• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau tiếp tục vòng quyết tái, mà trọng điểm diễn ra chính là trận đầu tiên -- Ngọc công tử đối chiến với Tuyết Phát la sát Lâu Thập Tam.

Sớm nghe nói trước đó hai người hình như có ân oán, nguyên nhân ban đầu đã như đúng mà sai truyền khắp miệng mọi người, dù sao phần lớn cũng chỉ biết hình như Ngọc công tử đã can thiệp vào chuyện quan trọng gì đó của Lâu Thập Tam nên mới bị Lâu Thập Tam ghi hận.

Lâu Thập Tam không cam lòng, liền cùng Ngọc công tử đối chiến, Ngọc công tử cứ đánh rồi đánh cũng cảm thấy không có ý nghĩa, trực tiếp phớt lờ Lâu Thập Tam. Lâu Thập Tam cũng là một người bướng bỉnh, vẫn đuổi theo Ngọc công tử một thời gian dài, chỉ vì đã từng thắng hắn.

Đương nhiên, cuối cùng Ngọc công vẫn là chưa hề thua.

Thật ra những người nghe chuyện này, đều nhịn không được cảm thấy kinh ngạc. Tuyết phát la sát Lâu Thập Tam trên giang hồ chính là nhất lưu cao thủ, một tay đao pháp xuất thần nhập hóa, được mọi người gọi là thiên hạ đệ nhất đao. tới bây giờ vẫn ở trước mặt vị Ngọc công tử kia, liên tiếp thất bại? Không biết võ công Ngọc công tử đã đạt đến loại cảnh giới nào?

Dưới đài mọi người đối với hai người nghị luận, trên đài cũng là một mảnh im lặng, Cung Trường Nguyệt cùng Lâu Thập Tam lẳng lặng nhìn nhau.

“Còn chưa thua đủ?” Cung Trường Nguyệt cau mày đột nhiên nói một câu như vậy.

Sắc mặt Lâu Thập Tam cứng đờ, sau đó không khí chung quanh nhanh chóng lạnh xuống, hắn nhìn Cung Trường Nguyệt, gằn từng tiếng, như tuyên cáo quyết tâm của mình: “Chưa đánh bại ngươi, ta sẽ không buông tha.”

Cung Trường Nguyệt thật sự không thể lý giải nổi Lâu Thập Tam này đến tột cùng là vì cái gì mà cố chấp như vậy. Bất quá trong lòng nàng chỉ nghi hoặc một chút, cũng lười nghĩ tiếp đây vốn là chuyện của bản thân Lâu Thập Tam, hắn muốn cố chấp, vậy để cho hắn cố chấp là được rồi

“Xuất đao đi.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên bỏ lại một câu, nội lực nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay, muốn nhanh chóng chấm dứt trận đánh này.

“Chờ một chút.” Lâu Thập Tam lại đột nhiên mở miệng hỏi nói, “Vì sao ta chưa bao giờ thấy qua binh khí của ngươi?”

Từ lúc cùng Ngọc công tử kết “thù hận”, tuy rằng “thù hận” này là hắn đơn phương, nhưng hắn vẫn chưa thấy Ngọc công tử xuất ra binh khí của mình! Trên giang hồ, hình như cũng không ai biết binh khí Ngọc công tử đến tột cùng là cái gì, có người nói trên người Ngọc công tử có một cây kiếm sắc bén thuộc loại kiếm khách, cho nên kỳ thật binh khí của hắn là kiếm, cũng có người nói Ngọc công tử trên người có một cây đao rất khí phách, cho nên kỳ thật binh khí của hắn là một cây đao... Tóm lại, đều là tin đồn, binh khí thật sự của Ngọc công tử vẫn luôn mơ hồ

Chẳng lẽ hắn không quen dùng binh khí?

Binh khí của mỗi người, nếu không phải là một răng nanh sắc bén, thì cũng là lá chắn không gì không đỡ nổi, cho nên đối với người trên giang hồ mà nói, đều có binh khí mà mình quen dùng. Nếu Ngọc công tử thật sự không có binh khí mình quen dùng, đó không phải là hắn rất tự tin sao?

Trước đó, trong lòng Lâu Thập Tam chính là có nghi vấn này, chỉ là không hỏi ra, hiện tại, hắn nhịn không được nên mới hỏi.

“Binh khí?” Cung Trường Nguyệt nhíu nhíu mi, sắc mặt như thường, giọng điệu thản nhiên nói, “Ngươi còn chưa có tư cách nhìn thấy binh khí của ta”

Thanh âm của nàng không đè thấp, hơn nữa dưới đài người chung quanh luôn chú ý đến bọn họ, nên không chỉ có Lâu Thập Tam, mà bao gồm mọi người dưới đài, toàn bộ đều nghe được lời nói của Cung Trường Nguyệt.

Cuồng vọng?

Tự đại?

Ngạo nghễ?

Tựa hồ hết thảy từ ngữ đều không thích hợp để hình dung ấn tượng của mọi người về nàng lúc này, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy giống như...... Đương nhiên?!

Trong lòng toát ra ý tưởng này, họ cũng phải giật nảy mình.

Mình sao lại có ý nghĩ như vậy?

Nhưng mọi người chú ý nhất vẫn là phản ứng của Lâu Thập Tam đến tột cùng là cái gì!

Không ngờ Lâu Thập Tam vẫn chưa sinh khí, chính là ngẩn người, sau đó liền trầm mặc nhấc đao tới lên.

Mọi người bây giờ mới bừng tỉnh -- nguyên lai là chuẩn bị đem tức giận phát tiết ở chỗ này a!

Kỳ thật bọn họ đoán cũng không đúng, Lâu Thập Tam trong lòng quả thật không có sinh khí, chỉ là có chút bất đắc dĩ -- hắn cùng với Ngọc công tử này biết nhau một đoạn thời gian ngắn, tuy rằng bình thường tiếp xúc đều là đánh nhau, hoặc là Ngọc công tử căn bản sẽ không để ý tới hắn, nhưng trên cơ bản hắn đã nắm rõ tính cách của Ngọc công tử này như thế nào, cho nên lúc này hắn cũng không ngoài ý muốn nghe được câu trả lời như vậy.

Lúc này hắn nhấc đao lên, bất quá vì vừa rồi nói vô nghĩa nhiều quá, hắn muốn nhanh chóng đấu võ!

Hai tròng mắt Lâu Thập Tam giống nhau băng tuyết bao trùm, trong khoảnh khắc ngước lên, hỏa diễm bắt đầu bốc cháy! Đó, là chiến ý!

“Ta muốn thắng, cho dù không thắng được, cũng muốn làm cho hắn nhìn thấy tiến bộ của ta!” Hiện tại trong lòng Lâu Thập Tam, chỉ có một ý tưởng này.

Nhưng tựa hồ hắn không ý thức đến, ý tưởng của mình có gì không ổn.

Nội lực Lâu Thập Tam bắt đầu vận chuyển điên cuồng, cả người như gió xông ra ngoài, giống như một thanh kiếm sắc bén, khí thế này, trùng trùng điệp điệp như thiên quân vạn mã, thế gian tất cả đều phải nhường, như không thể đỡ nổi!

Đáng tiếc, đứng ở trước mặt hắn, là Ngọc công tử, cũng chính là Cung Trường Nguyệt.

Ở trước mặt Cung Trường Nguyệt, hết thảy đao phong đều mất đi lợi hại, hết thảy nước trong đều mất đi nhu hòa.

Nàng, không phải gặp mạnh mới mạnh được, mà sức mạnh của nàng thủy chung không thay đổi!

Ở một khắc Lâu Thập Tam hướng tới nàng, Cung Trường Nguyệt trong mắt cũng hiện lên một chút quang hoa thản nhiên, như sao băng rực rỡ, lướt qua màn đêm hắc ám thâm trầm, rơi vào biển rộng mênh mông!

Lâu Thập Tam? Cung Trường Nguyệt đột nhiên nhớ tới tên này.

Nếu Lâu Thập Tam biết, chỉ sợ đã rớt cằm rồi -- hắn đuổi giết Ngọc công tử lâu như vậy, Ngọc công tử vẫn không nhớ kỹ tên hắn, tâm tình hắn từ đầu là phẫn nộ đến bây giờ thì thành bất đắc dĩ, lạnh nhạt.

Trước đó thời điểm ở kinh đô Mặc quốc gặp Ngọc công, hắn đã lặp đi lặp lại tên mình, nhưng hắn không ôm hy vọng lắm đối với việc Ngọc công tử có thể nhớ kỹ tên hắn. Nếu hắn biết, Ngọc công tử lúc này thế nhưng đột nhiên nhớ tới tên hắn, tâm tình của hắn, chỉ sợ đã không thể dùng từ phức tạp để hình dung.

Bất quá, Lâu Thập Tam cũng không phải con giun trong bụng Cung Trường Nguyệt, tự nhiên sẽ không biết Cung Trường Nguyệt đã nhớ tới tên hắn. Lúc này, hắn đã mãn tâm mãn nhãn, chỉ có bóng dáng huyền sắc kia, kiên định cường đại như thế, tồn tại như thể trong thiên địa không gì lay động được!

Không! Ngọc công tử kiên định, hãy để hắn đến lay động!

Trong lòng Lâu Thập Tam khát vọng đã muốn bành trướng đến cực điểm, bất tri bất giác, hắn thế nhưng quên hết mọi thứ xung quanh, thế giới của hắn, chỉ còn lại hai thứ --

Đao, cùng Ngọc công tử.

Hai tròng mắt Lâu Thập Tam, lúc này lại sáng kinh người!

Tại một địa phương ở dưới đài, một hắc y nam tử nâng mặt mình lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo vô song giống như được đại sư điêu khắc nên, nhưng không khiến bất luận kẻ nào ghé mắt. Hoặc là nói, hắn đã chủ động ẩn giấu hơi thỏ của bản thân, dung nhập chung quanh, trở lại nguyên trạng, thế nhưng làm người chung quanh đều không phát hiện sự tồn tại của hắn!

“Thật không ngờ......” Hắc y nam tử hơi nheo ánh mắt lại, thấp giọng nói.

Thật không ngờ, Ngọc công tử này, thế nhưng làm cho người khác kích thích lớn như vậy.

Hắc y nam tử yên lặng, tâm cũng nổi lên một chút gợn sóng, tầm mắt hắn chậm rãi dao động, cuối cùng dừng lại nơi bóng dáng mạt huyền sắc phía trên, mang theo một tia xem xét,mà thu hoạch lại khiến hắn khiếp sợ ngoài sức tưởng tượng.

Tuy rằng trước kia cũng thu được một ít tư liệu của Ngọc công tử, nhưng đó là tư liệu, thủy chung vẫn là trên giấy, chỉ có thể ghi lại một ít sự tích liên quan Ngọc công tử, không ghi lại con người. Giống như nói, khí chất một người là không thể ghi lại.

Mà Ngọc công tử này, khiến cho hắc y nam tử cảm nhận được khí thế khó có thể tưởng tượng như vậy!

Đó là thuộc loại vương giả, thuộc loại cường thế cùng khí phách đế vương!

Đối mặt với Ngọc công tử này, trong lòng hắc y nam tử thế nhưng dâng lên nhè nhẹ bội phục -- thế gian, thế nhưng còn có người như thế.

Phải biết rằng, tâm tính hắn cao ngạo, cho dù là trưởng lão trong môn võ công sâu không lường được cũng không thể làm hắn bội phục. Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn thế nhưng lúc này đối với một người thật tâm bội phục như vậy!

Ngay cả chính hắc y nam tử đều cảm thấy không thể tin được.

Mà nhân vật chính Cung Trường Nguyệt lúc này có chút kinh ngạc, nàng thoáng nhíu mày, nhìn khí thế đột nhiên chuyển biến của Lâu Thập Tam, mái tóc trắng của hắn giống như có sinh mệnh, điên cuồng tung bay, cũng khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trở nên mơ hồ.

Người và đao hợp nhất? Không nghĩ tới, người này thế nhưng có thể chạm đến cảnh giới này!

Cái gọi là người và đao hợp nhất, chính là cảnh giới cao nhất của đao pháp – người là đao, đao là người. Có thể đứng vững cảnh giới này, chính là có thể tiến vào tông sư chi cảnh. Lâu Thập Tam đụng đến cảnh giới nhân đao hợp nhất, coi như là đụng đến cảnh giới tông sư.

Cung Trường Nguyệt có thể ở mười sáu tuổi tuổi tiến vào cảnh giới tông sư, cùng với tích lũy của nàng kiếp trước không phải không có liên quan, hơn nữa thật ra Lãm Nguyệt trưởng công chúa cũng cho nàng không ít lợi ích. Chỉ sợ chính Lãm Nguyệt trưởng công chúa đã chết cũng không biết, thân thể của nàng là công cụ sắc bén để tu luyện điên cuồng đến cỡ nào!

Nàng thật sự rất may mắn, thời điểm ở trong cơ thể mẹ đã được rất nhiều dược liệu trân quý bồi bổ, thân thể sẽ mạnh mẽ rất nhiều, hơn nữa một khắc nàng sinh ra kia, còn mang theo một ít tiên thiên* linh khí vẫn chưa mất đi!

*Có sẵn từ phôi thai

Thời điểm thai nhi ở trong cơ thể mẹ, là được tiên thiên linh khí bảo hộ, cùng linh khí bình thường hoàn toàn bất đồng, là linh khí trân quý, có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho con người khi còn sống. Chính là khi thai nhi ở trong cơ thể mẹ, cũng không có ý thức, tuy rằng đã được tiên thiên linh khí bảo hộ, nhưng không có cách nào chủ động hấp thu tiên thiên linh khí, một khắc trước khi sinh ra, tiên thiên linh khí tự nhiên sẽ mất đi .

Lãm Nguyệt trưởng công chúa chính là chiếm nhiều tiện nghi, mới có được tiên thiên linh khí sinh ra nhưng không mất đi!

Vì nàng không luyện võ, nên không biết tình huống thân thể của mình. Vậy nên tiên thiên linh khí cứ như vậy ở trong đan điền, vẫn không biết cách sử dụng. Ai biết, chuyện lại thay đổi, hiện tại Cung Trường Nguyệt tiến nhập thân thể này, phát hiện tiên thiên linh khí, lại phối hợp với tâm pháp hơn một ngàn năm cổ võ của Cung gia hấp thu, nên tiến độ tu luyện của Cung Trường Nguyệt tiến triển cực nhanh, mới có thể ở cái tuổi non nớt, đạt tới tông sư chi cảnh.

Nhưng còn Lâu Thập Tam? Hắn có lẽ có thiên phú, nhưng tuyệt đối so với Cung Trường Nguyệt là không thể hơn.

Có lẽ chỉ có thể nói, đây là kỳ ngộ, là ý trời .

Đương nhiên, trên cảnh giới nhân đao hợp nhất, còn có một cảnh giới của thần -- đao hóa vạn vật, đó mới chân chính là đao pháp tối thượng, chẳng qua năm tháng như thoi đưa, hơn một ngàn năm qua có thể tiến vào cảnh giới này, bất quá chỉ được mấy người mà thôi.

Sau kinh ngạc, Cung Trường Nguyệt cũng theo nghênh đón.

Từ xưa đến nay, lấy nhu thắng cương chính là biện pháp tốt nhất, nhưng Cung Trường Nguyệt lại cố tình không đem chiêu thức chuyển thành nhu hòa, mà ngược lại còn mãnh mẽ hơn, so với sắc bén của Lâu Thập Tam! Hai tay nàng như đao kiếm, chém đi tất cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK