Một ngày kia, Cung Trường Nguyệt cùng em trai Thanh Thần đang phơi nắng trong hoa viên, nàng đang đọc một quyển binh pháp Tôn Tử, mà Thanh Thần thì ngồi trên xích đu, nhàn nhã nghỉ ngơi.
Nàng vừa mới xem xong một chương, lúc nhìn về phía Thanh Thần một chút, cả thân mình chợt cứng ngắc.
Trong lòng nàng có một suy đoán lúc ẩn lúc hiện, mà mục tiêu của ý nghĩ đó cũng không xa lắm, vì thế nàng buông sách xuống, thử kêu một tiếng, “Thanh Thần?”
Thanh Thần ngồi trên xích đu, ghế vẫn đang nhẹ nhàng đung đưa, hắn nhàn nhãn nhắm mắt, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
Nhưng, Cung Trường Nguyệt có thể cảm nhận được, hơi thở của em ấy đang dần suy yếu.
Em ấy sắp chết.
Cung Trường Nguyệt biết, sẽ có một ngày Thanh Thần rời khỏi mình, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ lại nhanh như vậy! Nhanh đến mức… nàng chưa hề sẵn sàng cho chuyện này.
“Ám vệ.” Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt bình tĩnh, đứng lên, hô một tiếng.
Hai bóng dáng quỷ mị lập tức xuất hiện trong hoa viên.
“Nhanh đưa thiếu gia đến bác sĩ.” Nàng bình tĩnh nói, thoạt nhìn vẫn thản nhiên như thường.
“Vâng!” Hai người kia nghe lệnh, vội ôm cả Thanh Thần lẫn chăn lông, sau đó đưa đến chỗ bác sĩ.
Cung Trường Nguyệt đứng yên tại chỗ thật lâu, nhìn nàng vẫn bình tỉnh, giống như chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không khiến lòng nàng nổi lên một chút gợn sóng. Chỉ có chính nàng mới biết, bây giờ, nang đứng ở đây, chính là bởi vì thân thể nàng cứng ngắc, hai tay tựa hồ không có chút sức lực, mà trong đầu cũng trống rỗng.
Thanh Thần sẽ rời khỏi mình…
Điều này làm nàng không biết phải làm sao.
Qua lúc lâu, nàng mới đi đến chỗ bác sĩ, mà quá trình cấp cứu cũng đã hết. Thanh Thần nằm trên giường bệnh, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn rất khỏe mạnh. Bác sĩ dè dặt nói với nàng, đây là hồi quang phản chiếu.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng quét qua, bác sĩ kia lập tức ngậm miệng.
“Các ngươi ra ngoài đi.” Nàng lạnh lùng nói.
Mấy người kia đáp lại vài tiếng, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Nàng khép tay áo, ngồi xuống giường bệnh trắng tinh.
Trên người nàng mặc một huyền sắc khúc cư (khúc cư là tay áo gấp khúc), phía trên có hoa văn tinh xảo, là những người thợ khóe tay trong tộc tự mình may.
Phải biết rằng, từ nhỏ nàng đã mặc những bộ Hán phục(đồ của triều đại hán), lúc này ngồi trong phòng bệnh toàn một màu trắng, thoạt nhìn có vẻ không hợp.
Người trên giường chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nàng, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
“Chị, chị tới rồi…khụ khụ! Khụ khụ!” Em ấy còn chưa nói xong đã ho một trận.
Bàn tay để trên giường chậm rãi nắm chặt, Cung Trường Nguyệt không chú ý, nội lực liền xuất ra ngoài, khăn trải giường được nắm trong tay nhất thời trở thành bột mịn, sau đó lưu lại một lỗ thật to trên giường.
Nàng hít sâu hai lần, tới gần Thanh Thần, vỗ lưng em ấy.
“Em không sao đâu”. Thanh Thần cười nói, nụ cười kia giống như được ngâm trong ánh mặt trời, chối mắt tới mức làm người khác muốn rơi lệ.
Cung Trường Nguyệt nhìn Thanh Thần thật sâu, bình tĩnh nói ra sự thật, “Em sắp chết, bác sĩ nói em bây giờ là hồi quang phản chiếu.”
Nụ cười sáng lạn của Thanh Thần nhất thời cứng đờ, đáy mắt em ấy nhanh chóng hiện lên sự mất mát. Nhưng rất nhah, em ấy liền khôi phục lại, sau đó cười tủm tỉm nói, “Em biết a, thực đáng tiếc a, em còn muốn chị dẫn em đi công viên trò chơi đây!” Hắn gãi mũi, một bộ dáng đầy tiếc nuối nói.
Cung Trường Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, “Ta chưa từng đi công viên trò chơi.”
“Em biết!” Thanh Thần khoát tay, không thèm quan tâm nói, “Vốn tính là chúng ta cùng đi, hiện tại xem không thể làm được rồi, chị liền tìm một người khác đi với chị đi!” Hắn cười rất sáng lạn, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng tinh.
“Ta sẽ không đi”. Cung Trường Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói
Thanh Thần bĩu môi, “Chị, chị đã không có tuổi thơ, dĩ nhiên không vui a!”
Cung Trường Nguyệt khẽ híp mắt, cánh môi mềm mại khẽ nhếch, trên mặt thêm vài phần nghiêm túc.
Trong tộc, em trai Thanh Thần là người duy nhất dám nói chuyện với nàng như vậy.
“Được rồi được rồi, em biết em chết chị nhất định sẽ rất thương tâm, bất quá sau này chị phải vui vẻ một chút nha, không cần…” Thanh Thần đang nói đột nhiên im bặt!
Cung Trường Nguyệt ngẩng đầu, liền thấy em ấy một giây trước còn nở nụ cười đầy ánh mặt trời, lúc này ngã trên giường bệnh, không ngừng run rẩy.
“Người đâu!” Cung Trường Nguyệt phất tay áo đứng lên, lớn tiếng quát.
Các bác sĩ đợi ngoài cửa lập tức nối đuôi vào, bắt đầu tiến hành cấp cứu.
Cung Trường Nguyệt lui qua một bên, trên mặt bình tĩnh, hai tay lại gắt gao nắm chặt thành quyền.
Sau khi cấp cứu, bác sĩ đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, lắc đầu, “Không được, bệ hạ… người nói lời từ biệt với thiếu gia đi”.
Cung Trường Nguyệt phẫn nộ trừng mắt, một tay đẩy bác sĩ kia, quát –
“Vô dụng!”
Gia chủ bệ hạ điên rồi!
Mọi người ở đây đều quỳ xuống, đủ loại hoảng sợ bao trùm.
“Khụ khụ…chị…chị…”
Thanh âm Thanh Thần như nước trong, an ủi đáy lòng cuồng bạo của nàng.
Cung Trường Nguyệt dần bình tĩnh lại, sau đó bước về phía giường bệnh.
Thanh Thần cố gắng mở mắt, run rẩy vươn tay ra, bắt lấy ngón tay Cung Trường Nguyệt, hữu khí vô lực nở một nụ cười, “Không cần lúc nào cũng…tức giận…chị phải…chị phải cười thật nhiều…cười mới tốt…”
Hắn rên hai tiếng, lại chậm rãi nhắm lại hai mắt.
“Thanh Thần!” Đồng tử Cung Trường Nguyệt co rụt lại, lập tức trở tay nắm lấy tay Thanh Thần, coi nội lực như đường dân, trở thành một dòng suối ấm, chậm rãi chảy vào cơ thể Thanh Thần, làm cho thân thể vốn khô kiệt của em ấy tỏa chút ánh sáng sự sống.
Ánh mắt sắc bén nhìn động tác của Cung Trường Nguyệt, cùng với hơi thở bất thường tỏa ra xung quanh nàng, những người đang quỳ gối lập tức biết Cung Trường Nguyệt đang làm cái gì! Dùng nội lực tiêu hao vĩnh viễn để trả giá, giúp Thanh Thần thiếu gia kéo dài sinh mệnh!
“Không! Bệ hạ!” Một bác sĩ thét chói tai nhào đến bên chân Cung Trường Nguyệt, “Người không thể làm như vậy a! Bệ hạ!”
“Cút ngay! Cung Trường Nguyệt một cước đá văng hắn ra, gằn lên, “Cô* làm gì còn cần ngươi dạy sao?!”
*Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
“Không được a bệ hạ!” Những người khác cũng lập tức mở miệng ngăn cản!
Bệ hạ là hy vọng của bọn họ, làm sao… làm sao có thể làm chuyện tự tổn hại mình được?!
Giãy khỏi tay Cung Trường Nguyệt đầu tiên, là Thanh Thần.
Thanh Thần không biết sức lực từ đâu, rụt tay lại, sau đó nở nụ cười tái nhợt mà sáng lạn với Cung Trường Nguyệt, “Không cần uổng sức cho em”.
“Chị, em thực sự phải chết rồi”. Thanh Thần dùng ngữ khí vui vẻ nói, giống như không hề sợ hãi cái chết.
Cung Trường Nguyệt chỉ cảm thấy yết hầu mình khô cạn, “Em…không sợ?”
“Sợ a…” Hắn nhắm mắt lại, cười nói, “Nhưng mà có chị đó thôi, có chị ở đây…em…em cái gì cũng không sợ…” Thanh âm em ấy ngày càng mỏng manh, sinh mệnh cứ chậm rãi trôi đi.
Giây cuối cùng, đột nhiên cao giọng, “Chị! Kiếp sau, em vẫn muốn là em trai của chị…”
Ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng, chợt tắt.
Cung Trường Nguyệt nhìn Thanh Thần nằm trên giường, vẻ mặt bình tĩnh giống như đang ngủ.
Nàng trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói một chữ -
“Được”.