Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bác sĩ nói khi nào cô có thể xuất viện?” Hoàng Song Thư nhìn đôi môi tái nhợt của Vũ Phương Thủy thì thương tiếc nói.
“Ngày mai có thể xuất viện rồi.” …
Sau khi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào ly hôn, cô ấy chưa từng trở về nhà.

Cô ấy đã tìm một căn nhà ở thành phố, buổi tối thì tụ tập với hội đua xe rồi chạy như bay trên đường tựa như đã trở về cuộc sống chưa gặp Phan Huỳnh Bào trước kia.
Từ khi gả cho Phan Huỳnh Bảo, cô ấy rất ít khi đến hộp đêm, cũng rất ít khi tụ tập với hội đua xe như thế này.

Dường như tính cách tùy hứng trước kia trên người Lê Châu Sa đã không thể tìm lại được nữa.
Nhưng mà sau khi ly hôn với Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa lại bắt đầu cuộc sống về đêm của mình, hơn nữa cô ấy càng chơi hết minh hơn.
“Chị Châu Sa, kỹ thuật lái xe của chị vẫn giống Châu Sa chứ? “Châu Sa…” Trương Thiên Toàn đã mất hết lý trí, anh ta đổi một tư thế khác rồi thô bạo và chạm vào cơ thể Vũ Phương Thùy.
Mẫu tươi từ cơ thể hai người chảy xuống, trong không khí tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Vũ Phương Thùy khó chịu bắt lấy bà vai Trương
Thiên Toàn, gương mặt thanh tú đau đớn vặn vẹo.
“Trương Thiên Toàn… anh gọi tên ai vậy? Anh gọi tên Lê Châu Sa sao?”
Trương Thiên Toàn yêu Lê Châu Sa à? “Im miệng, còn dám nói chuyện thì ông đây sẽ bóp chết em.” Trưong Thiên Toàn tàn bạo nheo mắt lại, nắm hai chân Vũ Phương Thùy lên rồi dùng sức chiếm lấy cơ thể cô ta.
“Đau… Trương Thiên Toàn… nhẹ một chút, Trương Thiên Toàn…” Động tác thô bạo của người đàn ông khiến Vũ Phương Thùy khổ không thể tà, suy nghĩ của cô ta đều bị sự đau đớn này chiếm lĩnh, bây giờ cô ta chỉ muốn một chuyện duy nhất đó chính là bào Trương Thiên Toàn bỏ qua cho mình.
Nhưng mà Trương Thiên Toàn không hề dịu dàng, ngược lại còn rất thô bạo.

Không biết đã trải qua bao lâu, sau khi Trương Thiên Toàn thỏa mãn xong thì mới chán ghét lui ra khỏi cơ thể Vũ Phương Thùy, tự mình lên lầu đi tắm.
Hôm nay Vũ Phương Thủy rất thế thảm, thể thảm chưa từng thấy.
Hai chân cô ta đã bị kéo ra cực lớn, khắp ndi trên người đều là dấu vết ái muội.


Vốn dĩ cô ta vừa mới sanh non cách đây không lâu nên sẽ không chịu nổi loại hoan ái này, bây giờ cô ta vẫn luôn rên rỉ đau đớn.
“Thật đau…” Vũ Phương Thùy ôm bụng mình, đau đớn thét lên một tiếng.
Lúc Trương Thiên Toàn đi xuống, nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã ngất đi, dưới người đọng một vũng máu thì khẽ nhíu mày lạnh lùng gọi bác sĩ cho cô ta.
Vũ Phương Thủy tinh lại thì nghe bác sĩ nói rằng cô ta không thể nào mang thai được nữa, bởi vì lần này Trương Thiên Toàn làm rất quả đáng, mà cô ta lại vừa sanh non không lâu, đã tổn thương đến tử cung nên Trương Thiên Toàn mất đi tư cách làm mẹ.
Sự đà kích này như sét đánh giữa trời quang khiến cả người Vô Phương Thùy suýt ngất đi.
“Anh nói… cái gì thế?” Vũ Phương Thùy nằm chiec chăn bên dưới thật chặt, nhìn bác sĩ trước mặt rồi khàn giọng giận dữ thốt lên.

Cô ta không thể làm mẹ được nữa? Không cách nào mang thai đứa trẻ của Phan Huỳnh Bảo nữa rồi? “Xin lỗi, tử cung của cô đã bị phá hư, chỉ s suốt đời này không thể nào mang thai được nữa.”
Bác sĩ thương hại nhìn Vũ Phương Thủy một lúc rồi lập tức rời khỏi đó.
“Không…” Vũ Phương Thùy ôm lấy đầu minh, thống khổ gầm nhẹ một tiếng.
Cô ta hao tổn tâm trí muốn có được Phan Huỳnh Bảo, muốn ở bên cạnh anh ấy rồi sinh ra một đứa trẻ, sau đó cả nhà ba người bọn họ sẽ hạnh phúc sống bên nhau nhưng mà hiện tại bác sĩ lại nói cô ta không thể mang thai được nữa?
Sư đà kích này quả thật hơi lớn đối với Vũ Phương
Thùy “Em có mang thai cũng vô dụng thôi, không thể sinh chính là không thể sinh.” Trương Thiên Toàn cười nhạo một tiếng, nhìn Vũ Phương Thùy đang điên cuống thì lạnh lùng nói.
Hộm nay anh ta uống nhiều rượu, cuối cùng lại chạm vào Vũ Phương Thủy, Trương Thiên Toàn chán ghét nhìn cô ta rồi nói.
“Một lát nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện, em muốn làm thế nào thì tự mình xem rối làm đi, Ngày mai Phan Huỳnh Bào và Lê Châu Sa sẽ hoàn tất thủ tục, đến lúc đó thì hai người họ xem như đã ly hôn rồi.”
Sau khi bỏ lại những lời này, Trương Thiên Toàn lười biếng nhìn Vũ Phương Thủy rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi Trương Thiên Toàn đi, Vũ Phương Thủy từ từ buông tay xuống, cặp mắt trống rỗng kia hiện lên vẻ dau buon.
Cô ta ngẩng đầu lên cười lớn, cười vô cùng thê lương quỷ mị.
“Lê Châu Sa… là cô đã hai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết yên đâu.


Là cô đã hại tôi, là cô hại tôi…” Nếu như không phải Lê Châu Sa đã đoạt đi trái tim của Trương Thiên Toàn thì làm sao anh ta lại đối xử với cô ta như vậy chứ? Tất cả những chuyện này đều là lỗi của Lê Châu Sa, người phụ nữ để tiện này, cô ta muốn cô ấy sống không bằng chết.


“Cậu chủ Bảo có ý kiến gi không?” Luật sư ngoi chính giữa hai người Phan Huỳnh Bào và Lê Châu Sa trinh bày những thủ tục khi ly hôn rồi dò hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huynh Bảo nhàn nhạt quét mắt nhìn những tài liệu trước mặt rối cấm bút lên ký tên mình vào.
“Tất cả những tài sản này đều cho Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bào để lại biệt thự và những thứ khác cho Lê Châu Sa, bản thân chỉ lấy công ty.

Mà một nửa cổ phần của công ty này cũng đứng tên Lê Châu Sa.
Cho dù ly hôn thì Phan Huỳnh Bảo cũng chuẩn bị tài sản đầy đủ cho cô ấy.
Lê Châu Sa nghe vậy thì lãnh đạm nói: “Em không cần, không cần gì cả.”
Cô ấy không cần tài sản của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy đề lại những thử tài sản này chỉ khiến tâm trạng cô ấy càng trở nên phức tạp hơn mà thôi.
Cô ấy thà rằng Phan Huỳnh Bảo không để lại gì cho mình cả.
Bàn tay cầm bút của Phan Huỳnh Bảo không khỏi căng cứng.
Luật sư ngồi bên cạnh nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa thì không khỏi trợn trắng hai mắt.
Vợ chồng đến đây ly hôn đa phần đều là tranh đoạt tài sản nhưng mà Lê Châu Sa không muốn gì cà? Thật là một người phụ nữ kỳ lạ mà.
“Em về trước đây.” Sau khi Lê Châu Sa ký tên mình xong thì cấm lấy túi xách đứng dậy rời đi.
Phan Huỳnh Bảo ngồi trên ghế, gương mặt tuấn tủ hiện lên về đau khổ khó hình dung.
Luật sư bên cạnh thấy Phan Huỳnh Bào lộ ra vẻ mặt này thì hơi lo lắng gọi tên anh ấy: “Cậu chủ Bảo.”
“Đi thôi.” Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt quét mắt nhìn luật sư rồi đứng dậy bỏ đi.
“Để anh đưa em đi.” Phan Huỳnh Bảo lái xe đuổi kịp Lê Châu Sa, người đàn ông vội vàng mở cửa xe muốn đưa Lê Châu Sa một đoạn nhưng lại bị cô ấy từ chối.

Ngón tay Phan Huỳnh Bào cứng đờ.
Anh ấy nhìn bóng lưng Lê Châu Sa đang ngày càng xa dần, ánh mắt lộ ra chút bí thương.
Nhà họ Trần.
“Thật sự ly hôn rồi sao?” Hoàng Song Thư nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt của Phan Huỳnh Bảo thì không biết làm sao diễn tả cảm xúc trong lòng.
Hai người Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bào thật sự rất xứng đôi.
Hoàng Song Thư cho rằng cuộc hôn nhân của hai người họ sẽ rất hạnh phúc nhưng không ngờ… lại di toi bước này.
Hoàng Song Thư cảm thấy đáng tiếc nhưng không biết phải an ủi Phan Huỳnh Bảo the nào.
“Máy ngày nay cd thể Lê Châu Sa không tốt lắm, nếu như chị dâu có rành thì có thể giúp em chăm sóc cô ấy không?” Phan Huỳnh Bảo nhàn nhạt nhìn Hoàng Song Thư rồi khàn giọng hỏi.
Hoàng Song Thư thầy vẻ mặt cô đơn của Phan Huỳnh Bảo thì không nhịn được gật đầu nói: “Được… chị sẽ giúp em chăm sóc Châu Sa.

Huỳnh Bảo… em ổn không?”
Bây giờ chắc hẳn Phan Huỳnh Bào đang rất khó chịu nhưng vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt người khác, Hoàng Song Thư nhìn thấy anh ấy như vậy thì vô cùng lo lắng.
“Vâng, em ổn mà, em về trước nhé.” Phan Huỳnh Bảo đứng dậy, sau khi sửa sang lại quần áo một chút thì rời khỏi nhà họ Trần.
Nhìn Phan Huỳnh Bảo rời đi, trong lòng Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng phức tạp.
Lúc Trần Quân Phi trở lại thì thấy cô đang ngồi trên ghế salon nhìn bàn tay mình đến ngẩn người.
Anh buông cặp da xuống, thay giày rồi đi đến bên canh cô.
“Sao vậy? Sắc mặt khó coi thế, bị bệnh à?” Trần Quân Phi đưa tay đặt lên trán Hoàng Song Thư.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn vào gương mặt đẹp trai của Trần Quân Phi, sau đó lại nghĩ đến vẻ mặt cô đơn vừa rồi của Phan Huỳnh Bảo thì nhịn không được nắm lấy tay anh rồi nói: “Phi, hôm nay hai người Lê Châu Sa và Huỳnh Bào đã chính thức ly hôn rồi.”
Cơ thể Trần Quân Phí cũng cứng đờ theo lời nói của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi rồi tự nhủ: “Em thấy vẻ mặt Huỳnh Bảo rất cô đơn nên trong lòng hơi khó chịu.”
“Đừng buồn mà, đây là lựa chọn của em trai và Lê
Châu Sa, có lẽ đối với bọn họ mà nói thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi.” Trần Quân Phi nhìn vè mặt buồn phiền của Hoàng Song Thư thi ôm chặt lấy hông cô.
Hoàng Song Thư khẽ chớp mắt, khổ sở nói với Trần Quân Phi: “Vâng… có lẽ… đúng là vậy.”
Chỉ là cô cảm thấy rất khó chịu, tại sao hai người yêu nhau mà cuối cùng lại trở nên như vậy chứ?

Nếu như tất cả những chuyện lúc trước không xảy ra thì tốt biết bao.


“Phương Thùy, cảm thấy trong người thế nào rồi?” Hoàng Song Thư biết lần này Vũ Phương Thùy sanh non là do Lê Châu Sa.

Mặc dù Vũ Phương Thủy vẫn luôn áy náy nói xin lỗi với Lê Châu Sa nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra, cho dù nói xin lỗi thế nào thi cũng không còn cửu vãn được nữa.
Vũ Phương Thùy nghe lời hỏi thăm của Hoàng Song Thư thì lấy lại tinh thần, nhìn cô một cái rồi nói: “Tôi… rất tốt.”
“Châu Sa và Huỳnh Bảo đã ly hôn rồi, cô biết chuyện này không?” Hoàng Song Thư nhìn Vũ Phương Thủy, vẻ mặt hơi buồn rấu.
“Vâng, là do tôi không tốt.” Vũ Phương Thùy củi đầu xuống áy náy nói.
Thầy Vũ Phương Thùy như vậy, Hoàng Song Thư khẽ thở dài một hơi rồi ngồi bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng vỗ tay an ủi: “Không… chuyện này… cũng không thể trách cô được.”
Ai cũng không muốn loại chuyện này xày ra, trong chuyện này có phải Vũ Phương Thùy cũng là người bị hại không? “Phương Thùy, cô có thể thành thật trà lời tôi một chuyện được không?” Hoàng Song Thư nằm lấy ngón tay lạnh lẽo của Vũ Phương Thủy, đáy mắt dâng lên chút kiên định nhìn cô ta.

Thấy về mặt Hoàng Song Thư nghiêm túc như vậy, ánh mắt Vũ Phương Thủy hơi lóe lên.
“Cô Song Thư có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”
“Hôm đó cô nói là Huỳnh Bảo uống say nên mới chạm vào cô, tôi chỉ muốn hỏi… có phải boi v… uống say thật không hay là… cô bỏ thuốc Huỳnh Bào?” Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vũ Phương Thùy.
Trước nay Phan Huỳnh Bảo uống rượu rất tốt, không thể nào uống say rồi chạm vào người phụ nữ khác được.
Hoàng Song Thư tin tưởng Phan Huỳnh Bào cũng là một người đàn ông trầm tĩnh giống như Phan Huỳnh Đức vậy, anh ấy thừa kế sự si tình của Phan Huỳnh Đức nên tuyệt đối sẽ không đụng vào người phụ nữ khác để làm tổn thương Lê Châu Sa.
“Cô Song Thư hoài nghi tôi bò thuốc cậu chủ Bào sao?” Vũ Phương Thùy không hề tức giận mà chỉ ngước mắt lên đau lòng nhìn Hoàng Song Thư.
“Xin lỗi, tôi không thể không nghỉ ngờ được bởi vì tôi tin tưởng Huỳnh Bảo.” Hoàng Song Thư áy náy nhìn Vũ Phương Thùy.
Sau khi Vũ Phương Thùy nhin Hoàng Song Thư một lúc lâu thì mới lớn tiếng bào: “Tôi.., không có, lúc ấy là cậu chủ Bào uống say nên tôi đỡ anh ấy đi nghi ngơi, sau đó thì anh ấy lại…”
Vũ Phương Thủy vừa lên tiếng vừa nức nở khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng thương.
Hoàng Song Thư cũng cảm thấy bàn thân mình như vậy hơi quá đáng nên khẽ siết chặt bàn tay lại rồi lắc đầu nói: “Xin lỗi, là do tôi không tốt, tôi không nên… nói với cô những lời này.”
Vũ Phương Thùy nghe xong thi lắc đầu nói: “Không… không trách cô Song Thư được, thật ra cô nghi ngờ như vậy cũng không sai nhưng mà… là tại tôi không tốt nên cô Song Thư nghĩ như vậy cũng là điều đương nhiên thôi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK