Phải biết rằng, tên này là một chủ tử không thể trêu vào, nếu khách điếm bọn họ còn muốn tiếp tục sống ở Mạc thành, trăm ngàn lần không thể đắc tội đại gia này!
Đúng là như thế, nhưng hai vị công tử bao hết khách điếm này cũng không giống người thường nha! Người thường có thể tùy tiện đưa cho số tiền lớn như thế bao toàn bộ khách điếm sao? Hơn nữa, nhìn phong thái hai vị này, tuyệt đối không phải người có thân phận đơn giản, không phải người mà tiểu điếm bọn họ có thể trêu vào a!
Thật không biết là cái ngày xui xẻo gì, lại gặp cái chuyện thế này!
Chưởng quầy cứng ngắc tại chỗ, trong nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
"Ai! Lão vương! Nhìn thấy gia đến sao không ra tiếp đón nha!" Một giọng nói ngả ngớn làm ồn ở cửa, có vẻ không hài lòng.
Lúc này chưởng quầy mới phục hồi tinh thần, mang theo nụ cười cứng ngắc hướng về phía cửa, do dự một chút, vẫn đi lên đón, "Ôi, Mộ Dung công tử, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tiểu điếm a!"
Mộ Dung công tử?
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt chợt lóe, lập tức quay đầu lại.
Đó một nam tử trẻ tuổi, mặc cẩm bào hoa lệ, nhìn bề ngoài bất quá chỉ mới ngoài hai mươi. Sắc mặt hắn vàng vọt, hai mắt có chút sưng phù, bước chân đi đường cũng không vững vàng, thần sắc xem như lúc nào cũng mệt mỏi, vừa nhìn là biết do buông thả quá độ.
Nam tử trẻ tuổi này còn đang ôm vai một nữ tử y phục hở hang, tuy rằng tiết trời đã bắt đầu ấm lên, nhưng nữ tử này chỉ mặc một kiện sa y mỏng manh, tay áo rộng thùng thình làm cho nàng chỉ cần khẽ nâng tay một cái liền lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Bất quá, dung nhan nữ tử này thật sự xinh đẹp, minh mục động nhân, vô hình trung còn mang theo nhiều phần mị hoặc, ánh mắt kia giống như muốn quyến rũ người khác.
Lúc này nàng nửa dựa vào lòng cẩm bào nam tử, trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy cũng không cảm thấy ngược ngùng, ngược lại còn cười hì hì nhìn Cung Trường Nguyệt, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Mộ Thanh Dạ đang cứng ngắc bên cạnh Cung Trường Nguyệt.
"Bọn họ là ai a? A! Sao hôm nay ở đây im lặng vậy a!" Cẩm bào nam tử nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, ánh mắt đã có chút không lành.
Chưởng quầy ngượng ngùng người, "Thật ra... Mộ Dung công tử a, nơi này đã được vị công tử này bao toàn bộ, cho nên..." Lời kế tiếp, hắn không có cách gì nói hết được.
"Bao toàn bộ?!" Cẩmmbào nam tử nhíu mày, vẻ mặt nhanh chóng lạnh đi, "Phô trương thật đủ lớn a, cư nhiên bao toàn bộ khách điếm lớn nhất Mạc thành!"
Ánh mắt cẩm bào nam tử lập tức dừng trên người Cung Trường Nguyệt.
Sau đó hắn kéo ra một nụ cười ngả ngớn, "A, chính là ngươi sao?"
Cung Trường Nguyệt đứng tại chỗ, vẻ mặt không đổi nhìn cẩm bào nam tử, sau đó thản nhiên nói một câu, "Cút đi."
Cẩm bào nam tử nhất thời ngạc nhiên, "Ngươi... ngươi bảo ta cút?!" Từ nhỏ đến giờ, chưa từng có người nói chuyện với hắn như vậy! Tiểu tử này... tiểu tử này quá cuồng vọng!đffbxcvcx
"Nghe không hiểu?" Cung Trường Nguyệt hơi nhíu mày, thực sự không hiểu vì sao giao lưu với nam nhân này lại khó khăn như vậy, chẳng lẽ hắn không thể hiểu được ý trên mặt chữ của mình sao? (Miêu: tỷ à... dù có hiểu được thì...)
Cẩm bào nam tử thở không nổi, hai tay tức giận tới mức run lên, phẫn nộ chỉ vào Cung Trường Nguyệt, "Ngươi! Ngươi có biết ta là ai không?!"
Nhìn ngón tay nam tử kia chỉbvào mình, ánh mắt Cung Trường Nguyệt lập tức lạnh đi -
"Làm càn!"
Trong mắt nàng chợt lóe hàn quang, người bên ngoài còn chưa kịp thấy nàng ra tay khi nào, chợt nghe nam tử kia thảm thiếtnkêu, "A!"
Một nửa ngón trỏ chưa nam tử kia nháy mắt đã đứt, rơi xuống mặt đất, máu tươi liền phun ra.
Cẩm bào nam tử cầm lấy tay phải của mình, máu tươi từ khe tay chảy ra, cả người đều vì ngón tay bị đứt mà đau đớn run lên, ngay sau đó liền té trên mặt đất, may mà nữ tử y phục hở hang kia đưa tay đón được hắn, để cho cẩm bào nam tử dựa vào nàng.
Bất quá, kỳ quái là nữ tử y phục hở hang này, tuy rằng vẻ mặt sốt ruột và sợ hãi, nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh bình thản.
"Công tử!" Vài tên người8hầu hung ác đi theo phía sau cẩm bào nam tử thất kinh vọt vào, một kẻ thì nhào tới nhặt ngón tay củaacẩm bào nam tử lên, lấy khăn tay sạch bọc lại, một kẻ thì nâng cẩm bào nam tử lên, hai tên còn lại thì phẫn nộ nhìn về phía Cung Trường Nguyệt.dfhffgs
"Lại cả gan thương tổn công tử nhà ta!" Một người trong đó rút đao bên hông ra, hai tay nắm đao liền nhào tới Cung Trường Nguyệt!
Cung Trường Nguyệt đứng yên tại chỗ, thanh đao thình lình bổ xuống kéo theo gió lớn cũng không thể khiến nàng chớp mắt một cái.
Ngay khi đao phong sắp dừng trên đỉnh đầu Cung Trường Nguyệt, một bóng dáng màu trắng thình lình xuất hiện, tay không nắm chuôi đao, chặn lại thế công của hắn.
"Ngươi không sao chứ." Mộ Thanh Dạ theo bản năng quay đầu lại nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, sau khi thấy nàng bình tĩnh, hai mắt không hề gợn sóng, hắn chợt cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười - nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối gì, mà đường đường là thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử, võ công xuất thần nhập hóa, làm sao bị một đao này gây thương tích được?
Vừa rồi hắn ra tay, thật sự là có chút điên rồ.hfgjfgkgydfbx3324
Mộ Thanh Dạ tùy ý đẩy cây đao kia ra, nhanh chóng lui từng bước, đứng bên cạnh Cung Trường Nguyệt.
Mà người dùng đao khi nãy bị Mộ Thanh Dạ "nhẹ nhàng" đẩy ra, cả người lập tức bị ném bay, lăn vài vòng trên đất, đầu đập thẳng vào cột nhà - ngất luôn rồi.
Mấy tên còn lại nhìn thấy Mộ Thanh Dạ tùy tiện ra tay như thế, trong lòng nhất thời sinh ra vài phần sợ hãi, trở nên do dự không dám tiến lên.
lr5ydhfh
Người ta nói mười ngón tay nối liền với tim, dưới cái đau của ngón tay bị chặt đứt mà cẩm bào nam tử chưa ngất đi thì đã hay lắm rồi, hắn vẻ mặt tái nhợt, cả người thoạt nhìn hư nhuyễn vô lực. Bất quá, hiện tại máu của hắn hắn đã gần ngừng chảy, mà ngọn lửa phẫn nộ lại thiêu đốt đáy lòng hắn, thế nhưng lại có sức lực đỏ mắt gào thét với Cung Trường Nguyệt, "A! Ngươi lại dám chặt ngón tay của bổn. thiếu gia! Bổn thiếu gia muốn giết ngươi!" Nhưng mà hắn lập tức nghĩ đến nam tử mang mặt nạ kia võ công xuất thần nhập hóa, không khỏi dừng lại một chút, sửa lời, "Ngươi chờ bổn thiếu gia! Có bản lĩnh... có bản lĩnh ngươi đừng chạy!"
"Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, nhanh quay về trang, tìm thần y nối ngón tay của người đi!"
"...Đi!"
Chưởng quầy họ Vương lúc này đã muốn chết luôn rồi - xong rồi, Mộ Dung thiếu gia lại ở trong điếm của hắn bị chém đứt ngón tay, cái này, hắn coi như xong rồi...
Cung Trường Nguyệt coi như không thấy chưởng quầy đang gấp muốn chết kia, xoay người đi lên lầu, mà Mộ Thanh Dạ cũng đi theo sau nàng.
"Đồ ngu kia là ai?" Cung Trường Nguyệt tùy ý hỏi.
xcxzczxczx
Mộ Thanh Dạ ngẩn ra - Đồ ngu?
Bất quá hắn rất nhanh đã phản ứng lại, "Là tam nhi tử của nhị thúc ta, từ nhỏ đã rất được sủng ái." Đường đệ hắn hắn khi còn bé được sủng ái vì tư chất thông minh, không biết vì sao lớn lên lại có dáng vẻ một đại thiếu gia quần là áo lượt tiêu chuẩn như thế.
"Ồ." Cung Trường Nguyệt lên tiếng, đi đến phòng chữ Thiên đầu tiên ở cuối lầu hai, đẩy của ra, đi vào.
dfsdsfdfsdgsd
Mà Mộ Thanh Dạ đẩy cánh cửa đối diện với Cung Trường Nguyệt, cũng đi vào.
Chưởng quầy họ Vương tuy rằng cảm thấy mình chết chắc rồi, nhưng vẫn dự định làm tốt cho sinh ý cuối cùng này, cũng chừa chút của cải cho thê nhi của mình, sau đó phân phó gã sai vặt chiếu cố hai vị công tử này, ngay cả thức ăn cũng là hỏi thói quen của họ rồi tự mình đưa lên phòng.
Cho nên mãi đến tối, Cung Trường Nguyệt cùng Mộ Thanh Dạ đều ở trong phòng, không có ra ngoài.
"Bảo khố ở hướng tây bắc Mộ Dung sơn trang, mà Dẫn Hồn Đăng thì lúc ta ở đó đã từng thấy qua, cũng không giống trăm loại bảo vật được đặt trên giá, ngược lại được để bên trong hộp tối." Mộ Thanh Dạ đem những chuyện mình có thể nhớ nói ra hết, "Chỉ là không biết sau khi ta rời khỏi Mộ Dung sơn trang thì Dẫn Hồn Đăng có bị chuyển đi hay không."
"Trước cứ đi xem đã, đi thôi."
Hai người trực tiếp dùng khinh công chạy đi, không đến một nén nhang thì đã tới bên ngoài Mộ Dung sơn trang.
Mộ Dung sơn trang được dựng lên ở trên núi, Cung Trường Nguyệt cùng Mộ Thanh Dạ đứng ở chân núi nhìn lên, khắp núi đèn đuốc sáng trưng, mà những nơi đó đều trong phạm vi của Mộ Dung sơn trang.
Ai có thể nghĩ đến, Mộ Dung sơn trang lại công khai xây dựng chủ trạch thần bí của Mộ Dung gia tộc ở đây, không hề kiêng dè?
Mộ Thanh Dạ vừa đến trước Mộ Dung sơn trang, ký ức giống như thủy triều ùn ùn kéo đến, ngực âm ĩ đau, đầu cũng từng cơn mê muội.
Trước mắt, bỗng xuất hiện khuôn mặt sư phụ cùng sư đệ - đó là khoản thời gian tốt đẹp, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể tưởng nhớ quá khứ đã mất.
Mộ Thanh Dạ hít sâu một hơi, cảm xúc tiêu cực cũng bị quét đi, lúc mở mắt lần nữa, ánh sáng trong mắt hắn đã thay đổi, hình như trấn tĩnh hơn rất nhiều.
Vì thế, hắn điểm mũi chân một chút, bước theo Cung Trường Nguyệt, xoay người nhảy qua tường che Mộ Dung sơn trang.
Một đường đi tới, Mộ Thanh Dạ vẫn có chút kinh ngạc - không ngờ, đã qua mười mấy năm rồi, mấy viện tử ở đây đều không hề thay đổi. Thậm chí là thời gian thị vệ tuần tra sơn trang cũng không khác chút nào.
Tựa như nơi này thời gian không hề trôi qua, không có chút thay đổi, chỉ có hắn là đã lớn lên.
Mộ Thanh Dạ thuần thục đi qua từng nơi, cuối cùng dừng lại ở một sân nhỏ vắng vẻ.
Sân nhỏ này thật ra đã rất lâu rồi không có ai ở, bất quá mỗi ngày đều có người đến đây quét dọn, cho nên cũng không tính là bẩn, thậm chí nhìn qua còn không hề có tro bụi.
Đây là hơi phụ thân hắn từng ở, cũng là nhà của hắn.
"Là ở đây sao?" Cung Trường Nguyệt nhìn bốn phía.
Mộ Thanh Dạ gật đầu, "Thật ra cửa vào bảo khố chính là mặt sau giá sách ở thư phòng phụ thân ta, một lần ta nghe lén phụ thân cùng gia gia nói chuyện mới biết được việc này, mà số người biết chuyện này trong gia tộc đại khái vừa đủ hai bàn tay."
Dứt lời, Mộ Thanh Dạ đi tới phía trước, ngựa quen đường cũ đi vào thư phòng trước mặt, đưa tay đẩy cửa ra.
"Chi nha -"