Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy Bánh Quy kích động như vậy, Trần Quân Phi lập tức cau mày đuổi theo.
Lê Trúc Phương và Huỳnh Khánh Đông đang chọn quần áo, hai người còn định mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt để dùng sau khi kết hôn nhưng không ngờ rằng vào lúc này Bánh Quy lại chạy tới ôm chặt lấy chân cô.

“Mẹ đi… mẹ di…” Bánh Quy mong đợi nhìn cô, gương mặt xinh đẹp non nớt ngập tràn sự phấn khích.

“Bánh Quy, ai cho con chạy tới đây hả!” Trần Quân Phi một mạch đuổi theo thắng bé, may mà cuối cùng cũng tìm được.

Sau khi nhìn thấy thằng bé ôm lấy chân Lê Trúc Phương, gương mặt anh lập tức đen lại.

“Mẹ..

Bố ơi, là mẹ đó!”
Thằng bé lắc lắc người nhìn cô tùi thân.
Anh từ từ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy nửa gương mặt của Lê Trúc Phương, long ngực anh lập tức này lên mãnh liệt.
Song Thư ư? Là cô quay về rổi sao? “Song Thư… Hoàng Song Thư..” Trần Quân Phi như phát điên chóm toi giữ chặt lấy vai cô.
Ban đầu cô đang cảm thấy đột ngột trước hành động của Bánh Quy, nay lại thêm Trần Quân Phi xông tới khiến cả người cô giống như rơi vào tình trạng chết máy không hề kịp phản ứng lại.
Ngược lại, Trần Quân Phi lại rất hưng phấn, anh ôm chầm lấy Lê Trúc Phương, đôi mắt nhìn cô chứa đứng sự nghiêm túc và kích động.
Huỳnh Khánh Đông nhẹ nhàng bước tới kéo cô ra phía sau lưng mình rồi lich sự nói: “Anh này, cô ấy không phải là Hoàng Song Thư.

Cô ấy là vợ tôi tên Lê Trúc Phương.” “Tránh ra, cậu là cái thá gi? Cô ấy là vợ tôi.”
Trần Quân Phi hung dữ nhìn Huỳnh Khánh Đông, giọng nói lạnh lùng cất lên.
Anh ấy nghe Trần Quân Phi nói như thế nhưng vẫn giữ nguyên phép lịch sự đáp: “Tôi nghĩ là anh có chút nhầm lẫn rồi, cô ấy thật sự là vợ tôi tên Lê Trúc Phương mà, chứ không phải là Hoàng Song Thư” “Hoàng Song Thư, anh là Trần Quân Phi đây.

Em làm sao vậy?”

Ảnh mắt đỏ rực của anh lướt qua người Huỳnh Khánh Đông rói hướng tới bên Lê Trúc Phương đang đứng ở phía sau, anh cảm thấy như cô thật sự không nhận ra mình, dáng về cô cực kỳ nhút nhát nên anh lập tức giận dữ lên tiếng.
Tại sao Hoàng Song Thư lại không nhận ra anh chứ? Rõ ràng cô chính là Hoàng Song Thư mà, tại sao lại… không nhận ra anh?
Trần Quân Phi cuộn chặt nắm tay lại, lồng ngực anh dẫn dâng lên một cảm giác đau khổ khó nói thành loi.
Khuôn mặt anh căng cứng nhìn chằm chằm lấy cô, còn cô lại căng thẳng nắm lấy tay Huỳnh Khánh Đông, sự ý lại và tín nhiệm ấy chọc vào tim anh đau nhức.

“Hoàng Song Thư… rốt cuộc em bị làm sao vậy? Anh là Trần Quân Phi đây.

Em rốt cuộc bị gì rồi? Tại sao lại không nhận ra anh, chẳng lẽ cả con của chúng ta em cũng không cần nữa sao?”
Thấy Lê Trúc Phương vẫn không nói chuyện, lòng anh tựa như bị một con dao cắm vào thật đau, anh ôm lấy Bánh Quy rồi nhìn cô nghiêm giọng chỉ trich.
Cô mơ màng nhìn gương mặt anh tuần quen thuộc của anh, khóe mắt dẫn đỏ hoe rồi lại nhìn sang Bánh Quy của minh.
Cô không mờ lời mà cố kéo thật chặt lòng bàn tay mình.

Nhìn thấy Lê Trúc Phương như thế, đôi mắt của Trần Quân Phi lại càng lạnh lùng hơn.
Anh giờ một tay ra muốn kéo cô vào lồng ngực mình nhưng lại bị Huỳnh Khánh Đông chặn lại.

“Anh này, nếu anh còn như thế thì tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!” “Cậu dựa vào gì chứ? Trả vợ tôi lại cho tôi.”
Anh miệt thị nhìn sang Huỳnh Khánh Đông, nhất quyết đòi tủm lây cô.
Nhưng mà cô chỉ nhìn anh rồi liên tục lùi ra sau.
Cặp mắt vốn hung ác của anh giờ đây lại càng thêm nguy hiểm.
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Huỳnh Khánh Đông cũng dần mang theo vẻ phẫn nộ.
Anh ấy nắm lấy bàn tay của cô rồi nhìn sang Trần Quân Phi lanh lùng nói: “Có lẽ trước khi ra ngoài anh quên uống thuốc rồi thì phải.

Lê Trúc Phương, chúng ta đi thôi.” Nói xong anh ấy lập tức kéo theo cô rời khỏi đó.


“Hoàng Song Thư!” “Đứng lại, Hoàng Song Thư Em đứng lại cho anh!” Trần Quân Phi ôm theo Bánh Quy đuổi theo hai người ho nhưng Huỳnh Khánh Đông di rất nhanh còn trùng hợp có chuyển xe bus thế nên anh ấy nhanh chóng kẻo cô lên xe, Trần Quân Phi không thể đuổi kịp hai người, chỉ đành mở to mắt nhìn họ rời đi.

“Bổ di… mẹ không cần chúng ta nữa sao?” Thắng bé nhìn thấy mẹ không để ý đến mình nên không nhịn được bật khóc.
Anh hoàn hồn nhìn Bánh Quy đang nức nở rồi ôm lấy thằng bé đáp: “Không đâu, mẹ sẽ không bỏ chúng ta đâu.

Là do bố làm sai một số chuyện, bây giờ mẹ vẫn đang giận, cho mẹ hết giận rồi sẽ quay về với chúng ta thôi.” “Thật sao ạ?” Thằng bé chớp mắt nhìn anh hỏi lại.

“Ừ, thật mà.” Trần Quân Phi ôm thẳng bé lên xe rồi lải xe quay về.
Dù có thể nào thì anh cũng không tin chuyện người phụ nữ kia không phải Hoàng Song Thư, cô chắc chắn là cô ấy.

Nhất định chính là Hoàng Song Thư.
Nhưng mà tại sao cô lại không nhận ra anh? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Đáy mắt anh dần phủ lên một lớp âm u, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ lại càng rét lạnh hơn bao giờ hết.
Sau khi quay về nhà, anh để quản gia chăm sóc Bảnh Quy còn minh đi vào phòng sách và gọi người gửi hết những tài liệu về hai người họ tới.
Sau khi Minh Cường giao tài liệu cho anh, cậu ta hơi ngập ngừng nói: “Cậu hai, cậu ba cũng đã từng điều tra về người này.

Lẽ nào hai người đều nghi ngờ người phụ nữ này là cô Hoàng Song Thư sao?”
Ban đầu, lúc Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Lê Trúc Phương và Huỳnh Khánh Đông, anh ấy cũng đã từng cho người đi điểu tra.

Bây giờ Trần Quân Phi cũng thế, có lẽ nào họ đều nghĩ rằng người tên Lê Trúc Phương đó chính là Hoàng Song Thư? “Không phải là nghi ngờ, tôi có thể khẳng định chắc chắn.” Anh ngước đầu lên lạnh lùng nói.
Cậu ta nghe xong thì không dám nói gì nữa, “Tôi biết cô ấy chính là Hoàng Song Thư, sẽ không sai được đâu, chính là cô ấy.”
Anh giống như đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của chính mình, nhỏ giọng lầm bẩm.
Minh Cường thương xót nhìn anh, cậu ta lắc đầu rồi khẽ thở dài bước ra khỏi phòng.

Lúc chưa dính vào ái tình, anh là một người vô cùng lý trí và máu lạnh.
Nhưng sau khi yêu một người, tất cả đều đã thay đổi.
Trần Quân Phi chính là người như thế, trước đây anh là người phóng đăng trụy lạc nhưng sau khi biết mình đã yêu cô thì lại vì cô mà sống do chết dở.
Có lẽ đây chính là tình yêu nhi? ..

“Lê Trúc Phương, chúng ta phải rời khỏi đây đến một nơi khác sinh sống.

Em có đồng ý đi với anh không?”
Tối hôm đó Huỳnh Khánh Đông nắm lấy tay cô rồi Cô chớp mắt nhìn anh rồi nhìn anh ấy gật đầu.
Cô không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nhưng mà cô nhay bén cảm giác được từ lúc quay về tâm trạng của Huỳnh Khánh Đông đột nhiên thay đổi trở nên rất kỳ lạ, giống như anh đang rất sợ hãi.

Cô cũng biết điều này là do người đàn ông và đứa trẻ ban sáng.
Đứa trẻ đó cô không lạ lẫm gì bởi vì trước đây cũng đã từng gặp, duyên phận có lúc thật kỳ diệu, không ngờ lại có thể gặp thêm lần nữa nhưng mà người đàn ông đi cùng đứa trẻ kia lại không phải là hỏi.

người có đôi mắt màu xanh lá đỏ, Nhưng… người đàn ông hôm nay cô gặp sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ như thế chứ? Tại sao lại nhìn cô như thế?
Đầy mắt của Lê Trúc Phương dan phù lên một dáng về mơ màng.
Huỳnh Khánh Đông nhìn ra được sự mông lung trong ánh mắt cô, nhất thời đáy lòng anh dần có một cảm giác bất an.

Anh ấy nắm chặt lấy tay cô, gương mặt điển trai của anh ấy toát lên một vẻ kiên định: “Lê Trúc Phương, em là Lê Trúc Phương của anh.

Chúng ta đã hứa với nhau sẽ cùng nhau trải qua những tháng ngày bình dị thể này cả một đời, đúng không?”
Lê Trúc Phương nhẹ nhàng nhìn Huỳnh Khánh Đông rồi gật đầu thật mạnh.
Anh ấy ôm chẩm lấy cô, cả người vẫn còn đang run lên.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Lê Trúc Phương, anh sẽ đối xử với em thật tốt.

Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, sau này còn sinh thật nhiều con, thật nhiều thật nhiều..”
Huỳnh Khánh Đông thả hồn mình mơ tường về tương lai của hai người họ, anh ấy nhất định sẽ không để người kia cướp Lê Trúc Phương đi đâu, Anh ấy đã cô độc rất lâu, cuối cùng cũng có thể chờ được cô, anh ấy tuyệt đối không cho phép người khác hủy hoại tất cả.

Anh ấy có một trực giác đó là người đàn ông hôm nay gặp chắc chắn có quen biết với Lê Trúc Phương, cô thật sự là vợ của người đó.
Khí chất, cách ăn mặc của người đó không hề bình thường, vừa nhìn là biết một kẻ có tiển nhưng mà Huỳnh Khánh Đông sống hơn hai mươi năm nay, lần đầu tiên anh ấy muốn ich kỷ một lần, chì một lần mà thôi.


Ngày hôm sau anh ấy dậy rất sớm, Huỳnh Khánh Đông muốn đưa Lê Trúc Phương về quê của mình.
Quê của anh ấy là một thôn nhỏ ở khu vực phía tây bắc, ban đầu khi anh ấy tới thành phố này thì không còn định quay về nữa nhưng lần này Huỳnh Khánh Đông lại muốn đưa cô về đó, ở đó bình yên như thế chắc chắn sẽ không có ai làm phiền tới bọn họ.
Huỳnh Khánh Đông vốn nghĩ như thế.
Lúc anh ấy thu xếp xong hết mọi chuyện định đưa cô đi thì đột nhiên có một chiếc siêu xe màu đen dừng lại trước cửa nhà, Lúc nhìn thấy chiếc siêu xe đắt đỏ kia, những ngón tay của anh ấy đột nhiên tro nên lạnh lẽo, gưong mặt điển trai của anh ấy dần hiện lên vẻ nguy hiểm và lạnh lùng.
Lê Trúc Phương cảm nhận ra sự thay đổi của Huỳnh Khánh Đông, cô sững người nhìn theo chiếc xe kia.
Sau khi cảnh cửa xe bật mờ, Lê Trúc Phương lập tức nhìn thấy người đàn ông hôm nọ bước xuống, người đó vẫn mặc một thân vest thẳng thớm.
Ngũ quan đẹp đẽ của anh lúc này lại càng trở nên đẹp hơn.
Hơi thở của cô dần run lên nhè nhẹ.
Cô chắn răng thật chặt không nói gì nhìn Trần Quân Phi.
Anh bước tới trước mặt Huỳnh Khánh Đông, anh ấy kéo cô ra sau theo phản xạ, dây thần kinh của anh ấy đang căng cứng lên cảnh giác nhìn Trần Quân Phi.

“Anh này, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Tôi chỉ cần Hoàng Song Thư”
Trần Quân Phi ho hững nhìn Huỳnh Khánh Đông rồi lạnh giọng đáp.
Hô hấp của anh ấy dần trở nên hỗn loạn, anh ấy bầu vào lòng bàn tay mình rối hít một hơi thật sâu bình tĩnh đáp: “Chi sợ là anh nhẩm rối, Lê Trúc Phương không phải Hoàng Song Thư Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, mong anh đừng đeo bám lấy cô ấy nữa” “Cô ấy thật sự tên là Lê Trúc Phương sao? Năm năm trước cậu cứu được cô ấy về từ chỗ núi Phượng Hoàng có đúng không?”
Anh đã điều tra rõ ràng rồi, Lê Trúc Phương là người được Huỳnh Khánh Đông cứu về từ núi Phương Hoàng.
Việc này thật trùng hợp biết bao, lúc ấy Hoàng Song Thư rơi từ vách núi cao xuống, chỗ đó chính là núi Phượng Hoàng.

Mà Lê Trúc Phương lại là người mà Huỳnh Khánh Đông cứu được vào lúc ấy, chắc chắn cô chính là Hoàng Song Thư, điểm này anh không hề nghi ngờ gì nữa.

“Cô ấy tên là Lê Trúc Phương.”
Anh ấy không hề trả lời lại câu hỏi của anh mà chỉ nhìn Trần Quân Phi bằng đôi mắt kiên định và lạnh lùng đáp trà.
Lê Trúc Phương nhìn Huỳnh Khánh Đông sau đó lại nhìn về phía Trần Quân Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK