Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh biết chứ, nhưng anh yêu em.

Em có ly hôn hay không, anh không quan tâm.” Lê Minh Quang nhìn tôi, lặp lại: “Anh yêu em, chỉ vì em là Huỳnh Bảo Nhi.

Chấp niệm nhiều năm như vậy chỉ dành cho một mình Huỳnh Bảo Nhi mà thôi.”
“Bây giờ em chỉ muốn làm tốt công việc của mình, còn chuyện tình cảm thì tạm thời em không muốn nghĩ đến.” Tôi cân nhắc từ ngữ một chút, đáp lại lời Lê Minh Quang.

Trước giờ Lê Minh Quang rất quan tâm tôi, nghe vậy chỉ cưng chiều xoa tóc tôi.

Đôi mắt đẹp đầy ý cười dịu dàng nói: “Anh biết, chỉ là hôm nay anh uống say nên nhịn không được mới nói ra, anh cũng không muốn em khó xử.

Tuy nhiên, nếu sau này có chuyện gì thì hãy nhớ đến anh.

Dù bất cứ lúc nào anh vẫn sẽ ở phía sau, âm thầm giúp đỡ em.”
Giọng nói của Lê Minh Quang rất dễ nghe, lại vô cùng ấm áp.

Bỗng chốc hốc mắt tôi ửng đỏ, viền mắt ẩm ướt.

Nhưng tôi biết đây không phải là tình yêu, chỉ đơn giản là cảm động mà thôi.

Lê Minh Quang lái xe đưa tôi về nhà, sau đó lập tức đi khỏi.

Tôi cô đơn ngồi ở phòng khách suy nghĩ rất lâu, đến khi từng giọt mưa bên ngoài cửa sổ rơi xuống càng lúc càng nhiều, tôi mới hồi thần lại.

Tôi hốt hoảng, vội vàng đi tới cửa sổ kéo màn cửa ra, nhìn trận mưa ướt đẫm bên ngoài, khóe môi khẽ động nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Tôi yêu Trần Thanh Vũ, cũng giống như trận mưa này vậy.

Tình cảm lúc ban đầu càng về lâu sẽ càng nhiều, càng dày nặng, nặng đến mức tôi không thể gánh vác nữa.

Ngay sau đó, tất cả đều sẽ biến mất, mất hết toàn bộ chỉ còn dư lại sự lạnh lẽo và bi thương không dứt.

“Đinh định.”
“Huỳnh Bảo Nhi..

mở cửa..


Huỳnh
Bảo Nhi.”
“Vâng.” Nửa đêm đang ngủ, tôi mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, đưa tay dụi mắt mới chậm chạp rời khỏi giường.

Tôi cầm điện thoại trên đầu tủ, vừa ngáp vừa xem đồng hồ.

Mới ba giờ sáng, tôi mơ màng ra khỏi phòng, mở cửa ra rồi lẩm bẩm nói:
“Ai vậy? Nửa đêm nửa hôm rồi, có cho người ta ngủ không hả?”
Gió lạnh lướt qua, ập về phía tôi, lạnh tới mức tôi không nhịn được mà run lẩy bẩy.

Tôi cắn môi, răng đánh lập cập vào nhau.

Ban đầu đầu óc còn hỗn loạn, hiện tại đã tỉnh táo được phần nào.

Thật kỳ lạ, ngoài cửa làm gì có người chứ?
Chẳng lẽ tôi lại nằm mơ? Tôi gãi gãi đầu, đóng cửa lại rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy ngoài cửa vẫn còn ẩm ướt, còn có mấy dấu chân in trên nền đất giống như có ai đó đã đứng đây rất lâu vậy.

Tôi nhìn dấu chân kia mà ngẩn người, chậm rãi nâng khóe môi sau đó đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Do trời mưa nên đón xe khá bất tiện.

Tôi đứng ngay trạm xe buýt, trên người khoác một chiếc áo lộng xù, tay tôi xoa xoa làm ấm khuôn mặt đã lạnh đến đông cứng, đợi nửa tiếng vẫn chưa thấy xe buýt.

Nhìn lại thời gian, còn mười phút nữa là tới giờ làm.

Không còn cách nào khác, tôi đành đi bộ đến công ty.

Không ngờ, mới chỉ đi được nửa đoạn đường, một chiếc xe màu đen chạy tới dừng lại bên cạnh tôi.

Tôi biết chiếc xe này, nói đúng hơn, nó rất quen thuộc với tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, mau lên xe, tôi đưa cô đi.” Cửa xe hạ xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ xuất hiện.

Ngón tay tôi chợt khựng lại.


Thu hồi ánh mắt, tôi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Phiền phức lắm, tôi có thể tự đi được.”
Tôi không muốn dây dưa gì nhiều với Trần Thanh Vũ nữa, thật ra đây không phải trốn tránh, chỉ là tôi muốn chặt đứt hết những lưu luyến và si mê của tôi với anh mà thôi.

“Lên xe đi.” Khí thế của Trần Thanh Vũ nguy hiểm, anh nheo cặp mắt đen láy đầy lạnh lùng kia, sự tức giận của anh như áp lực đánh về phía tôi.

Khí thế lạnh lẽo trước mặt cộng với cái giá rét của gió tuyết, lạnh tới mức khiến tôi run lên.

Tôi và Trần Thanh Vũ đứng trên đường lộ, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Trần Thanh Vũ dời mắt trước.

Tôi xoa đôi mắt mỏi nhừ, định nhanh chóng rời khỏi đây nhưng Trần Thanh Vũ đã mở cửa xe, cưỡng ép kéo tay tôi, nhét tôi vào trong xe.

“Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” Tôi bị động tác mạnh mẽ của Trần Thanh Vũ làm tức giận, ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngập tràn lửa giận.

Khuôn mặt Trần Thanh Vũ càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt đầy cố chấp và lạnh lùng nói: “Im miệng.”
Tôi nghẹn họng, khuôn mặt đỏ lên nhưng không có cách nào trút giận.

Xe chậm rãi khởi động, tôi giận dữ nhìn từng đợt gió rít gào ngoài cửa sổ, cả người vô cùng căng thẳng.

“Huỳnh Bảo Nhi, đừng tiếp xúc với Lê Minh Quang.”
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy thanh âm trầm thấp lạnh lẽo của Trần Thanh Vũ, lúc nói tới ba chữ “ Lê Minh Quang”, giọng nói lập tức trở nên u ám hơn.

Lê Minh Quang không phải là bạn học với anh sao? Tại sao nghe giọng điệu của Trần Thanh Vũ, hình như anh không ưa Lê Minh Quang cho lắm.

Nhưng bị người khác ra lệnh như vậy, tôi thật sự rất khó chịu.

Quan hệ của tôi với Lê Minh Quang như thế nào, hoặc tôi có tiếp xúc với Lê Minh Quang hay không đều không liên quan tới Trần Thanh Vũ.

“Tổng giám đốc Trần quan tâm quá nhiều rồi, Huỳnh Bảo Nhi tôi muốn đến gần ai là tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp.” Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Trần Thanh Vũ nói.

Trần Thanh Vũ nghe tôi nói, con ngươi âm u dần dần trở nên lạnh lẽo.

Đột nhiên thân thể của anh tới gần, tỏa ra hơi thở nguy hiểm, bỗng chốc tôi lại cảm thấy sợ hãi.


Tôi không tự chủ được, rụt cổ lại, vừa căng thẳng vừa cảnh giác nhìn Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh muốn làm gì?”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô nghe cho rõ đây.

Lê Minh Quang không đơn giản như vẻ bề ngoài của anh ta đâu, tốt nhất cô nên cách xa anh ta ra một chút.” Trần Thanh Vũ nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt tối tăm.

“Việc của tôi không phiền anh quan tâm.” Tôi lạnh mặt, hất tay anh ra.

Bị Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm, ánh mắt vừa kỳ lạ vừa mơ hồ của anh khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi cảm giác như mình đang ngồi trên bàn đinh vậy, đúng lúc đó xe đã dừng trước cổng công ty tôi.

Sau khi xe dừng lại, đáy mắt tôi không ngừng sáng lên.

Tôi nhanh chóng mở cửa xe, nói với Trần Thanh Vũ: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trần đã đưa tôi tới công ty, tạm biệt.”
“Phanh.” Tôi đóng cửa xe lại, vừa lúc ngăn cản cái nhìn chòng chọc khiến lòng người run rẩy kia của Trần Thanh Vũ.

Khả năng bình tĩnh của tôi không tốt, mỗi lần đối mặt với Trần Thanh Vũ thì lập tức bối rối không biết nên làm gì.

“Bảo Nhi à, hôm nay con về nhà một chuyến đi.” Buổi trưa, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bảo tôi tối về nhà ăn cơm.

Tôi nắm chặt điện thoại, nghĩ đến lúc tôi gặp chuyện thì mẹ chỉ lo suy nghĩ cho Huỳnh Sang đang ở trong tù, trong lòng không nhịn được cảm thấy chua chát.

“Mẹ, con đang bận làm việc.” Sau khi ly hôn với Trần Thanh Vũ, tôi rất ít quay về Nhà họ Huỳnh, bởi vì mỗi lần về mẹ đều kêu tôi giúp anh trai hoặc Huỳnh Sang.

“Bận gì chứ? Bận cũng phải ăn cơm mà.

Mẹ cho con biết, hôm nay em trai con ra tù, tối nay con phải về nhà ăn một bữa cơm, cứ như vậy đi.” Thậm chí mẹ còn không cho tôi mở miệng đã nhanh chóng cúp máy.

Nghe thấy âm thanh tút tút tút, đầu óc tôi lập tức đau nhức.

Tôi đỡ trán, nghĩ đến những lời mẹ nói lúc này thì nảy sinh cảm giác nghi ngờ.

Lẽ ra bây giờ Huỳnh Sang đang ở trong tù cơ mà? Tại sao lại được thả tự do sớm vậy được?
Thật ra, để Huỳnh Sang ở trong tù tiếp nhận sự dạy dỗ thì tôi cảm thấy rất tốt, phải để cho nó nếm trải cực khổ, sau này mới ngưng gây rắc rối khắp nơi.

Buổi tối tan làm, trùng hợp lại gặp Lê Minh Quang.

Tôi liền nhớ lại tình cảnh Lê Minh Quang tỏ tình với mình nên lúc đối diện với anh ấy thì cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nhưng vì ở trong cùng một công ty, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ gặp nên tôi chỉ có thể kiên trì, chào hỏi anh.

Có vẻ anh vẫn rất bình thường, làm như không có chuyện gì xảy ra.


Chính điều này khiến tôi cảm thấy mình rất hẹp hòi.

“Buổi tối về nhà mẹ ăn cơm?” Lê Minh Quang quay đầu, kinh ngạc nhìn tôi.

“Vâng, mẹ bảo Huỳnh Sang được thả rồi nên kêu em về ăn cơm.” Tôi bất đắc dĩ buông tay, nhìn về phía Lê Minh Quang đáp.

“Em trai em không phải bị phán một năm tù sao? Nhanh như vậy đã được thả rồi?” Lê Minh Quang đẩy kính mắt trên sống mũi, khó hiểu nhìn tôi.

“Không biết nữa.” Tôi lắc đầu.

“Anh chở em qua đó, hôm nay cứ mưa thế này hoài thì đón xe rất khó khăn” Lê Minh Quang nắm tay tôi, nở một nụ cười dịu dàng.

Tôi không nói gì nhiều, chỉ cảm ơn:
“Không cần đâu, em không muốn làm phiền anh.”
“Không cần quá khách sáo với anh như vậy.” Lê Minh Quang cười cười, xuống tầng hầm lấy xe.

Lúc Lê Minh Quang đưa tôi về nhà, tôi mở dây an toàn ra và định cảm ơn anh thì đột nhiên Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi.

Tôi bị hành động của Lê Minh Quang dọa sợ, chỉ có thể trợn tròn mắt giật mình nhìn chằm chằm anh.

Cánh môi Lê Minh Quang chậm rãi nhếch lên, nhìn tôi cười dịu dàng: “Hình như trên tóc em có dính lá kìa.” Vừa dứt lời, anh ấy đã giúp tôi lấy chiếc lá trên đầu xuống, chắc là vào lúc tôi mở cửa đi ra ngoài khi nảy, chiếc lá này vô tình rơi xuống dính lên tóc tôi.

Tôi nhìn động tác thân mật tự nhiên của Lê Minh Quang, vành tai nóng bừng lên.

Tôi lúng túng gật đầu, nhìn sang Lê Minh Quang: “Cảm ơn anh.” “Buổi tối muộn một chút, anh sẽ tới đón em” Lê Minh Quang nhìn tôi, lặng lẽ nói.

Đáy lòng hoảng hốt, tôi lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, em tự đón xe về được mà.”
“Bảo Nhi, anh nhắc lại một lần nữa.” Lê Minh Quang nặng nề đóng cửa xe, vẫy tay với tôi: ” Buổi tối anh tới đón em, nhớ mở điện thoại đấy.”
Tôi nhìn Lê Minh Quang và xe anh dần dần biến mất, xoa xoa hai bả vai, lại cảm thấy hơi nhức đầu.

Lê Minh Quang là bạn bè nên việc anh chở tôi là bình thường.

Nhưng nếu đi cùng với anh thì tôi không biết nên làm gì cả, cũng không biết làm sao đối mặt với anh.

“Bảo Nhi, người đàn ông lái xe tới kia là ai vậy?” Mẹ tôi không biết đã đứng đằng sau tự lúc nào, bà kéo tay tôi, khuôn mặt hiếu kỳ hỏi.

“Tổng giám đốc của công ty con.” Tôi giải thích đơn giản, cố gắng nhấn mạnh rằng Lê Minh Quang chỉ là cấp trên của tôi.

“Nhìn dáng vẻ chắc là người có tiền, con đã ly hôn với Trần Thanh Vũ thì cũng nên tìm một người đàn ông đi.

Mẹ thấy anh ta không tệ đâu, còn là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nữa.” Mẹ lôi kéo tay tôi, khuôn mặt ân cần nói..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK