Thậm chí Cầm Tiên có thể thấy được, lúc Trần Quân Phi nói về Hoàng Song Thư, trong mắt anh ngoài sự áy náy, còn hiện lên vẻ dịu dàng.
Trần Quân Phi thật sự thích Hoàng Song Thư.
“Em hy vọng anh có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải do em mang đến.”
Cẩm Tiên nhìn Trần Quân Phi, chân thành nói.
Tuy rằng cô ta rất khổ sở, nhưng cô ta không thể khiến cho Trần Quân Phi biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng Hoàng Song Thư lại có thể.
Có lẽ, cô ta không thể mang đến hạnh phúc cho Trần Quân Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần Trần Quân Phi cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.
Có thể nhìn thấy Trần Quân Phi hạnh phúc, Cẩm Tiên đã cảm thấy vô cùng đáng giá.
Sau khi Trần Quân Phi rời khỏi biệt thự của Cẩm Tiên, cả người anh trông có chút uể oải.
Chuyện hôm nay đã làm Trần Quân Phi trưởng thành hơn và cho anh biết rằng những chuyện mình làm trước kia quả đáng cỡ nào.
Lúc đi đến bệnh viện, anh do dự mãi cho đến khi Phan Huỳnh Bảo đi tới, anh ấy nhìn dáng vẻ rồi rắm của Trần Quân Phi, lạnh lùng hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm ảnh mất Trần Quân Phi hơi lóe lên.
Anh siết chặt nắm tay, nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt ngạo.
“Phan Huỳnh Bảo, vì sao cậu lại giúp đỡ Hoàng Song Thư? Cậu Hoàng Song Thư đúng không?” Trần Quân Phi nghĩ năng này, khuôn mặt tuấn tú chợt biển sắc.
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng liếc nhìn Trần Quân Phi một cái, không kiên nhẫn nói: thích Hoàng Song Thư vì cô ấy là chính cô ấy, Trần Quân Phi, nếu anh thích Hoàng Song Thư thì đừng từ Phan Huỳnh Bảo nói xong thì đi thẳng đến thang máy.
Trần Quân Phi ngơ nhìn bóng dáng Phan Huỳnh Bảo dần khuất xa, ánh mắt hiện lên một tầng kí lạnh lẽo và u ám.
Anh môi, nhanh chóng đi đến phòng bệnh của Hoàng Song Thư.
Lúc Trần Quân Phi đi vào phòng bệnh, Hoàng Song Thư còn chưa tỉnh lại, có một chiếc kim tiêm đang trên mu bàn tay mảnh khảnh của cô, chất lỏng chậm rãi truyền từ kim tiêm vào trong cơ thể Hoàng Song Thư.
Trần Quân Phi lúng túng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư, anh ngồi một bên, dáng vẻ bồn chồn thấp thỏm không yên.
Lúc Trần Quân Phi đang bất an, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trần Quân Phi quay đầu lại thì thấy Huỳnh Nhi và Trần Thanh Vũ đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Trần Quân Phi, khuôn mặt Huỳnh Bảo Nhi lập tức lạnh đi.
Huỳnh Bảo Nhi rất ít khi bày ra vẻ mặt này với Trần Quân Phi, có lẽ vì lúc này, Trần Quân Phi đã thật sự làm ra chuyện quá đáng nên mới có thể làm trái tim Huỳnh Bảo Nhi lạnh như “Bố, mẹ.” Lần đầu tiên Trần Quân Phi dùng ánh mắt lúng túng nhìn Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nhìn Trần Quân Phi, ôm eo Huỳnh Bảo Nhi bước vào trong phòng bệnh.
Huỳnh Bảo Nhi ngồi lên số pha ở một bên, nắm lấy tay Trần Thanh Vũ rồi nói với Trần Quân Phi: “Quân Phi, mẹ đã cho người liên hệ với công ty về lĩnh vực kinh tế ở nước ngoài, mẹ tinh đưa Song Thư ra nước ngoài học, Huỳnh Bảo nói cô ấy rất có thiên phú trong phương diện kinh tế, mẹ muốn giúp cô ấy Không được, con không cho phép Trần Quân Phi nghe Huỳnh Bảo Nhi nói sẽ đưa Hoàng Song Thư ra nước ngoài thì đột nhiên kích động hét lên với Huỳnh Bảo Nhi.
Nhìn biểu cảm nôn nóng kích động của Trần Quân Phi, Huỳnh Bảo Nhi hơi chần chờ nhìn anh.
Trần Thanh Vũ ở một bên thấy dáng vẻ này của Trần Quân Phi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đây là quyết định của bố và mẹ con, dù sao nhà họ Trần chúng ta cũng nợ người ta, nhìn những chuyện con đã làm xem, nếu con không phải con trai bố, bố đã giết chết con rồi.
Trần Thanh Vũ Huỳnh Bảo Nhi nghe lời nói lạnh nhạt của Trần Thanh Vũ với Trần Quân Phi, đau đầu không thôi.
Trần Thanh Vũ nghe Huỳnh Bảo Nhi gọi mình thì mới dừng lại, năm lấy tay bà.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi đang phẫn nộ, ánh mắt bà lóe lên một tia sáng, tiếp tục nói: “Quân Phi, con không yêu Hoàng Song Thư thì đừng làm cô ấy tổn thương, mẹ đưa cô ấy nước ngoài học, để cô ấy được đến một nơi có nền giáo dục tốt, tương lai của cô ấy sẽ tốt hơn.
Đừng mơ con sẽ đồng ý, cô ấy chỉ có thể ở bên con.”
Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Bảo Nhi, mất khống chế nói.
“Vây con thừa nhận mình thích Hoàng Song Thư sao?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn dáng vẻ này của Trần Quân Phi, mỉm cười hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi đột nhiên hỏi như vậy làm cả người Trần Quân Phi cứng lại.
Cả người anh cứng đờ, đôi môi vẫn luôn mím chặt thành một đường, anh nhìn về phía Hoàng Song Thư đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Trái tim anh tràn ngập cảm giác khó tả.
Thống khổ… thậm chí là đau thương..
Lần đầu tiên Trần Quân Phi có cảm giác này, thậm chí anh còn cảm thấy sợ hãi.
“Trần Thanh Vũ, anh ra ngoài trước đi, em nói chuyện với Quân Phi một chút.”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng Trần Quân Phi, bà thở dài một hơi rồi quay đầu lại nói với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nhíu mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Huỳnh Bảo Nhi, dịu dàng nói: “Thân thể em không tốt, đừng nói quả lâu.
Ừm” Huỳnh Bảo Nhi gật gật đầu, nhìn Trần Thanh Vũ đi ra ngoài rồi mới đứng dậy đi tới bên cạnh Trần Quân Phi.
Huỳnh Bảo Nhi cầm tay Trần Quân Phi, nghẹn ngào nói: “Quân Phi, yêu một người, không phải chuyện đáng xấu hổ, con biết không? M… con..
không biết.” Trần Quân Phi luôn luôn kiêu ngạo khó gần, tính cách cũng vô cùng cực đoan, anh không biết yêu một người là như thế nào cả.
Sau khi nghe những lời nói của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi nhớ lại từ khi mình và Hoàng Song Thư gặp nhau đến bây giờ, anh đều sỉ nhục và làm cô tổn thương.
Lúc ấy anh coi trọng Hoàng Song Thư cũng chỉ vì Hoàng Song Thư rất giống Huỳnh Bảo Nhi khi còn trẻ nên anh mới bị cô hấp dẫn.
Nhưng tính cách của Hoàng Song Thư lại hoàn toàn không giống Huỳnh Bảo Nhi, Hoàng Song Thư thật ngốc, là người con gái ngốc nhất mà Trần Quân Phi từng thấy.
“Quân Phi, con nên trưởng thành rồi.”
Huỳnh Bảo Nhi đau lòng xoa đầu Trần Quân Phi nói.
Trần Quân Phi mím môi, dựa vào trong lòng Huỳnh Báo Nhi nói: “Mẹ, con vẫn luôn yêu mẹ, con cảm thấy mẹ là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới.
Mẹ biết, nhưng, Quân Phi, con phải yêu người con gái khác, mẹ là người sinh con ra và nuôi dưỡng con, biết không? Con biết… mẹ, Hoàng Song Thư… có tha thứ cho con không? Con không cố ý, con… Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Song Thư là con lại thấy chán ghét, mỗi khi cô ấy vâng vâng dạ dạ thi con lại tức giận..
Con cũng không biết, nhưng khi biết cô ấy sẽ rời xa mình, con lại sợ hãi, không phải cô ấy thích con sao? Mẹ không biết Song Thư sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng lúc này, con thật sự rất quá đáng, cho dù cuối cùng Song Thư vẫn không tha thứ cho con thì cũng do con tự làm tự chịu, biết chưa?”
Tuy rằng Trần Quân Phi là con trai của mình, nhưng đứng trên lập trường của Hoàng Song Thư, Huỳnh Bảo Nhi không thể không đứng về phía cô.
“Quân Phi, hãy học cách yêu một người, mẹ hy vọng con và Huỳnh Bảo đều có được hạnh phúc cho riêng mình.
Sức khỏe của mẹ càng ngày càng yếu, không biết còn có thể sống được bao lâu, mong muốn duy nhất của mẹ chính là con và Huỳnh Bảo còn có Gạo Tẻ đều có thể bình an hạnh phúc.
Xin lỗi mẹ, từ trước đến nay con luôn làm mẹ nhọc lòng.
Đứa nhỏ ngốc” Nhìn thấy Trần Quân Phi mim cười, Huỳnh Bảo Nhi biết, anh đã nghĩ thông suốt.
Những thứ tình cảm không bình thường khiến cho Trần Quân Phi bối rối nhiều năm như vậy cuối cùng cũng biến mất.
Giống như một con chim non muốn làm tổ, thật ra con người cũng là một loại sinh vật kỳ quái.
Trần Quân Phi cũng chỉ là yêu mẹ của mình, tình cảm này trở thành tình yêu sai lầm, sau khi thật sự gặp được người mình thích, anh mới nhận ra đó là một cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
“Hy vọng Song Thư có thể tha thứ cho Quân Phi.” Huỳnh Báo Nhi và Trần Thanh Vũ rời khỏi bệnh viện.
Bên trong xe, Huỳnh Bảo Nhi mệt mỏi dựa vào người Trần Thanh Vũ nói.
“Đó là chuyên của mấy đứa nhỏ, anh còn chưa tính số với em đâu, em biết Quân Phi có ý nghĩ bất thường với em từ khi nào?” Khuôn mặt tuần tủ của Trần Thanh Vũ tối sầm lại nhìn Huỳnh Bảo Nhi hỏi.
Nghĩ đến chuyện vợ mình lại bị con trai mình nhớ thương, loại cảm giác này, nghĩ như thế nào cũng thấy nghẹn khuất.
“Huỳnh Bảo đã phát hiện ra rồi nói với em, có lẽ Quân Phi đã đi vào một ngõ cụt và không biết mình phải vào con đường nào.
Em nghĩ, thằng bé chi ý lại vào em quá nhiều, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên cũng vậy.
Cho nên lúc ấy, khi đối mặt với Lê Hồng San và Lê ánh Ly, cảm xúc của Quân Phi mới kích động như vậy.
Tên nhóc thối, vừa rồi anh nên đánh nó một trận.” Sắc mặt Trần Thanh Vũ tối sầm lại, biểu cảm vô cùng buồn bực nói với Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi buồn cười nhìn Trần Thanh Vũ rồi vươn tay bóp mặt anh, cười nhẹ nói: “Được rồi, Quân Phi chỉ yêu mẹ mình thôi, có gì lạ đâu.
Bảo Nhi, em phải khỏe lên, biết chưa? Chúng ta đã nói sẽ dưỡng lão ở Provence, chờ lúc em già đến mức không đi được, anh sẽ cõng em đến nơi em muốn, chúng ta hãy đi cùng nhau đến bất cứ nơi nào, được không?”
Trần Thanh Vũ vuốt ve khuôn mặt Huỳnh Bảo Nhi rồi cúi đầu hộn lên mặt bà nói.
“Được, em sẽ ổn lên thôi.”
Huỳnh Bảo Nhi có chút đau lòng nhìn Trần Thanh Vũ.
Bởi vì thân thể bà càng ngày càng yếu nên mỗi ngày Trần Thanh Vũ đều căng thẳng, có nhiều lần Huỳnh Báo Nhi cảm giác được Trần Thanh Vũ tỉnh lại giữa đêm, sau đó ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm vào bà bằng ánh mắt sâu thẳm dịu dàng.
Trần Thanh Vũ sợ hãi, sợ rằng một khi Huỳnh Bảo Nhi ngủ rồi thì sẽ không dậy nữa.
Thật ra trong lòng Huỳnh Bảo Nhi cũng vô cùng sợ hãi.
Bà lo lắng sẽ có một ngày mình thật sự ngủ rồi không tỉnh lại nữa.
“Huỳnh Bảo Nhi, cả đời này, anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em khổ sở, anh không phải một người đàn ông tốt, nhưng anh sẽ dùng nửa đời sau để bồi đắp cho em, yêu em là may mån lớn nhất trong cuộc đời anh.”
Đường nét nơi khóe mắt Trần Thanh Vũ có hơi sâu, trên đầu lộ ra mấy sợi tóc bạc, Huỳnh Bảo Nhi chua xót nhìn những sợi tóc bạc, lẩm bẩm nói: “Trần Thanh Vũ, chúng ta không còn trẻ nữa.
Nhưng tình yêu của chúng ta vẫn còn trẻ”
Trần Thanh Vũ cũng nhìn những sợi tóc bạc của Huỳnh Báo Nhi, khẽ cười nói.
Nghe vậy, Huỳnh Bảo Nhi mỉm cười, khế gật đầu nói: “Đúng vậy, tình yêu của chúng ta vẫn còn trẻ như vậy.
Trần Thanh Vũ, anh nhớ kỹ, đến lúc em không đi được nữa thì anh phải cõng em, lúc em không ăn được thì anh phải đút em ăn, lúc em khó chịu thì anh phải ôm em, chúng ta sẽ tay trong tay nhìn hoàng hôn, chúng ta sẽ rời khỏi thế giới này cùng nhau.
Cho dù em đi đâu, anh cũng sẽ đi theo em, Huỳnh Bảo Nhi, anh yêu em.
Không biết Phan Huỳnh Đức ở bên kia có hạnh phúc không? Cả đời này, người em nợ nhiều nhất, chỉ sợ chính là Phan Huỳnh Đức.”.
Danh Sách Chương: