Tôi nuốt nước miếng, căng thẳng nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người đàn ông.
“Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Huỳnh Bảo Nhi, cô thích Lê Minh Quang rồi sao?” Trần Thanh Vũ quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi chắm chằm hỏi.
Nghe Trần Thanh Vũ nói vậy, tôi từ từ nhằm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi đã nói rồi, chúng ta không còn bất kì quan hệ gì, tôi đi với ai, không cần phải báo cho anh” “Huỳnh Bảo Nhi.”Có vẻ như Trần Thanh Vũ đang phát cáu vì tôi, không tự chủ được âm lượng, hét về phía tôi.
Nghe Trần Thanh Vũ hét lên như vậy, tôi cũng lạnh lùng hét lên: “Đừng tưởng rằng anh lớn tiếng thì ngon, Trần Thanh Vũ, không phải anh rất yêu Nguyễn Mỹ sao? Bây giờ anh đang làm cái quái gì vậy?”
Nếu đã yêu Nguyễn Mỹ như vậy thì sao còn muốn can thiệp vào chuyện của tôi? Chẳng lẽ bởi vì tôi không đuổi anh ta đi, khiến anh ta cảm thấy tôi vẫn còn lưu luyến anh ta chăng? Dường như Trần Thanh Vũ hơi giật mình khi nghe thấy tôi nhắc đến tên Nguyễn Mỹ.
Cơ thể anh ta hơi lảo đảo lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, trông thật yếu ớt.
“Lê Minh Quang, cậu sẽ không được như ý đâu.” Anh ta lạnh lùng nói với Lê Minh Quang, sau đó đẩy cửa rời đi.
Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng của Trần Thanh Vũ khi rời đi, môi miệng có chút khô khốc.
Trần Thanh Vũ… anh muốn tôi phải làm sao? “Đau lòng sao?”Lê Minh Quang đi vào, nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Lê Minh Quang: “Làm gì có.
Tại sao em phải đau lòng chứ?” “Vậy thì đừng bày ra dạng này nữa, sau này anh sẽ dùng cả trái tim yêu em, sẽ không để em phải chịu một chút ủy khuất nào nữa” Lê Minh Quang dùng ánh mắt kiên định nhìn tôi nói.
Tôi tin tưởng lời của anh, bởi vì anh ấy là người nói được làm được.
Lê Minh Quang dọn dẹp những thứ mà Trần Thanh Vũ làm rơi xuống đất, sau đó ra về.
Tôi nằm trên giường, đưa tay sờ lên bụng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cuối cùng tôi ngồi dậy, muốn đi ra vườn hoa bệnh viện để giải khuây một chút.
Nhưng không ngờ vừa ra khỏi phòng bệnh, tôi thấy Lê Minh Quang cầm điện thoại di động đi ra từ phía bệnh viện Gia Đình, tôi hơi nghi ngờ và hiếu kì nên đã đi theo anh ấy.
“Lê Minh Quang, tôi cảnh cảnh cáo cậu, chuyện năm đó không liên quan gì đến Huỳnh Bảo Nhi, cậu muốn báo thù thì hãy tìm tôi, đừng tiếp cận Huỳnh Bảo Nhi.” “Sao cậu lại tức giận như vậy nhỉ? Đừng nói sau khi ly hôn thì cậu phát hiện cậu đã yêu Huỳnh Bảo Nhi rồi sao? Mấy chuyện cười này sẽ khiến người ta cười đến rụng răng đấy.”
Tôi vừa đi vào cửa đã nghe thấ tiếng cãi vã cùng châm chọc.
Tôi đứng dựa vào tường, nhìn hai người trên sân thượng.
Trần Thanh Vũ nắm lấy cổ áo, tức giận nhìn Lê Minh Quang.
Dường như Lê Minh Quang đã mất đi phong thái lịch sự thường ngày, những lời nói sắc bén làm lòng tôi nguội lạnh.
Có những lúc, tôi thật sự không hiểu nổi con người Lê Minh Quang, rõ ràng là một người đàn ông ôn nhu dịu dàng, trong nháy mắt trở nên có chút xa lạ.
“Đừng động vào Huỳnh Bảo Nhi, hiểu không?” Trần Thanh Vũ đẩy Lê Minh Quang vào vách tường, con ngươi tối tăm ánh lên một tia giận dữ.
Lê Minh Quang nhìn Trần Thanh Vũ, Lạnh lùng cười một tiếng: “Trần Thanh Vũ, sao tôi dám làm gì cô ấy chứ? Tôi thích Huỳnh Bảo Nhi, hơn nữa cô ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi, người không hiểu không biết quý trọng Huỳnh Bảo Nhi là cậu, tôi và cậu không giống nhau” “Cậu dám?” Trần Thanh Vũ tức giận giáng một đấm về phía Lê Minh Quang.Lê Minh Quang một tay đỡ được nắm đấm của Trần Thanh Vũ, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trở nên lạnh như băng.
“Trần Thanh Vũ, cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ cậu sao? Nhược điểm của cậu, tôi biết hết rồi.” Lê Minh Quang qua cho ghé sát tai Trần Thanh Vũ nói thầm, tôi không nghe rõ được.
Thì ra Lê Minh Quang lại có một mặt tàn khốc như vậy? Rốt cuộc là do trước nay anh ta ngụy trang quá giỏi? Hay là vì tôi chưa bao giờ hiểu được con người của anh ta? Tôi mím môi, nghiêng đầu quay về phía bệnh viện.
Tôi không muốn nghe tiếp nữa, cho dù Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ đã từng có gì bất hoà, tôi vẫn tin tưởng Lê Minh Quang không phải là người xấu.
Nửa đêm tôi ngủ không ngon giấc, dạ dày cuộn lên từng trận khiến tôi lăn lộn trên giường.
Tôi bật đèn lên, khó chịu nôn khan, nhưng không ngờ có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi.
“Có phải bị cảm rồi không? Tôi sẽ đi gọi bác sĩ tới.” Một âm thanh trầm thấp hấp dẫn truyền vào tai.
Tôi mở to hai mắt, trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ của người đó.
Trần Thanh Vũ? Tại sao đêm hôm khuya khoắt anh ta lại ngồi bên mép giường của tôi làm gì? “Rất khó chịu sao?”Trần Thanh Vũ thấy tôi không phản ứng, lông mày hơi nhíu lại, trầm giọng nói.
Tôi đẩy Trần Thanh Vũ ra, một bàn tay đè ép lên bụng, khàn giọng nói: “Anh… tại sao lại ở đây?” Không phải anh ta đã đi rồi sao?Tại sao vẫn còn ở nơi này? “Tôi đi gọi bác sĩ cho cô.”Trần Thanh Vũ không để ý đến lời tôi nói, nhanh chóng đứng dậy đi tìm bác sĩ, thấy anh ta đang chuẩn bị rời đi, tôi cầm lấy tay anh ta.
“Trần Thanh Vũ, không cần, tôi không sao, dạ dày hơi khó chịu thôi.” “Vừa nảy cô còn nôn ói.
Trần Thanh Vũ quay đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Tôi hơi chột dạ với ánh mắt này, cố kìm chế nói: “Có thể do cơm nước trong bệnh viện không hợp vệ sinh nên tôi mới bị vậy.”
Huỳnh Bảo Nhi, có phải cô mang thai rồi không?”
Đoàng! Lời của Trần Thanh Vũ khiến lòng tôi run lên.
Tôi nắm chặt hai tay, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: Anh nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Mang thai cái gì?” “Thật sự không phải mang thai?” Trần Thanh Vũ dần bớt nghi ngờ, anh ta nhìn bụng tôi, giọng điệu lại có chút thất vọng.
Thất vọng? Tại sao Trần Thanh Vũ lại thất vọng? Không đúng.
Cứ coi như tôi mang thai, chẳng lẽ đứa trẻ nhất định là của Trần Thanh Vũ sao? “Không phải, hơn nữa, coi như là tôi mang thai thật, cũng không liên quan gì đến anh phải không? Mang thai cũng không phải của anh đâu.”Tôi cố ý khiêu khích Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nghe xong những lời tôi nói, khuôn mặt vốn u ám lại càng trở nên khó coi.
Anh ta đến gần tôi, trên người mang theo khí lạnh làm sau gáy tôi giật lên thon thót.
Tôi cảm giác ngón tay cũng run lên, tôi nuốt nước bọt, lại nghe anh ta nói “Không mang thai con của tôi, vậy cô có thể mang thai con của ai?”
Nghe anh ta nói những lời tự cao tự đại như vậy, tôi cau mày, hừ lạnh: “Trần Thanh Vũ, anh không cần nói nhiều, trừ anh ra, tôi đều có thể mang thai với người khác, anh cho là tôi phải mang thai con anh sao? “Cô mang thai thật sao?” Trần Thanh Vũ cau mày, lại lần nữa nhìn chằm chằm bụng tôi nói.
Tôi hơi tức giận khi bị anh ta nhìn.
“Anh mới mang thai đấy, cả nhà anh đều mang thai.” “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ thực sự bị tôi chọc điên.
Tôi cứng cổ, phất tay với Trần Thanh Vũ nói: “Được rồi, anh có thể đi, suốt ngày bám theo tôi không thấy phiền à?” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng nên quá tin tưởng Lê Minh Quang, người này không phải đơn giản như cô nghĩ đâu.” “Trần Thanh Vũ, anh không muốn thấy tôi sống tốt đúng không?” Anh ta nói như vậy để tôi nghi ngờ Lê Minh Quang, tôi không tin Lê Minh Quang lại là loại người như Trần Thanh Vũ.
“Lê Minh Quang có gì không tốt, còn hơn anh gấp vạn lần, Trần Thanh Vũ, tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng tôi cảnh cáo anh, tôi với anh không còn bất cứ quan hệ gì nữa, ban đầu người muốn ly hôn là anh,bây giờ mặt dày bám theo tôi cũng là anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi hồi lâu, tôi còn tưởng rằng anh ta nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng không, anh ta chỉ nhìn chằm chẳm tôi, sau đó nghiêng đầu rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nhất thời hóa đá.
Tôi nói nhiều như vậy, còn tưởng rằng Trần Thanh Vũ sẽ giải thích một chút, nhưng không có gì cả? Tại sao tôi càng ngày càng cảm thấy Trần Thanh Vũ hơi khó hiểu.
Tên thối tha Trần Thanh Vũ, anh ta dựa vào gì mà cứ muốn quấy phá tôi chứ? Anh ta nghĩ mình quan trọng lắm sao? …
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại thì Lê Minh Quang đã tới.
Anh ấy hầm cho tôi một ít canh gà để bồi bổ cơ thể, mặc dù tôi không muốn ăn, nhưng tôi lại không muốn lãng phí lòng tốt của Lê Minh Quang.
Sau khi miễn cưỡng uống vài hớp, tôi liếm miệng nói: “Cũng không tệ lắm, canh rất ngon.” “Ngon thì uống thêm đi” Lê Minh Quang đưa tay ra xoa tóc tôi.
Động tác thân mật đó khiến tôi hơi ngượng ngùng.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị kéo ra, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Trần Thanh Vũ xách một cái hộp cơm đi vào.
Khi nhìn thấy tôi đang cầm cái muỗng uống canh, anh ta không nói lời nào, vội cầm chén canh bỏ thẳng vào sọt rác.
“Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” Tôi hơi xấu hổ khi thấy có người vứt bỏ lòng tốt của Lê Minh Quang, không kìm được lửa giận hét lên với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ lạnh lùng lấy đồ trong hộp ra đặt trước mặt tôi, nhẹ nhàng ra lệnh: “Uống đi.”
Ai lại ép người khác ăn uống như vậy chứ? Trần Thanh Vũ này chính là một tên dị thường như thế.
Tôi cố gắng kìm nén lửa giận ném hộp cơm xuống đất.
“Ai muốn ăn đồ của anh? Anh đi đi.” “Xoảng.” Hộp canh gà hầm linh chi trong khoảnh khắc cũng bị ném xuống.Mùi nồng nặc tràn ngập cả phòng bệnh.
Bầu không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt, Trần Thanh Vũ giương đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn chằm chằm tối.
“Tổng giám đốc Trần, cậu đi đi, Bảo Nhi cần phải nghỉ ngơi.
Khi tôi đang đối mắt với Trần Thanh Vũ, Lê Minh Quang tiến lên chặn trước mặt tôi, dường như anh ấy sợ Trần Thanh Vũ sẽ làm gì tôi..
Danh Sách Chương: