Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đều không có tâm trạng nghe điện thoại, quản gia đành phải nhấc máy lên trả lời.
Thế nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia, quản gia kinh ngạc nói một tràng: "Cô chủ ơi, bây giờ cô đang ở đâu vậy? Cả cậu hai và cậu ba đều đang tìm cô đấy!"
"Là ai gọi tới vậy? Gạo Tẻ gọi đúng không?" Lê Châu Sa nghe thấy quản gia gọi người bên kia hai tiếng "cô chủ" một cách ngạc nhiên thì lập tức đứng phắt dậy đi về phía quản gia.
Quản gia nhìn Lê Châu Sa đang xúc động bèn lắp bắp nói: "Là điện thoại của cô chủ."
"Mở loa ngoài lên." Trần Quân Phi nghiêm nghị ra lệnh cho quản gia.
Quản gia không dám do dự lập tức bấm mở loa ngoài.
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi bất giác quay qua nhìn nhau, sau đó Trần Quân Phi nói: "Trần Thanh Thảo, bây giờ em đang ở đâu?"
Đây là lần đầu tiên Trần Quân Phi dùng giọng điệu gay gắt như vậy để gọi tên của Trần Thanh Thảo, trước đây Trần Quân Phi toàn chỉ gọi biệt danh của Trần Thanh Thảo.
Trần Quân Phi luôn rất yêu thương Trần Thanh Thảo bởi vì dù sao thì tuổi tác của bọn họ cũng chênh lệch rất nhiều.
Hơn nữa Trần Thanh Thảo lại là con út cho nên Trần Quận Phi luôn yêu chiều cô bé.
Ai ngờ rằng bây giờ Trần Thanh Thảo lại ngang ngược như vậy, hoàn toàn coi thường tất cả những người thân đang quan tâm đến mình.
“Anh hai, anh ba, chị hai, chị ba, em biết rằng bây giờ mọi người đều đang có mặt.” Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của Trần Thanh Thảo truyền ra từ điện thoại.
Trần Quân Phi nắm chặt lấy tay của Hoàng Song Thư, đôi mắt phượng của anh trở nên vô cùng lạnh lùng và đáng SỢ.
“Về nhà ngay đi, có nghe chưa?” Cái chết của Vũ Vĩnh Kỳ đã đả kích rất nhiều đến tâm trạng của Trần Thanh Thảo.
Trần Quân Phi rất lo lắng rằng Trần Thanh Thảo sẽ vì cái chết của Vũ Vĩnh Kỳ mà hành động thiếu suy nghĩ.
Giọng nói của Trần Thanh Thảo khàn khàn đầy chua xót, cô bé chậm rãi nói: “Anh hai...!Em sẽ không về nhà đâu, em phải đưa Vũ Vĩnh Kỳ rời khỏi đây.
Mọi người đừng tìm em nữa bởi vì em sẽ không quay trở lại đâu, anh hai và mọi người nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Gạo Tẻ, em đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy!” Hoàng Song Thư tưởng rằng Trần Thanh Thảo sắp tự sát bèn hốt hoảng gọi tên Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo chua xót mím chặt môi, chậm rãi nói: "Chị hai, chị đừng lo lắng, em sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu.
Vũ Vĩnh Kỳ vẫn chưa chết, em chỉ muốn sống với Vũ Vĩnh Kỳ mà thôi.
Anh hai, anh ba, từ nhỏ hai anh đã rất yêu thương em, Gạo Tẻ vẫn luôn được lớn lên dưới sự bảo bọc yêu chiều của hai anh.
Bây giờ Gạo Tẻ muốn tự mình trưởng thành rồi, hai anh hãy chăm sóc tốt cho bản thân nhé!"
"Nói với dì Khả Hân, em sẽ sống với Vũ Vĩnh Kỳ, em sẽ không sao đâu, em sẽ sống rất tốt chờ ngày Vũ Vĩnh Kỳ trở về."
“Gạo Tẻ, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống rồi bàn bạc sau, em ngoan nghe lời chị đi, về nhà trước đã có được không?” Lê Châu Sa nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Thảo xong, lỗ mũi của cô ấy bất giác trở nên chua xót.
Cô ấy khàn giọng gọi tên của Trần Thanh Thảo.
Tuy nhiên, Trần Thanh Thảo không nói thêm gì nữa, ngay sau đó là tiếng tút tút từ phía bên kia điện thoại.
Hoàng Song Thư lấy tay che miệng lại, nước mắt đầm đìa hết khuôn mặt.
"Gạo Tẻ...!con bé rốt cuộc đang làm gì vậy? Những lời con bé vừa nói là có ý gì?"
“Con bé là con cháu của nhà họ Trần của chúng ta, con bé nhất định sẽ không bao giờ yếu đuối đến mức tự sát đâu.” Vẻ mặt Trần Quân Phi vô cùng buồn rầu nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Bây giờ chúng ta phải tìm con bé về trước đã.” Phan Huỳnh Bảo cau mày nhìn Trần Quân Phi rồi thấp giọng nói.
Trần Quân Phi mím chặt đôi môi mỏng, lãnh đạm nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi!"
“Tại sao anh lại giúp tôi?” Lúc này, ở ngoại ô Bắc Kinh, Trần Thanh Thảo để điện thoại xuống rồi nhìn người đàn ông cách đó không xa, lạnh nhạt hỏi.
"Giúp cô mà cũng cần phải có lý do sao? Chỉ là tôi đang trả cho cô một món nợ ân tình mà thôi." Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt ấy lộ ra dưới ánh nắng của mặt trời.
Người này không phải là ai khác, anh ta chính là Trương Thiên Toàn, người mà đám Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đang tìm kiếm bấy lâu nay.
“Anh thật sự có thể giúp tôi bảo vệ thi thể của Vũ Vĩnh Kỳ sao?” Trần Thanh Thảo nhìn Trương Thiên Toàn với ánh mắt sắc bén.
Trước đây Trần Thanh Thảo đã cứu mạng Trương Thiên Toàn thế nhưng Trần Thanh Thảo lại không ngờ rằng Trương Thiên Toàn sẽ giúp cô bé.
“Đương nhiên là tôi có thể giúp cô.” Trương Thiên Toàn từ tốn sờ sờ cằm rồi nói.
"Vậy tôi tin anh, hãy giúp tôi bảo vệ thi thể của Vũ Vĩnh Kỳ, có thời gian tôi sẽ đến đây gặp anh ấy."
“Cô ấy...!sống tốt chứ?” Trương Thiên Toàn gật đầu xong quay sang nhìn Trần Thanh Thảo và chậm rãi hỏi.
Trần Thanh Thảo không biết "cô ấy" mà Trương Thiên Toàn nói là ai.
Cô bé nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Trương Thiên Toàn, chuyện anh hãm hại anh hai và anh ba của tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với anh.
Lúc đó khi tôi cứu người tôi cũng không nhìn rõ người đó chính là anh, nếu như tôi biết đó là anh thì tôi sẽ không bao giờ cứu anh!"
“Nhưng cuối cùng cô vẫn cứu mạng tôi đó thôi, không phải sao?” Trương Thiên Toàn cười nhẹ nói.
Lần này Trương Thiên Toàn xuất hiện một cách ôn hòa, hoàn toàn khác biệt so với Trương Thiên Toàn hung bạo của trước đây.
Trần Thanh Thảo liếc nhìn Trương Thiên Toàn, không trả lời câu nói của anh ta mà chỉ lạnh nhạt nói: "Mong anh nói lời giữ lời!"
"Cô cho rằng tôi sẽ lừa gạt cô sao?"
"Điều này cũng không phải không có khả năng, không phải anh vẫn luôn gạt chị ba của tôi sao?"
Trần Thanh Thảo hừ lạnh một tiếng không một chút khách khí.
Trương Thiên Toàn cụp mi xuống, lãnh đạm nói: "Tôi đã lừa gạt Lê Châu Sa, ban đầu tôi chỉ muốn dùng cô ấy để đối phó với Phan Huỳnh Bảo, thế nhưng tôi lại không tính tới bước rằng tôi sẽ yêu luôn Lê Châu Sa."
"Anh không hề yêu chị ba của tôi, khi đã yêu một người thì sẽ không làm những hành động tổn thương người mình yêu như vậy.
Thế nhưng mọi chuyện anh làm đều khiến cho chị ba bị tổn thương, anh nghĩ đây chính là tình yêu sao?" Trần Thanh Thảo nghe Trương Thiên Toàn nói đến chữ "yêu" thì lập tức kích động, cô bé không thể chịu đựng được mà cất tiếng chế nhạo Trương Thiên Toàn.
Giữa hàng lông mày và đôi mắt của Trương Thiên Toàn cơ hồ mang theo một làn khói mờ nhạt, anh ta nhìn Trần Thanh Thảo nhưng lại không hề tức giận.
Trần Thanh Thảo hít một hơi thật sâu, giọng có chút đau thương nói: "Trương Thiên Toàn, đó không phải là tình yêu.
Nếu như anh yêu chị ba của tôi thì anh sẽ không lợi dụng chị của tôi như vậy, anh nhìn xem anh đã làm cho chị của tôi biến thành thế nào rồi?"
“Cô ấy thành ra như thế này cũng không hoàn toàn vì mối quan hệ của tôi, nghĩa là trong thâm tâm của cô ấy, vốn dĩ đã ẩn chứa tính cách khát máu và u ám này, tôi chỉ là người hướng dẫn cho cô ấy mà thôi.” Trương Thiên Toàn ngẩng đầu nhìn trực diện vào Trần Thanh Thảo rồi chế nhạo.
Đôi lông mày của Trần Thanh Thảo bất giác nheo lại.
Cô bé lạnh nhạt nói: "Nói tóm lại bây giờ chị ba của tôi đang sống tốt, anh làm anh ba tôi bị mất cánh tay trái, bây giờ anh còn muốn như thế nào nữa?"
"Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không đụng đến bọn họ nữa đâu, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được rồi."
Sau lần này, Trương Thiên Toàn đã biết rằng cách yêu một người rốt cuộc là như thế nào.
Chỉ là có lẽ anh ta giác ngộ hơi muộn, anh ta mím chặt môi mỉm cười một cách chua xót.
Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo và những người khác đã tìm kiếm Trần Thanh Thảo được hai tháng thế nhưng họ vẫn không tìm thấy Trần Thanh Thảo, cuối cùng thì bọn họ cũng đã bỏ cuộc.
Đôi mắt của Lâm Thanh Tùng đã tìm được biện pháp chữa trị, Vũ Phong đưa Lâm Thanh Tùng đến Ý để trị liệu.
Khi rời đi, Lâm Thanh Tùng nói với Lê Châu Sa rằng đợi sau khi mắt của anh ấy bình phục hẳn thì anh ấy sẽ quay lại tìm Lê Châu Sa.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo nghe thấy những lời này, sắc mặt của anh ấy tối sầm đến đáng sợ.
Từ khi trở về từ sân bay, vẻ lạnh lùng đáng sợ trên mặt của người đàn ông vẫn không hề thuyên giảm.
Lê Châu Sa nghiêng đầu sang nhìn khuôn mặt đẹp trai đang căng ra của Phan Huỳnh Bảo thì cảm thấy hơi buồn cười: "Anh đang giận sao?"
Cô ấy lấy tay nắm tóc Phan Huỳnh Bảo, tinh nghịch hỏi.
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng liếc nhìn Lê Châu Sa, sau đó nheo mắt nói: "Em vui như vậy sao?"
"Vui chứ, tại sao lại không vui? Nhìn anh thế này giống y như một đứa trẻ con đang giận dỗi vì không được ăn kẹo vậy." Lê Châu Sa ôm cổ Phan Huỳnh Bảo, nở một nụ cười ngây thơ.
"Trẻ con? Em đang nói anh là trẻ con hả?" Phan Huỳnh Bảo nghe xong, đôi mắt vốn đã u ám đen tối của anh ấy lại càng trở nên tối sầm hơn.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lê Châu Sa cười hì hì sau đó áp sát miệng mình vào miệng Phan Huỳnh Bảo, hôn thật mạnh một cái.
“Anh sẽ cho em thấy sức của đứa trẻ con này mạnh như thế nào!” Phan Huỳnh Bảo đè Lê Châu Sa xuống giường, giương tay lột bỏ hết lớp quần áo trên người Lê Châu Sa xuống.
Lê Châu Sa kêu lên một tiếng, cô ấy vặn vẹo giãy dụa, mặt đỏ bừng nói: "Phan Huỳnh Bảo, bây giờ vẫn đang là ban ngày đấy, anh muốn làm gì thế? Mau thả em ra đi!"
Nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ mê hoặc của người phụ nữ, Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng lướt ngón tay trên mặt Lê Châu Sa, khàn giọng thì thầm: "Ban ngày thì đã làm sao nào? Hả?"
"Anh...!đừng..." Phan Huỳnh Bảo càng lúc càng trở nên tà mị, thậm chí kỹ năng chọc ghẹo Lê Châu Sa cũng ngày một tăng lên.
Khi bị Phan Huỳnh Bảo kích thích như vậy, Lê Châu Sa không khỏi thở gấp kêu lên một tiếng, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo và gọi tên anh ấy một cách khó chịu.
Lông mày của Phan Huỳnh Bảo nhếch lên đầy ma mị, đôi mắt sâu thẳm trở nên mờ mịt, anh ấy nhìn vết ửng hồng phảng phất trên má Lê Châu Sa thì ánh mắt hiện lên chút si mê: "Không muốn sao? Nhưng mà anh thấy em hình như đang rất muốn anh đấy!"
"Đồ xấu xa...!anh đã phạm quy định." Lê Châu Sa kêu lên sợ hãi, miệng cô đã bị chặn lại bởi Phan Huỳnh Bảo.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn có tiếng thở dốc đầy mê hoặc cùng với tiếng rên rỉ quyến rũ.
Hoàng Song Thư đang bế Phan Lê Long trong tay, cô đi đến cửa phòng của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo.
Hoàng Song Thư lập tức cảm thấy đau đầu ngay khi nghe thấy tiếng thở dốc từ bên trong truyền ra.
Cô cúi thấp đầu xuống, nhìn thấy dáng vẻ vừa tội nghiệp vừa đáng thương của Phan Lê Long, đột nhiên cô có chút lo lắng nói: "Lê Long ngoan nha, bố mẹ của cháu bây giờ đang...!đang bận, thím đưa cháu đi ăn nha!"
"Mẹ..." Phan Lê Long chỉ khoảng một tuổi, mới biết ú ở vài chữ.
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cậu bé, trái tim của Hoàng Song Thư lập tức tan chảy.
Hoàng Song Thư ôm lấy người của Phan Lê Long, nhẹ nhàng chạm vào mặt của Phan Lê Long nói: "Ngoan nào, mẹ cháu bây giờ rất bận, thím đưa cháu đi chơi với anh họ nha!"
Phan Lê Long mếu máo nhìn Hoàng Song Thư với đôi mắt xanh lục long lanh tuyệt đẹp, cái đầu bé xíu hơi cúi xuống nhõng nhẽo cọ xát vào người Hoàng Song Thư mà không nói gì cả.
Nhìn thấy Phan Lê Long ngoan ngoãn như vậy, Hoàng Song Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô đưa Phan Lê Long rời đi.
Mối quan hệ giữa Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ngày càng tốt đẹp, Hoàng Song Thư cũng thấy mừng cho họ.
Dù sao thì khoảng thời gian trước
.
Danh Sách Chương: