
Hoàng Song Thư hoàn hồn, nhìn Trần Thanh Thảo rồi khàn giọng hỏi: “Ừm, vẫn ổn.
Vừa rồi em nói gì với chị em thế?”
Hoàng Song Thư cũng nhận ra ý nghĩa của những lời mà Lê Châu Sa nói với Vũ Phương Thùy, chỉ sợ chuyện lúc trước không đơn giản như bề ngoài.
“Em chỉ bảo chị ấy đừng u mê nữa, đồng thời em cũng cảm thấy rất có lỗi.” Trần Thanh Thảo nhìn bóng lưng Lê Châu Sa, áy náy nói.
“Đứa bé ngốc, cho dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến em.” Sao Hoàng Song Thư lại không biết tính cách của Trần Thanh Thảo cơ chứ, từ nhỏ cô bé đã rất lương thiện rồi.
“Anh ba và chị Châu Sa sẽ quay về bên nhau đúng không ạ?” Trần Thanh Thảo ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhéo mũi cô bé, mỉm cười: “Em muốn hai đứa nó ở bên nhau không?”
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Trần Thanh Thảo gật đầu: “Đương nhiên em muốn hai anh chị ấy ở bên nhau rồi, chị Châu Sa và anh ba rất xứng đôi.”
“Vậy hai người họ sẽ như thế.” Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo bằng ánh mắt thương cảm.
Hai người họ đã xa nhau nửa năm, Hoàng Song Thư cảm thấy khoảng thời gian này rất dài.
Cô cũng hy vọng Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo có thể bên nhau lần nữa, dù sao họ cũng yêu nhau như thế cơ mà.
“Lê Châu Sa mang thai?” Trương Thiên Toàn nhìn Vũ Phương Thùy – người đang nổi điên trong biệt thự của mình, đôi mắt u ám của anh ta bỗng tối sầm lại.
“Đúng, Lê Châu Sa mang thai.
Sao vậy, anh sốt ruột à?” Vũ Phương Thùy chỉnh lại mái tóc rối của mình rồi cười khẩy.
“Vũ Phương Thùy, bây giờ cô láo xược quá rồi đấy.” Trương Thiên Toàn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy bước đến trước mặt Trương Thiên Toàn, sờ vào ngực anh ta, trong ánh mắt khẽ xuất hiện vẻ quyến rũ nhàn nhạt.
Vũ Phương Thùy đã khác với trước kia từ lâu rồi.
Trương Thiên Toàn hất tay Vũ Phương Thùy ra với vẻ hơi chán ghét như thể cô ta là loài rắn rết vậy.
Trước đó Vũ Phương Thùy không cho Trương Thiên Toàn chạm vào, tỏ vẻ như trong trắng lắm nhưng sau khi bị Trương Thiên Toàn cưỡng hiếp vài lần thì cô ta lại thích cảm giác này.
Có một số người phụ nữ dâm đãng từ bên trong, tựa như Vũ Phương Thùy.
“Sao nào? Bây giờ anh ghét tôi chạm vào chứ gì?”
Vũ Phương Thùy kìm nén cơn giận trong lòng, nắm chặt tay lại nhìn Trương Thiên Toàn bằng ánh mắt hung ác.
“Nếu cô muốn đàn ông thì tôi sẽ tìm cho cô.”
Trương Thiên Toàn nhếch môi, phủi phủi nếp nhăn quần áo.
Chẳng biết từ khi nào, Trương Thiên Toàn không còn chạm vào Vũ Phương Thùy nữa.
Nhiều lần Vũ Phương Thùy chủ động sờ soạng anh ta nhưng Trương Thiên Toàn luôn hất cô ta ra.
Vũ Phương Thùy cũng không ngu, sao có thể không biết lý do của chuyện này được chứ?
Vũ Phương Thùy phá lên cười như điên.
Thấy Vũ Phương Thùy cười quá đà như vậy, Trương Thiên Toàn giận tải mặt: “Cô cười cái gì?”
Sau khi cười đã, Vũ Phương Thùy nghịch tóc mình rồi cười lạnh nói: “Trương Thiên Toàn, anh luôn làm như không thấy hành động dụ dỗ của tôi, cũng chẳng chạm vào tôi chút nào, anh định giữ mình cho Lê Châu Sa hả? Đúng là nực cười mà.”
Người đàn ông như Trương Thiên Toàn mà cũng biết giữ mình cho một người phụ nữ ư? Đối với Vũ Phương Thùy, đây đúng là chuyện cười.
“Cô không có tư cách biết chuyện của tôi.” Trương Thiên Toàn sầm mặt, lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thùy rồi lên tiếng với vẻ không vui.
Nghe thấy thế, Vũ Phương Thùy cười lạnh: “Tôi không có tư cách ư? Đúng rồi, sao tôi lại có thứ đó chứ, dù sao từ khi bắt đầu tiếp cận tôi, anh cũng chỉ xem tôi là quân cờ mà thôi.”
Trương Thiên Toàn lạnh nhạt nhìn Vũ Phương Thùy, không hề phản bác lại cô ta.
Thấy khuôn mặt Trương Thiên Toàn vẫn lạnh lùng như cũ, Vũ Phương Thùy tiếp tục nói: “Nhưng anh đã quên, tôi không bao giờ cam lòng làm một quân cờ.
Trương Thiên Toàn, chúng ta hao tâm tổn trí lâu như vậy, sắp xếp nhiều chuyện như thế, kết quả Lê Châu Sa vẫn ở bên Phan Huỳnh Bảo.
Bây giờ cô ta đã mang thai con của Phan Huỳnh Bảo rồi, chúng ta không còn cơ hội nữa.”
“Cô định làm thế nào?” Trương Thiên Toàn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy là một quân cờ rất tốt, ít nhất cô ta đủ ác độc.
“Tôi muốn Lê Châu Sa chết.”
Khi nhắc đến tên Lê Châu Sa, khuôn mặt của Vũ Phương Thùy vặn vẹo một cách dữ tợn.
Cô ta nhìn Trương Thiên Toàn với vẻ như sắp ăn thịt người.
Trước khi yêu Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn sẽ cảm thấy ánh mắt này rất đẹp nhưng sau khi anh ta yêu cô ấy thì lại cảm thấy ánh mắt này đã trở nên đáng sợ khác thường.
“Tôi đã nói rồi, không được động vào Lê Châu Sa.”
“Không được ư?” Vũ Phương Thùy cười lạnh trước lời nói của Trương Thiên Toàn.
“Trương Thiên Toàn, đừng u mê nữa, tình cảm của anh với Lê Châu Sa không bao giờ được đáp lại đâu.’ Sau khi dứt lời, Vũ Phương Thùy chỉnh lại tóc rồi bỏ đi.
Chuyện đã đến nước này rồi, cô ta không ngại trở mặt với Trương Thiên Toàn.
Cô ta sẽ không tha cho Lê Châu Sa, không bao giờ…
Trương Thiên Toàn nhìn theo bóng lưng Vũ Phương Thùy, trong đôi mắt lạnh băng xuất hiện vẻ tàn bạo.
Lời của Vũ Phương Thùy giống như lời nguyên, dường như đã sắp khiến anh †a phát điên lên.
Trương Thiên Toàn như bị điên, gịuc hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Khuôn mặt tuấn tú vốn đã âm u và lạnh lẽo, nay càng không có chút tình cảm nào.
Lê Châu Sa mang thai con của Phan Huỳnh Bảo, đứa bé này nhất định phải chất.
Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo đang nằm trên giường, dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, làn da anh ấy như trở nên trong suốt.
Lê Châu Sa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo.
Chẳng biết bao lâu sau, Lê Châu Sa mới hạ tay xuống.
Khi cô ấy đang định đứng dậy để đi vệ sinh thì bàn tay bỗng bị người khác nắm chặt.
Lê Châu Sa giật mình cúi đầu, đụng phải đôi mắt xanh thẳm kia.
“Anh tỉnh rồi à?” Thấy Phan Huỳnh Bảo đã tỉnh, Lê Châu Sa không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhìn chằm chăm vào anh ấy.
“Châu Sa, em định đi đâu?” Phan Huỳnh Bảo chống hai tay xuống giường giống như định ngôi dậy.
Thấy động tác của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa lo lắng nói: “Anh đừng ngồi dậy, anh vẫn đang bị thương mà.”
“Nói cho anh biết, em định đi đâu?
Có phải em lại sắp rời xa anh không?”
Có lẽ trước kia Lê Châu Sa quá dứt khoát khi rời xa anh ấy nên Phan Huỳnh Bảo vô cùng sợ hãi.
Anh ấy lo Lê Châu Sa sẽ bỏ mình mà đi thêm một lần nữa.
Nghe thấy thế, Lê Châu Sa nói với vẻ bất đắc dĩ: “Em chưa bao giờ nói muốn rời xa anh cả.”
“Em nói dối.” Phan Huỳnh Bảo sâm mặt, nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa bằng đôi mắt sắc bén.
Trước ánh mắt này, Lê Châu Sa càng thêm đau đầu.
“Em nói thật, em bảo sẽ rời xa anh khi nào chứ? Đừng đoán linh tinh nữa.”
Lê Châu Sa mệt mỏi ấn ấn huyệt thái dương.
“Thật à?” Nghe thấy thế, Phan Huỳnh Bảo lại hỏi thêm lân nữa.
Lê Châu Sa cười khổ: “Em lừa anh làm gì? Được rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh là ngoan ngoãn năm trên giường, hiểu chưa?”
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa rồi nói bằng giọng khàn khàn cố chấp: “Nếu em dám rời xa anh lân nữa, anh sẽ dùng mọi cách để bắt em về.
Sau đó đánh gãy chân em, xích em bên cạnh anh khiến em không thể rời xa anh nữa.”
Người đàn ông nói những lời này với vẻ hung tàn nhưng Lê Châu Sa không hề sợ hãi, trái lại còn thoáng cảm thấy vui vẻ..
Danh Sách Chương: