• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận đấu đó, Cung Trường Nguyệt không còn dùng “Bạo Vũ Lê Hoa” nữa, gần như chỉ dựa vào hai bàn tay, nàng một đường chém giết những kẻ muốn tranh giành Trầm Mặc thạch.

Ngay lúc nàng thắng trận cuối cùng, sắp đoạt được Trầm Mặc thạch, cùng với danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất cao thủ” mà nàng thấy cũng chẳng hề quan trọng này, biến cố lại xảy ra.

“Chờ một chút, ngươi thắng, chỉ sợ có chút không công bằng.” Một thanh âm già nua khàn khàn không hài hòa ở trên đài vang lên, trong giọng nói tràn đầy ý xấu.

Mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Cung Trường Nguyệt cũng hơi hơi nhíu mi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia hàn quang, sau đó nghiêng người nhìn kẻ vừa mới mở miệng ở trên đài.

Đó là nơi chỉ dành cho những người quan trọng đã đạt cấp bậc tông sư, mà thân phận của hắn lại là trưởng lão Thần Nam phái.

“Vì sao? Nguyên nhân. ” Ánh mắt Cung Trường Nguyệt bình tĩnh dừng ở trên người trưởng lão Thần Nam phái đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế, đáy mắt hàn ý thật sâu, độ ấm chung quanh không hiểu sao đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

Trưởng lão Thần Nam phái chỉ cảm thấy một khắc đó chính mình như bị cái gì đè nặng, toàn thân tóc gáy giống như đều dựng đứng lên, một loại cảm giác không rét mà run tự nhiên sinh ra từ đáy lòng hắn.

Loáng thoáng, hắn có điểm hối hận vừa rồi lại tùy tiện nói ra lời nói đó, phải biết rằng Ngọc công tử này cũng không phải người dễ đối phó.

Nhưng lời nói đã nói ra, dĩ nhiên không có đạo lý thu hồi lại, vì thế trưởng lão Thần Nam phái cũng chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Ngươi...... võ công của ngươi không phải đã đạt cấp bậc tông sư rồi sao? Sao lại...... Sao lại có đạo lý khi dễ tiểu bối......?! Ngươi hẳn là...... Ngươi hẳn là......”

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt chợt trầm xuống, trưởng lão Thần Nam phái nhịn không được run một cái, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất ở trong họng.

Bất quá hắn rất nhanh ý thức được, phản ứng vừa rồi của mình thật là mất mặt, vì thế hắn khụ hai tiếng, ý đồ giảm bớt xấu hổ, sau đó một lần nữa bày ra tư thái cường giả cao cao tại thượng. Đương nhiên, hắn hy vọng tất cả mọi người ở đây có thể quên phản ứng vừa rồi của hắn.

“Ta hẳn là cái gì?” Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

Lúc này chung quanh nàng, có hàn khí kinh người quay quanh, hơn nữa lấy một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng hướng chung quanh lan tràn rộng ra.

Mọi người xung quanh bởi vì hàn khí của Cung Trường Nguyệt mà kinh sợ không thôi, đồng thời cũng kinh sợ sự thật mà vị Thần Nam phái trưởng lão cấp bậc tông sư nói ra -- Ngọc công tử đứng đầu Thần lâu, hắn thật sự đã đạt cảnh giới tông sư ? Hắn mới bao nhiêu tuổi !

Tuy rằng trước kia có người kinh hãi Ngọc công tử vậy mà lại là chủ nhân của Thần lâu cường đại bí ẩn, nhưng đại bộ phận mọi người cho rằng Thần lâu đã tồn tại từ lâu, chỉ là luôn âm thầm nuôi dưỡng lực lượng, không xuất hiện trước mặt mọi người thôi. Mà Ngọc công tử có thể trở thành người đứng đầu Thần lâu, bất quá bị trưởng bối bao che, mới có thể ở tuổi này đạt được thành tựu như vậy.

Cho nên mặc dù bọn họ kinh ngạc, nhưng ngẫm lại liền tiếp nhận.

Nhưng sự thật này đã khiến bọn họ nghẹt thở đến không thể phản ứng !

Trẻ như vậy đã đạt cấp bậc tông sư? Như thế nào có thể! Phải biết rằng, xưa nay người có thể đạt tới cấp bậc tông sư, đều phải trải qua năm tháng tôi luyện, có cấp bậc và tâm tính không giống nhau. Hơn nữa nội lực cũng phải trải qua năm tháng tích lũy cùng lắng đọng, mới đủ để đánh sâu vào trong tông sư. Chưa từng có, chưa từng có một người có thể ở cái tuổi này tiến vào cảnh giới tông sư!

Vừa rồi Lâu Thập Tam cũng chỉ có lĩnh ngộ cảnh giới tông sư, bất quá cũng chỉ làm cho hắn về sau tu luyện đi lên càng thêm thuận lợi mà thôi, hơn nữa xác suất tiến vào cảnh giới tông sư thì cao hơn so với người khác, nhưng cũng không đại biểu tương lai hắn nhất định sẽ trở thành một gã tông sư.

Bất quá đối với lĩnh ngộ loại này của Lâu Thập Tam, mọi người cảm thấy phi thường rung động, đây chính là thiên tài yêu nghiệt đồng lứa, nhưng chưa từng nghĩ tới thật sự còn có thể xuất hiện một một người tại tuổi này đã đạt cảnh giới tông sư?

Rung động...... Rung động...... Nội tâm trừ bỏ rung động thì không còn gì khác, bọn họ giờ phút này thậm chí ngay cả nói cũng nói không được.

Bất quá lúc này vẫn có người gan lớn, tỷ như vị này.

“Ngươi đã là tông sư, nên từ bỏ tư cách tham gia thiên hạ võ hội, đem cơ hội này nhường cho những người khác!” Xem! Nói thật là chí công vô tư! Đem cơ hội nhường cho người khác ! Ai biết trong lòng hắn đến tột cùng là đánh chủ ý gì?

Hư danh đối với Cung Trường Nguyệt không là gì cả, những người này muốn thì lấy đi càng tốt, nàng chẳng qua chỉ muốn vật kia: “Ta muốn Trầm Mặc thạch.” Trong giọng nói, tràn đầy quyết tâm nhất định phải có không thể nghi ngờ.

Nhưng vẫn có người lại không biết phân biệt, một bên lạnh lạnh nói:“Nếu đã có chí bảo hàn thiết trầm ngân, cần gì để ý Trầm Mặc thạch này?” Ngữ khí chua lè, nghe thế nào cũng giống như là ghen tị!

Người này chính là vị nói chuyện rất chí công vô tư khi nãy, hắn cũng là một trong những người ngồi ở vị trí giành cho tông sư, đồng thời cũng nhận ra vũ khí có hình thù kỳ quái của Ngọc công tử chính là hàn thiết trầm ngân. Không hề nghi ngờ, hắn đối với hàn thiết trầm ngân nổi lên lòng tham, càng thêm ghen tị với vận số tốt của Ngọc công tử, thế nhưng lại có chí bảo hàn thiết trầm ngân.

Kỳ thật ngay từ đầu, bọn họ cũng không rõ thực lực của Ngọc công tử, chỉ cảm thấy hắn rất mạnh, lại không thấy được Ngọc công tử này thế nhưng đã đạt tới tông sư chi cảnh! Nếu không phải trưởng lão Thần Nam phái mở miệng, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ tiếp tục chẳng hay biết gì!

Bất quá, trừ bỏ kia trưởng lão Thần Nam phái còn có một người ngoại lệ!

Người mạnh nhất trong các tông sư -- Huyền Nhiên chân nhân.

Ngay từ đầu Huyền Nhiên chân nhân đã cảm nhận được cảnh giới thật của Cung Trường Nguyệt, trong lòng đầy kinh ngạc, cân nhắc vừa rồi Ngọc công tử đã cho mình ăn mỹ thực, nghĩ nghĩ cũng không có nói ra, mà là đem nghi vấn một lần nữa nuốt vào lại trong bụng, chờ trận đấu kết thúc, rồi đi tìm Ngọc công tử hỏi rõ ràng.

Hắn cũng không có nghĩ đến. Thần Nam phái trưởng lão có thực lực gần bằng hắn lại lớn còi đem tất cả nói ra.

Luôn cười hì hì như Huyền Nhiên chân nhân cũng không khỏi nhíu mày, trong mắt toát ra vài phần trịnh trọng.

Bất quá mỗi người một tâm tư, lúc này nhiều người hồi tưởng lại vừa rồi Ngọc công tử xuất ra binh khí, rối rắm nghĩ hàn thiết trầm ngân còn trân quý hơn Trầm Mặc thạch rốt cục là cái gì !

Đúng vậy, Trầm Mặc thạch phi thường trân quý, bao nhiêu cường giả vì nó xua như xua vịt, cũng chỉ có người đã ngoài tông sư mới có thể giữ vững tâm tính, không bị dụ hoặc.

Nhưng còn hàn thiết trầm ngân? Đừng nói là tông sư, cho dù là đại tông sư, cũng sẽ lâm đỏ mắt! Liều lĩnh muốn đoạt lấy!

Phải biết rằng, Trầm Mặc thạch tuy rằng có thể giúp tăng trưởng công lực, nhưng tăng trưởng đối với cấp bậc tông sư mà nói là chậm chạp.

Bất quá hàn thiết trầm ngân thì khác, binh khí được tạo ra từ nó vừa xuất thế lập tức được xưng tụng là thần binh, người có thực lực không đủ sẽ không thể phát huy uy lực thần binh, mà thực lực càng cao, uy lực phát ra càng cường đại, nếu cường giả tông sư có một thần binh hàn thiết trầm ngân tại bên người, thực lực chỉ sợ sẽ tăng lên gấp đôi!

Con số cỡ nào đáng sợ! Hai chữ “Gấp đôi”, đủ để thấy được hàn thiết trầm ngân đến tột cùng có bao nhiêu trân quý !

Bất quá tiếng tăm hàn thiết trầm ngân không thể so Trầm Mặc thạch, người biết về hàn thiết trầm ngân rất ít, nó cũng có nguyên nhân, đơn giản chính là sợ người có tâm tư quấy phá .

“Hừ.” Cung Trường Nguyệt đột nhiên hừ một tiếng thật mạnh, thần sắc bực mình biểu lộ ra mặt, khí phách tôn quý chỉ thuộc về nàng giờ khắc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!

“Thiên hạ võ hội có quy định cấp bậc tông sư không thể tham gia sao?” ánh mắt của nàng, giống như hai thanh kiếm sắc bén, cắt qua không khí, khi nói ra thì hung hăng đâm vào tim người khác!

Người nọ hai mắt trợn trừng, chỉ cảm thấy theo lòng bàn chân lên lạnh cả người, một cỗ sợ hãi nhàn nhạt lan tràn trong lòng hắn.

Lúc này hắn cũng yên lặng, không phản bác gì.

Mọi người cũng là như thế, bọn họ cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Xác thực, thiên hạ võ hội chưa từng có quy định người đạt cảnh giới tông sư không thể tham gia, người trên cảnh giới tông sư, toàn bộ đứng ngoài cuộc, không tham gia tranh giành, mọi người trong lòng đều ngầm thừa nhận, đã đạt tới cảnh giới tông sư, tự nhiên đối với hư danh không coi trọng, cho nên không có ai đưa ra dị nghị hay là không làm theo quy tắc ngầm này.

Nhưng những lời này của Ngọc công tử tựa hồ cũng có lý......

“Đúng vậy, thiên hạ võ hội này vốn không có quy định như vậy!” Lúc này người đứng lên nói chuyện, dĩ nhiên là Huyền Nhiên chân nhân.

Hắn vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nhìn mọi người, nói phụ họa theo Ngọc công tử.

Những lời này nói ra, giống như một ngòi nổ, tiếng nói vừa dứt, trong đám người liền nổ tung, tất cả mọi người bắt đầu nói lên ý kiến của mình, bất quá phần lớn mọi người đều nói đỡ cho Cung Trường Nguyệt -

“Đúng vậy, ta cũng không có thấy quy định như vậy.”

“Nếu không quy định, vậy tông sư tham gia cũng không có gì sai cả?”

“Bất quá Ngọc công tử này thật lợi hại nha, quả thực là yêu nghiệt a yêu nghiệt!”

“Đúng vậy đúng vậy, mới này tuổi cư nhiên là tông sư, ai, chúng ta những người này thật là xấu hổ!”

“......”

Lão giả lúc nãy vừa rồi bị ánh mắt Cung Trường Nguyệt làm cho kinh sợ, khó khăn lắm mới hồi thần, lại nghe mọi người thảo luận như vậy, trong lòng quýnh lên, trực tiếp theo ghế đứng lên, hoang mang rối loạn vươn tay, quát lớn: “Không được!”

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt thản nhiên quét qua --

“Không được?” Nàng nhẹ nhàng hỏi lại, trong giọng nói không có một tia lửa giận, lại cố tình làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Lão giả kia đánh một tia rùng mình, ấp úng, nói không ra lời.

Cung Trường Nguyệt trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, lập tức, nàng không chút để ý mở miệng nói: “Xem ra ngươi không phục, một khi đã như vậy, không bằng để cho người nào đó cũng là tông sư, cùng ta đánh một trận.”

Lời nói nhẹ nhàng, nội dung lại làm mọi người chấn động!

Hắn...... Ngọc công tử cùng với một vị tông sư ở đây tỷ thí một trận?

Tất cả mọi người ở đây cơ hồ đều sôi trào, bọn họ giơ tay lên, hô to nói:“Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận!”

Không khí trong sân, nhất thời cao đến cực điểm.

Ngày thường, người đạt cấp bậc tông sư phi thường khó gặp, hiện tại, chính mình thế nhưng có thể tận mắt thấy hai vị tông sư so đấu, đây là chuyện làm cho người ta cỡ nào nhiệt huyết sôi trào!

Mà người đưa ra đề nghị là Cung Trường Nguyệt thì hơi thu cằm, trong mắt hiện lên một chút quang mang chút ai cũng xem không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK