“Thần Diệu.”
Lập tức bóng dáng Thần Diệu như làn khói xuất hiện trong phòng, nó ngẩng đầu lên cười hì hì, bộ dáng một lấy lòng ba mong chờ Cung Trường Nguyệt:
“Chủ nhân, có việc gì sao?”
Cung Trường Nguyệt khẽ gõ ngón tay:“Đem Thanh Thần ở bên trong lôi ra cho ta.”
“Được! Không thành vấn đề!” Thần Diệu vui vẻ đáp ứng nói, nhẹ nhảy lên trên nhuyễn tháp Cung Trường Nguyệt đang ngồi, một chân trước nâng lên, hào quang màu lam phía trước tụ tập lại, chuẩn bị hướng Tụ Phách châu chụp xuống.
“Chờ...... Đợi chút!” Mộ Thanh Thần lúng túng, giọng nói lúc sau lại trở nên bất đắc dĩ, “Đã biết, ta...... Ta đi ra là được......”
Màu sắc rực rỡ trên Tụ Phách châu chợt lóe, liền có khói nhẹ lượn lờ bốc lên, dừng ở trên nhuyễn tháp, phác họa nên hình dạng một người đang nằm úp sấp mặt.
“Ngươi nằm úp sấp làm gì? Đứng lên.” Cung Trường Nguyệt nhíu mày nói.
Mộ Thanh Thần do dự trong chốc lát, trong lòng cũng biết là mình chắc chắn không thể cãi lại Cung Trường Nguyệt, cuối cùng vẫn đem mặt nâng lên.
“Xì -- ha ha...... Ha ha ha ha!” Thần Diệu nhìn mặt Mộ Thanh Thần, cười lên ha hả, ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Tuy rằng mặt hồ ly làm vẻ mặt cười to có chút kỳ quái, nhưng nhìn biểu tình đó có thể thấy Thần Diệu lúc này tâm tình như thế nào.
Cung Trường Nguyệt vốn đang nhíu mày giờ mặt nhăn càng nhiều hơn, nàng nhìn chằm chằm mặt Mộ Thanh Thần nửa ngày, khó hiểu hỏi:“Thanh Thần, mặt ngươi sao lại thế này?”
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Mộ Thanh Thần, đầy bọc nhỏ hồng hồng, cả khuôn mặt đều sưng lên một vòng, thoạt nhìn có chút buồn cười!
"Đệ...... Đệ chỉ là lúc đi đến hoa viên, ngửi được mùi mật ong, có chút thèm ăn, liền...... liền......” Mộ Thanh Thần ủy khuất nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám nâng lên, sợ nhìn đến trách cứ trên mặt tỷ tỷ. Bất quá hắn đảo mắt suy nghĩa, rất nhanh liền đúng lý hợp tình đứng lên : “Vốn ta nghĩ ta là linh thể, khẳng định ong mật không thấy được ta, ai biết...... Ai biết chúng nó cư nhiên có thể chích ta! Thật sự kỳ quái mà!”
Nói xong, hắn lại có chút đăm chiêu, hiển nhiên đối với chuyện thân mình là linh thể vậy mà bị ong mật chích cảm thấy thập phần rối loạn.
Một bên Thần Diệu cuồng tiếu ở trên nhuyễn tháp bay qua bay lại, đương nhiên, nó cũng không quên mở miệng cười nhạo Thanh Thần: “Ngươi có thể ăn mật, vì cái gì ong mật không thể chích ngươi? Ha ha! Thật sự là cười chết ta !”
“Nguyên lai không phải bị binh khí gây thương tích.” Cung Trường Nguyệt an tâm, lúc này mới răn dạy lại Thanh Thần, “Không phải nói ngươi hảo hảo ở bên trong, không được chạy loạn khắp nơi sao?”
“Đệ sai lầm rồi......” Mộ Thanh Thần méo miệng, ủ rũ thấp mặt.
Thần Diệu mặc dù cười nhạo Mộ Thanh Thần, nhưng cũng không quên nói phương pháp trị liệu: “Chỉ cần hảo hảo ở trong Tụ Phách châu vài ngày, vết thương trên mặt ngươi toàn bộ sẽ biến mất ! Ngươi là linh thể, chỉ cần dùng linh lực chữa trị một chút là được!”
“ Thật sao? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Mộ Thanh Thần rất lo lắng mặt mình về sau sẽ biến thành như vậy, lúc này nghe xong lời nói của Thần Diệu, mới có thể an tâm.
“Ai, đợi đã!” Mộ Thanh Thần đột nhiên nhớ tới một việc, “Ngươi nói, ta...... Ta mấy ngày nay đều phải ở trong hạt châu này?” Hắn nhìn Thần Diệu, vẻ mặt hoảng sợ.
Thần Diệu cười hì hì gật gật đầu -- ngốc tử này, cự nhiên hiện tại mới phản ứng lại.
“A a! Không cần a!” Mộ Thanh Thần khóc không ra nước mắt, “Ta --”
“Ân?” Cung Trường Nguyệt tà mị liếc Mộ Thanh Thần, thanh âm hơi hơi nâng lên, hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Thanh âm Mộ Thanh Thần khóc lóc lập tức đình chỉ, trước còn bày ra tư thế chuẩn bị lăn lộn trên mặt đất, lúc này lập tức ngồi ngay ngắn lại, cung kính hướng tới Cung Trường Nguyệt thẳng thắt lưng: “Tỷ tỷ, đệ sẽ hảo hảo chữa trị .”
Thần Diệu dùng móng vuốt che miệng, ánh mắt đều híp lại bộ dáng cười trộm kia, thật đáng yêu.
Cung Trường Nguyệt biết sát khí trên binh khí người nọ vẫn chưa thương tổn đến Mộ Thanh Thần, cũng không hỏi nhiều, sau đem Mộ Thanh Thần đuổi về Tụ Phách châu, nàng kêu mấy người Lưu Thấm tiến vào.
“Thuyền chuẩn bị thế nào rồi?” Cung Trường Nguyệt tựa vào trên nhuyễn tháp, miễn cưỡng hỏi.
Lưu Thấm là người thận trọng, tự nhiên đã sớm chú ý chuyện này, cũng biết lắng nghe đáp: “Phỏng chừng ngày mai là có thể xuất phát.” Nói xong, nàng dừng một chút, “Chủ tử, trực tiếp về Mặc quốc sao?”
Ngón tay Cung Trường Nguyệt trên đầu gối nhất thời cứng lại:“Không, đi Cận quốc.”
Thanh âm của nàng rơi xuống, liền cảm giác được Tụ Phách châu bên hông khẽ run lên.
Cung Trường Nguyệt nâng tay tiếp nhận ly trà Tề Nhã đưa, trên mặt bất động thanh sắc, chính là ở trong lòng đối với Mộ Thanh Thần hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phải...... Đi Cận quốc sao?” thanh âm Mộ Thanh Thần rầu rĩ vang lên ở đáy lòng Cung Trường Nguyệt.
“Ân, Xích Viêm thần mộc ngay tại Cận quốc.” Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng thổi lớp trà trắng ở phía trên, đem ly trà đưa đến bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mộ Thanh Thần trầm mặc.
Cung Trường Nguyệt cùng Thần Diệu đều không đối với Mộ Thanh Thần giấu diếm về chuyện hắn sống lại, sau khi Mộ Thanh Thần tỉnh lại, Thần Diệu đã đem toàn bộ chuyện tình nói cho Mộ Thanh Thần, cũng nói rõ ràng cần những gì để hắn sống lại. Cho nên hiện tại Cung Trường Nguyệt nhắc tới Xích Viêm thần mộc, Mộ Thanh Thần cũng không cảm thấy xa lạ, cũng biết tầm quan trọng cái đó đối với mình.
Nhưng...... Nhưng hắn hiện tại không muốn đi Cận quốc, hắn muốn...... Hắn muốn......
Mộ Thanh Thần ôm đầu gối ngồi trong không gian Tụ Phách châu, chung quanh hắn, là hắc ám vô tận, trong bóng đêm ở đây, hắn không cảm giác được thời gian trôi qua, không nghe được thanh âm gì, không ngửi thấy mùi vị gì, không nhìn thấy ánh sáng.
Nguyên nhân vì vậy, tâm tình hắn mới bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến mức làm hắn cảm thấy sợ hãi, trong đầu không ngừng hồi tưởng một màn kia.
Nhớ lại hắn kiếp này, nhớ lại làm Mộ Thanh Thần, nhớ lại làm đệ tử Thần Y cốc.
Trong đó, có sư huynh, có sư phó, còn có người trong cốc giống như người nhà vậy, giờ nhớ lại, ấm áp tựa như hòa vào ánh mặt trời, làm cho hắn không tiếng động rơi lệ.
Từ khi hồn phách Mộ Thanh Thần tỉnh lại, chưa từng giống như bây giờ, điên cuồng tưởng niệm nơi đó.
Có lẽ lòng hắn rất tham lam, nhưng hắn vẫn như cũ muốn trở lại nơi đó, cho dù chỉ làm một người khách qua đường, hắn cũng muốn mau đến nơi quen thuộc tất cả.
Cung Trường Nguyệt đợi hồi lâu, không nghe được Mộ Thanh Thần trả lời, trong lòng không khỏi sinh vài phần nghi hoặc.
“Ngươi có chuyện gì, nói ra đi.” Nàng biết, Thanh Thần có tâm sự.
Không cần nghĩ, cái gọi là tâm sự của Thanh Thần, nhất định cùng người trong Thần Y cốc liên quan.
Mộ Thanh Thần trầm mặc sau một lúc lâu, nhịn không được nói suy nghĩ trong lòng mình: “Tỷ, đệ muốn đến thăm Thần Y cốc.”
Tay bưng ly trà của Cung Trường Nguyệt run lên, nước trà trong tách, nhất thời tạo ra gợn sóng, tựa như lòng của nàng.
Cung Trường Nguyệt mở miệng, thanh âm cũng không có gì khác thường, nàng bình tĩnh đến gần như lạnh lùng nói: “Thần Y cốc ở Mặc quốc, nếu là muốn về Mặc quốc, chỉ sợ chậm trễ thời gian, cũng không dưới một tiếng rưỡi.”
“Đệ biết.” Mộ Thanh Thần chậm rãi ngẩng đầu, sau đó giang hai tay hai chân, lấy hình chữ đại nằm trên mặt đất, nhìn hắc ám trên đầu mình trước sau như một, trong thanh âm tràn đầy kiên định: “Kỳ thật, đối với việc sống lại, đệ cũng không có chấp nhất như vậy, trạng thái hiện tại cũng rất tốt. Nhưng Thần Y cốc, đệ thật sự rất muốn trở về.”
Lúc bàn về việc này, Mộ Thanh Thần giống như khác với bình thường, tất cả ngây thơ đều biến mất.
Cung Trường Nguyệt sắc mặt chợt trầm xuống.
Vẻ mặt của nàng đột nhiên thay đổi, làm cho tứ đại thị nữ đang hầu hạ xung quanh nhịn không được mà kinh ngạc.
Cung Trường Nguyệt không nhìn sắc mặt bốn người phía trước, trong lòng nàng lúc này bốc một cỗ phẫn nộ. Phẫn nộ này tuy rằng thực nhẹ, nhưng đối với tâm như chỉ thủy, nhiều năm đối với mọi chuyện đều bình thản của Cung Trường Nguyệt mà nói là thập phần hiếm thấy .
Nàng cầm ly trà trong tay đặt thật mạnh ở trên bàn gỗ lim nhỏ bên người, có thể đáy lòng phẫn nộ làm nàng trong khoảng thời gian ngắn không khống chế được chân khí, tay nàng vừa rời khỏi đế trắng thanh hoa của ly trà, trên ly trà liền xuất hiện rõ ràng vài khe nứt, không bao lâu, ly trà vỡ tung ra, nước trà ở bên trong ướt sũng cả bàn.
Tề Nhã hoảng sợ quỳ xuống, đầu ép tới rất thấp, thanh âm run run có vài phần áp lực: “Chủ tử, trà không hợp khẩu vị ngài sao ạ?”
“Không phải.” ánh mắt Cung Trường Nguyệt đảo qua trên bốn người quỳ xuống, “Các ngươi đứng lên.”
“Vâng.” Bốn người tự nhiên không dám không theo, vội vàng theo đứng lên, chỉ là vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn biểu tình Cung Trường Nguyệt.
Mộ Thanh Thần trong Tụ Phách châu kích động đi lên, giương giọng hô:“Tỷ! Người đừng tức giận! Đệ...... Đệ...... Đệ không đi là được......” Trong giọng nói không che dấu được mất mát.
Cung Trường Nguyệt không trả lời.
Một lúc sau.
Kỳ thật chính là ngắn ngủn một cái chớp mắt, nhưng đối với Mộ Thanh Thần mà nói, giống như trải qua rất lâu, lâu đến nỗi làm cho lòng hắn cảm thấy chua xót.
Lúc đó, Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở miệng nói chuyện, mà nàng không phải nói ở trong lòng với Mộ Thanh Thần, mà là cao giọng nói với Lưu Thấm ở trước mặt, “Đi Mặc quốc.”
Lưu Thấm sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, không hiểu ý tứ Cung Trường Nguyệt cái gọi là đi Mặc quốc đến tột cùng là cái gì. Nàng trừng mắt, thử hỏi:“Không đi Cận quốc, đi Mặc quốc......?” Nàng đem hai chữ “Phải không” nuốt vào trong họng.
“Ân.” Ánh mắt Cung Trường Nguyệt tà mị, thản nhiên đáp.
Mà đồng thời, thanh âm của nàng vang lên trong không gian Tụ Phách châu --
“Ta sẽ thông tri cho sư huynh của ngươi, để hắn trực tiếp đến Hải thành, cho các ngươi gặp mặt một lần.” Nàng hiển nhiên đã thỏa hiệp, bất quá kế tiếp, giọng điệu của nàng lại chợt nghiêm khắc lên, thanh âm không một tia thay đổi, lại làm cho người nghe nhịn không được run run e ngại: “Ngươi đi gặp sư huynh, không được nghĩ hồi sinh là chuyện không đáng kể!”
Nguyên nhân chân chính làm cho nàng tức giận, là vì chuyện này.
Nàng có thể dễ dàng tha thứ Mộ Thanh Thần cố tình gây sự, nhưng nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho Mộ Thanh Thần đầu óc lại có ý tưởng “Sống lại hay không đều không sao cả”!
“Vâng! Đã biết!” Thanh âm Mộ Thanh Thần một lần nữa nhảy nhót vang lên.
Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở hai tròng mắt, đem Tụ Phách châu treo bên hông lấy xuống, đưa cho Lưu Thấm.
“Đem hạt châu, bỏ vào trong hộp đất đựng trang sức đi.”
“Vâng.” Lưu Thấm cầm Tụ Phách châu cung kính lui xuống.
Mà thanh âm sợ hãi của Mộ Thanh Thần cũng dần dần đi xa --
“Tỷ! không cần a!--”
Mộ Thanh Thần biết, tỷ tỷ là muốn giam hắn lại. Trong bùn đất chứa rất nhiều địa khí, thân hắn là linh hồn thể sẽ không thể xuyên thấu, cái này có nghĩa, sau này nếu tỷ tỷ không cho phép, hắn phải ở trong không gian Tụ Phách châu tối đen như mực!
Hắn không muốn a!
Mộ Thanh Thần ở trong Tụ Phách châu bày ra khuân mặt đáng thương hề hề, ý đồ làm cho Cung Trường Nguyệt thấy mình đáng thương, đáng tiếc, Cung Trường Nguyệt nghe đến thanh âm của hắn, lại không nhìn được mặt hắn.
Cuối cùng, Mộ Thanh Thần bị nhốt ở trong Tụ Phách châu vài ngày, mãi cho đến khi thuyền Thần lâu đậu vào cảng lớn nhất Mặc quốc thành thị Hải thành, mới được Cung Trường Nguyệt lấy từ trong hòm bùn đất đưa ra.
Cơ hồ là cùng lúc Tụ Phách châu được Cung Trường Nguyệt từ trong hòm lấy ra, Mộ Thanh Thần liền từ trong Tụ Phách châu chui ra.
“A! Ánh mặt trời!” Mộ Thanh Thần nhất thời nhìn về phía cửa sổ, đem nửa thân mình đi ra ngoài dò xét, tựa hồ hận không thể trực tiếp nhảy ra bên ngoài. Hắn cảm thụ được ánh nắng ấm áp, trên mặt đầy hoan hô nhảy nhót.
Thanh âm Thần Diệu phía sau Mộ Thanh Thần vang lên – “Chủ nhân, ngươi xem hắn mấy ngày nay bị nhốt trong Tụ Phách châu, linh thể đã ngưng tụ được vài phân, xem ra nên làm vậy nhiều thêm vài lần nga!”
Trong thanh âm Thần Diệu tràn đầy giảo hoạt, nó thậm chí đã tưởng tượng bộ dáng Mộ Thanh Thần bị nhốt trong Tụ Phách châu khóc không ra nước mắt, vì thế, ánh mắt nó càng cong lên.
Đúng vậy, thân mình Mộ Thanh Thần hiện tại so với lúc ở Thần Nam phái ngưng tụ thật hơn, cái cảm giác hư vô mờ mịt đã biến mất hơn phân nửa. Nguyên nhân không chỉ vì mấy ngày nay Mộ Thanh Thần bị cấm đoán mà vẫn ở trong Tụ Phách châu, cũng bởi vì ở trên biển, linh khí so với trên đất bằng càng thêm tinh thuần, tự nhiên càng thêm có lợi cho Mộ Thanh Thần khôi phục.
Thân mình Mộ Thanh Thần cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn biểu tình Cung Trường Nguyệt có chút đăm chiêu, tựa hồ đang suy nghĩ lời nói của Thần Diệu.
“Không cần a!” Mộ Thanh Thần kêu thảm thiết một tiếng, đảo mắt liền gục bên cạnh Cung Trường Nguyệt, ôm chặt lấy chân nàng.
Mộ Thanh Thần ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề nhìn Cung Trường Nguyệt, trong ánh mắt thậm chí còn nổi lên nước mắt, thuận tiện khóc kể nói: “Đệ thật sự không nghĩ lại ở trong hạt châu này a! Vừa nhàm chán lại vừa tối! Thanh Thần thật đáng thương mà!”
Cuối cùng, giống như làm nũng.
“Được.” Cung Trường Nguyệt nghĩ nghĩ, vẻ mặt không sao cả đáp ứng.
Trước khi Mộ Thanh Thần phạm sai lầm, nó muốn ở bên ngoài liền ở bên ngoài vậy.
“Chủ tử, có thể rời thuyền.” thanh âm Lưu Thấm từ ngoài cửa phòng vang lên.
“Ân.” Cung Trường Nguyệt lên tiếng, từ trên ghế đứng lên.
Thần Diệu cũng lập tức bắt lấy cơ hội, từ trên bàn nhảy lên, đứng trên đầu vai Cung Trường Nguyệt, thân mình nho nhỏ màu trắng chiếm cứ ở đó, không có ý định nhảy xuống.
Mà Mộ Thanh Thần thật vất vả mới từ trong Tụ Phách châu đi ra, tự nhiên không muốn trở về, nhưng hắn sợ chọc giận tỷ tỷ, lại đưa hắn trở về, liền bay tới bên người Cung Trường Nguyệt, không dám chạy xa .
Cung Trường Nguyệt bước ra khỏi cửa phòng, từng bước đi ra ngoài.
Lúc này, là giờ ngọ, thái dương trên đỉnh đầu có chút chói mắt. Nhưng thời điểm Cung Trường Nguyệt đi ra ngoài, thiên địa vạn vật, bao gồm ánh nắng chói mắt, đều làm nền cho nàng.
Nàng mặc cẩm bào một thân huyền sắc, mặt trên có ngân văn lưu vân thanh nhã, mái tóc đen dài ở bên hông được cột một nửa lên, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định, cùng với mái tóc màu đen có một vẻ đẹp thuần túy. Mà một nửa tóc khác được thả xuống, lúc này bị gió biển hơi hơi thổi bay, lại giống như gió biển không dám quá mức làm càn, tóc của nàng chính là giơ lên một độ cong rất nhỏ.
Mà của trên mặt nàng như trước hé ra mặt nạ màu bạc, lộ ra một đường cong xinh đẹp tinh xảo, lại có một loại anh khí nam tử bá đạo, lúc này ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đường cong sườn mặt kia hoàn mỹ không ai bì nổi.
Một người như vậy đột ngột xuất hiện, làm cho một ít người ở bến tàu trong lúc vô ý nhìn đến, đều sửng sốt ngốc trệ.
“Mộ Thanh Dạ đâu?” Cung Trường Nguyệt thản nhiên hỏi.
Lưu Thấm đi theo phía sau nàng lập tức trả lời: “Đã đến Hải thành . Chủ tử muốn trực tiếp gặp hắn, hay đi ăn điểm tâm trước?” Từ lúc Cung Trường Nguyệt vừa mới khởi hành, Lưu Thấm liền dùng phương pháp liên lạc đặc hữu của Thất Tinh lâu, làm cho người trong lâu kịp thời gian đi thông tri cho Mộ Thanh Dạ, để hắn lập tức đến Hải thành. Cho nên lúc này Cung Trường Nguyệt đến Hải thành, Mộ Thanh Dạ cũng vừa đến không bao lâu.
Cung Trường Nguyệt không hề nghĩ ngợi: “Cả hai.”
“Vâng.”
Cung Trường Nguyệt rời thuyền, an vị lên xe ngựa, chạy tới trạch tử ở Hải thành.
Hải thành là thành thị giàu có số một số hai ở Mặc quốc, thủ hạ Thần lâu của Cung Trường Nguyệt ở nơi này có trạch tử, cũng không kỳ quái.
Theo thói quen lúc trước, trước khi Cung Trường Nguyệt vào ở, nơi này đã được người hoàn toàn triệt để quét tước một lần, những thứ Cung Trường Nguyệt không thích đều được mang đi, trong phòng từng ngóc nghách, cơ hồ đều dựa theo thói quen Cung Trường Nguyệt.
Bởi vì Cung Trường Nguyệt nói muốn dùng điểm tâm, nên sau khi Tề Nhã xuống thuyền, liền cưỡi ngựa lập tức chạy tới nơi này, bắt đầu động thủ làm đồ ăn, đầu bếp trong phủ, đều trở thành thuộc hạ của nàng, hạ nhân trong phủ biết Cung Trường Nguyệt tới, cũng vội vàng gà bay chó sủa, đem từng địa phương kiểm tra vài lần, sợ có một chút làm Cung Trường Nguyệt không hài lòng.
Thời điểm xe ngựa Cung Trường Nguyệt dừng trước sân, người hầu đã sớm đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi chủ nhân.
Chủ nhân trước kia của tòa nhà này, là một vị quốc công gia rất có địa vị ở Mặc quốc, đáng tiếc quốc công gia sau lại bị tra xét tham ô hủ bại, người trong tộc bị giết, lưu đày, tòa nhà này cũng để không, mãi mới bán được dưới danh nghĩa Thần lâu.
Nơi này trước kia là quốc công phủ, tự nhiên là rất tốt, chung quanh đều là phủ đệ một ít quan to quý nhân, nhưng cùng phủ đệ này so sánh, quốc công phủ lại phi thường khí phái. Bên trong phủ đều là kiến trúc lâm viên, tuy rằng không phải rất lớn, nhưng mà ngũ tạng đầy đủ, đình thai lầu các, thoạt nhìn hết sức tinh xảo.
Bất quá việc Cung Trường Nguyệt đến, làm cho “nhóm hàng xóm” chung quanh nhịn không được ghé mắt.
Cung Trường Nguyệt vịn lên tay Lưu Thấm, từ trong xe ngựa đi ra, giẫm lên ghế dài bằng gỗ, tay áo giương lên, liền nhẹ nhàng bước xuống đất.
“Gặp qua chủ tử.” Trong phủ có hơn ba mươi người hầu, sắp xếp thành hai hàng, cung kính hạ thắt lưng.
Cung Trường Nguyệt nhìn không chớp mắt, lạnh nhạt xuyên qua những người này, bước vào trong phủ.
Lưu Thấm theo sát sau đó.
Cung Trường Nguyệt xuyên qua tiền viện, trực tiếp vào phòng khách ngồi xuống.
Không bao lâu, Thanh Sở tiến vào. Nàng như trước một biểu tình cười hì hì, nhưng so với kiểu tươi cười nhanh nhẹn trong dĩ vãng, lúc này biểu tình trên mặt nàng, có vài phần ổn trọng.
“Chủ tử, Mộ Thanh Dạ đã đến, ngay tại phòng khách bên ngoài.”
Cung Trường Nguyệt ngồi ổn trên chủ vị, sắc mặt trầm tĩnh như nước, một đôi con ngươi đen giống như sao trời mênh mông, chứa đựng tất cả --
“Cho hắn tiến vào.”