Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu như Lê Minh Quang không xuất hiện, tôi thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ.

Lê Minh Quang liếc nhìn tôi rồi bảo tài xế lái xe rời khỏi đó.

Tôi sờ bụng nghĩ đến vừa rồi Trần Thanh Vũ ở trong phòng làm việc của bác sĩ làm ra loại hành động điên cuồng đó, đến bây giờ tim tôi vẫn còn đập liên hồi.

Tôi không nhìn được nhìn về phía Lê Minh Quang rồi nói: “Minh Quang, báo cáo đó là thế nào vậy?” “Sau khi anh biết em và Trần Thanh Vũ đến bệnh viện thì đoán được cậu ta sẽ đưa em đi làm kiểm tra phụ sản, cho nên anh mới cố ý kêu người tăng lên một tháng.” “Cảm ơn.” Mặc dù có thể không có ích lợi gì nhưng mà chỉ cần tôi khẳng đỉnh nói đứa bé này là con của Lê Minh Quang thì được rồi.

Lê Minh Quang nhìn tôi, lộ ra một nụ cười yếu ớt nói: “Ngốc ạ, cảm ơn anh gì chứ.”
Tôi lè lưỡi nhìn Lê Minh Quang nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh.” “Chúng ta là vợ chồng mà.” Ánh mắt Lê Minh Quang nóng bỏng nhìn tôi, khiến tim tôi hoảng hốt đập vô cùng nhanh.

Khuôn mặt của tôi đã đỏ đến tận mang tai, tôi khẽ liếc nhìn Lê Minh Quang, tay không khỏi năm lại thành nắm đấm.

Lê Minh Quang cười nhẹ một tiếng, chỉ nhẹ nhàng nằm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào trong ngực, âm thanh trầm thấp vang lên: “Bảo Nhi, anh thích em, anh sẽ chờ đến ngày em yêu anh”
Lê Minh Quang thật là một người đàn ông ngốc nghếch.

Tôi hơi đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang nhưng không nói gì cả, chỉ là nằm thật chặt bàn tay của Lê Minh Quang.

Thoáng chốc, tôi đã kết hôn với Lê Minh Quang được hai tháng, đứa trẻ trong bụng cũng đã ba tháng rồi.

.

Tìm truyện hay tại # TRÙMTRUY ỆN.CO M #
Từ sau lần đó, Trần Thanh Vũ cũng chưa hề xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa.

Nhưng qua báo chí, truyền thông luôn hiện lên những tin tức hai người Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ vô cùng ân ái.

Thậm chí sau khi Trần Thanh Vũ trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Aliba thì thủ đoạn vô cùng tàn khốc, chỉnh đốn lại toàn bộ tập đoàn Aliba từ trên xuống dưới.

Bụng tôi dần dần nhô lên, sau khi Diệu Hoa biết tôi mang thai thì còn vui vẻ hơn cả bản thân cô ấy mang thai nữa.

Cô ấy cứ luôn miệng bảo phải làm mẹ nuôi của con tôi, tôi thấy Diệu Hoa kiên quyết như vậy thì đành phải gật đầu đồng ý.


Tôi nhiều lần nói với Lê Minh Quang rằng tôi muốn đến công ty làm nhưng Lê Minh Quang không hề để ý đến tôi, anh ấy cứ để tôi chờ đợi ở biệt thự.

Mỗi ngày tôi ngoại trừ nhìn lại mấy bản thiết kế, vẽ vẽ sửa sửa một chút thì lại đi chăm sóc cây cỏ, vô cùng nhàm chán.

Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi Diệu Hoa sẽ tới chăm sóc tôi để tâm trạng tôi có thể thoải mái hơn được một chút.

Hôm nay Diệu Hoa cùng tôi đến trung tâm thương mại, cô ấy nói rằng tiệm bán quần áo em bé đang giảm giá nên dẫn tôi đi mua quần áo sơ sinh cho đứa bé.

“Diệu Hoa, mình còn không biết đứa trẻ là nam hay là nữ nữa, làm sao mua đây?” Nhìn vẻ mặt háo hức của Diệu Hoa, tôi hơi buồn cười nói với cô ấy.

Diệu Hoa cười hì hì nhìn tôi rồi nói: “Đứa bé là con trai hay con gái gì cũng phải mua mà, dù sao thì chắc chắn sẽ sanh tiếp lần kế nữa đúng không?”
Nghe thấy lời nói của Diệu Hoa, gò má tôi không khỏi nóng lên.

Vào lúc tôi vừa muốn cùng Diệu Hoa đi đến cửa hàng bán đồ sơ sinh thì lại đụng phải Nguyễn Mỹ.

Tại sao Nguyễn Mỹ lại đến cửa hàng trẻ sơ sinh chứ? “Không ngờ ở đây mà cũng gặp cô, đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà” Nguyễn Mỹ cũng nhìn thấy tôi, cô ta lấy cặp kính mát xuống, vẻ mặt coi thường châm chọc nói với tôi.

Tôi nghe thấy lời nói của Nguyễn Mỹ thì sầm mặt xuống: “Diệu Hoa, chúng ta đi thôi.”
Tôi lười phải tốn nước bọt tranh cãi với Nguyễn Mỹ ở đây, ganh đua cao thấp với cô ta chẳng phải đang lãng phí thời gian của tôi sao? Loại chuyện này, tôi vô cùng lười làm.

“Huỳnh Bảo Nhi, nghe nói cô mang thai đứa con của Lê Minh Quang phải không?” Nguyễn Mỹ thấy tôi và Diệu Hoa rời khỏi thì đưa tay ra, cản đường chúng tôi lại.

Tôi nhìn Nguyễn Mỹ, lạnh mặt nói: “Tránh ra.”
Nguyễn Mỹ đưa tay đặt lên bụng, sau đó lại đưa mắt nhìn đến bụng tôi.

Bị cô ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn vào như thế, lập tức cả người tôi tiến vào trạng thái phòng bị.

“Đứa trẻ trong bụng cô, không phải là con của Thanh Vũ đấy chứ?” Nguyễn Mỹ nheo cặp mắt xinh đẹp rồi lạnh lùng nhìn tôi nói.

“Cô cho rằng tôi sẽ mang thai con của Trần Thanh Vũ sao?” Tôi châm biếm nhìn Nguyễn Mỹ, không chút khách khí cười nhạo cô ta.


Sau khi Nguyễn Mỹ nghe tôi nói xong thì không hề tức giận, ngược lại lộ ra vẻ hài lòng nhìn tôi.

“Tốt nhất đứa trẻ trong bụng cô không phải là con của Thanh Vũ, bằng không thì con của cô nhất định sẽ là con riêng, mãi mãi cũng không nhìn thấy được ánh sáng đâu.

Bởi vì chỉ có con của tôi mới là người thừa kế chính thống của nhà họ Trần mà thôi.”
Lời nói của Nguyễn Mỹ là có ý gì? Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý của Nguyễn Mỹ rồi lại nhìn về phía bụng của cô ta.

Trên gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Mỹ hiện ra vẻ khoe khoang, nói: “Huỳnh Bảo Nhi, đúng như cô thấy đấy.

Tôi đã mang thai rồi, vừa mới một tháng thôi.

Thanh Vũ rất vui, ba mẹ tôi cũng vô cùng vui.”
Nguyễn Mỹ mang thai đứa con của Trần Thanh Vũ Trần Thanh Vũ… đã có con với Nguyễn Mỹ rồi sao?
Tôi bị lời nói của Nguyễn Mỹ kích thích, cả cơ thể đều cứng lại.

Diệu Hoa ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy thì lo lắng nắm lấy tay tôi.

Tôi miễn cưỡng cười một tiếng, ra vẻ thờ ơ nói: “Vậy sao? Quả thật phải chúc mừng cô rồi.”
Tôi bình tĩnh nhìn Nguyễn Mỹ, lôi kéo bàn tay Diệu Hoa rời khỏi đây.

Sau khi chúng tôi rời khỏi trung tâm thường mại thì Diệu Hoa lo lắng nhìn tôi nói: “Bảo Nhi, cậu sao rồi?” “Mình còn có thể như thế nào chứ, chỉ là hơi mệt một chút thôi, mình muốn đi về trước.

Tôi vỗ lên bàn tay Diệu Hoa an ủi, rũ mắt xuống che giấu tâm trạng vô cùng phức tạp của mình.

Diệu Hoa há miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ, cô ấy đoán rằng tôi cũng không muốn nghe nên thôi không nói nữa.

Tôi chỉ biết là Trần Thanh Vũ lại lừa gạt tôi một lần nữa.

Trước đây anh đã nói anh chưa bao giờ chạm vào Nguyễn Mỹ, nói Nguyễn Mỹ vì anh hy sinh nhiều bao nhiêu…
Tôi quả thật ngu xuẩn, vậy mà lại tin lời nói của Trần Thanh Vũ.


Nguyễn Mỹ là loại người nào chứ? Là con gái yêu quý của nhà họ
Nguyễn, làm sao có thể sẽ phát sinh loại chuyện đó? Cho dù là có xảy ra loại chuyện đó đi chăng nữa thì Nguyễn Mỹ cũng không thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy được.

Nếu đổi thành người khác thì đã tự sát từ lâu rồi mới phải? “Sao vậy? Sắc mặt khó coi quá, có phải đứa trẻ trong bụng làm loạn không?” Tôi đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài mà ngẩn người thì không biết từ lúc nào, Lê Minh Quang đã trở lại.

Anh ấy đi vào ôm cả người tôi vào lòng, bàn tay dịu dàng sờ lên bụng tôi.

Tôi lấy lại tinh thần nhìn Lê Minh Quang rồi liếm môi nói: “Anh về rồi à.” “Vừa mới trở về đã thấy em ngồi ở đây ngẩn người rồi, đã xảy ra chuyện gì sao? Anh thấy sắc mặt em không bình thường cho lắm.” Lê Minh Quang cau mày đặt tôi lên ghế sa lon rồi ôm lấy tôi ân cần hỏi han.

“Nguyễn Mỹ mang thai rồi.” Tôi không muốn che giấu tâm sự trong lòng mình, nhìn sang Lê Minh Quang rồi cười tự giễu nói.

“Đau lòng sao?” Lê Minh Quang yên lặng nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới hỏi tôi một cách sâu xa.

Đau lòng không? Có lẽ là có, mặc dù tôi đã cố gắng khắc chế sự chua xót và hận thù trong lòng nhưng cuối cùng vẫn không lừa được bản thân mình.

“Em chỉ hận bản thân mình thôi, hận mình tại sao trước đây lại ngây thơ và ngu xuẩn như vậy.

Em lại… còn ôm sự mong đợi này” Tôi nhìn Lê Minh Quang, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt nói.

“Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ chính là một người đàn ông như vậy.

Từ rất lâu trước đây, cậu ta đã là loại đàn ông này rồi.

Anh đã nói với em, anh và Trần Thanh Vũ là bạn thời đại học, em có biết tại sao quan hệ của bọn anh lại trở nên như thế này không?” Con người của Lê Minh Quang ánh lên tia lạnh lẽo, từ trước đến này tôi chưa từng nhìn thấy loại lạnh lùng này trên người anh ấy.

Tôi nhìn Lê Minh Quang, rũ mắt xuống rồi bình tĩnh nói: “Anh và Trần Thanh Vũ có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Hai người Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ giống như nước với lửa, tôi vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc thì giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

“Bởi vì Mai Phương.” “Mai Phương?” Đột nhiên nghe thấy một cái tên xa lạ, tôi hơi run sợ nhìn Lê Minh Quang.

“Mai Phương là em gái của anh, con bé yêu say đắm Trần Thanh Vũ, cuối cùng lại vì Trần Thanh Vũ mà chết.

Nhưng mà thật ra Trần Thanh Vũ… chỉ đùa giỡn với tình cảm của Mai Phương thôi, sau khi Mai Phương mang thai thì lại bỏ rơi con bé.”
Làm sao có thể chứ? Làm sao Trần Thanh Vũ lại làm ra loại chuyện này chứ? Trước tiên không nói đến việc Trần Thanh Vũ thích Nguyễn Mỹ, chỉ với nhân cách làm người của Trần Thanh Vũ thôi thì cũng không có khả năng lại..

“Em cũng không tin đúng không? Lúc ấy anh cũng không tin, mãi đến sau khi Mai Phương mang thai, anh phải truy hỏi một lần nữa thì Mai Phương mới nói con bé đang mang thai con của Trần Thanh Vũ.

Anh đi tìm Trần Thanh Vũ bảo cậu ta phụ trách nhưng cậu ta lại nói mình không hề chạm vào Mai Phương.


Cuối cùn… bởi vì Mai Phương chịu kích thích quá độ nên đã đi nhảy lầu.”
Nghe lời nói căm phẫn của Lê Minh Quang, tôi che miệng lại kinh ngạc nhìn anh ấy một lúc lâu.

Cho dù tôi hận Trần Thanh Vũ bao nhiêu thì tôi vẫn không thể tin Trần Thanh Vũ sẽ làm ra loại chuyện như thế này.

“Quả nhiên, em vẫn chưa tin lời anh nói đúng không?” Lê Minh Quang nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì cười khổ một tiếng, buông cơ thể tôi ra.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Lê Minh Quang, không nhịn được nằm lấy cánh tay anh ấy rồi lắc đầu nói: “Không phải, Minh Quang, em chỉ không ngờ Trần Thanh Vũ sẽ làm ra chuyện như vậy.” “Người đàn ông Trần Thanh Vũ đó lòng dạ rất sâu, bằng không thì làm sao em lại bị cậu ta lừa dối hết lần này đến lần khác chứ? Bảo Nhi, anh đã buông bỏ hết mọi thù hận rồi, bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em sống thật tốt thôi.” “Em cũng vậy.”
Tôi ôm lấy hông Lê Minh Quang rồi nhẹ giọng nói.

Bây giờ tôi không muốn lo lắng đến chuyện gì nữa cả, cũng không muốn để ý đến những chuyện khác, chỉ muốn sống chung với Lê Minh Quang thật tốt mà thôi.

Chỉ là… Trần Thanh Vũ thật sự làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này đối với em gái của Lê Minh Quang sao? Với sự hiểu biết của tôi về Trần Thanh Vũ thì anh không phải loại người này mà? “Bảo Nhi, là mẹ, là mẹ đây.” Kể từ khi tôi biết Nguyễn Mỹ đã mang thai thì tâm trạng bị ảnh hưởng không ít.

Lúc không có chuyện gì làm, tôi lại ngồi ngoài sân chăm sóc những đám hoa cỏ kia.

Sau khi làm xong thì ngồi đó ngẩn người một mình, tôi có thể cảm nhận được đứa bé đang từ từ lớn lên, cuộc sống hôn nhân của tôi và Lê Minh Quang sẽ vô cùng vững vàng và hạnh phúc.

Mãi cho đến một tháng sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ.

Dường như đã rất lâu rồi tôi chưa gặp bà, nghe thấy giọng nói của bà thì tôi khẽ giật mình.

“Đã lâu rồi mẹ không gặp con, hôm nay con trở về ăn cơm với mẹ đi.” Có vẻ như giọng nói của mẹ đã già hơn rất nhiều.

Sau khi Huỳnh Tấn xảy ra chuyện, mẹ cũng không muốn nhìn thấy tôi.

Sau đó Huỳnh Sang lại chọc phải một vài chuyện rắc rối, tôi không giúp bà gánh lấy hậu quả, vì thế nên trong lòng bà dường như đang vô cùng oán hận tôi.

“Vâng ạ.” Nói cho cùng thì dù sao cũng là mẹ con, máu mủ huyết thống không có cách nào thay đổi.

Cho dù trong lòng tôi đã từng oán hận mẹ thiên vị nhưng sau khi bản thân tôi mang thai thì lại trở nên mềm lòng hơn.

Buổi trưa, tôi nói chuyện này cho Lê Minh Quang nghe, bảo rằng tôi phải về nhà ăn cơm.

Lê Minh Quang hỏi tôi có muốn anh ấy đi cùng hay không, tôi bảo không cần..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK