Thanh âm này rất đột ngột, hơn nữa phát ra làm cho người khác không thể xem nhẹ, vì thế mọi người ở đây đều quay đầu hướng về nàng, trong mắt mỗi người một tâm tư.
“Tiểu tử, ngươi là ai? Nơi này không có chỗ cho ngươi chen vào!” Bị mười mấy tên cao thủ Thần Nam phái làm chủ, trong đó còn có vài người cấp bậc tông sư, vậy mà nam tử Ma Tông kia thế nhưng không có một chút sợ hãi, vẫn như trước càn rỡ, dáng vẻ bệ vệ rất kiêu ngạo!
“Ngọc công tử, tuy nói ngươi là đại tông sư, nhưng đây là ân oán của Thần Nam phái chúng ta cùng Ma Tông, ngươi một ngoại nhân, không nên nhúng tay vào chuyện của chúng ta!” Một vị trưởng lão Thần Nam phái không nhịn được nói.
“Ngọc công tử?” nam tử Ma Tông kia sửng sốt, ánh mắt hung ác nham hiểm ở trên người Cung Trường Nguyệt quét nhiều lần, bỗng dưng cười khặc khặc hai tiếng quái dị, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt:
“Ta nói thế nhân truyền Ngọc công tử rất lợi hại, giống như thần như tiên, không nghĩ rằng, diện mạo lại lòe loẹt như vậy ! Nhìn bộ dạng ẻo lả của ngươi, người Thần lâu các ngươi, không phải là phó tùy kỳ chủ* đấy chứ ”
*Phó tùy kỳ chủ : đại khái giống câu chủ nào tớ nấy.
Nam tử Ma Tông kia căn bản không đem Cung Trường Nguyệt xem ở trong mắt, nhìn một người đứng trước mặt mình như vậy, chỉ cảm thấy hắn nhu nhược không chịu nổi, dường như cái thân thể nhỏ bé kia chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay, mở miệng nói là không cản được .
Cung Trường Nguyệt lấy thân phận tông sư Ngọc công tử đả bại Huyền Nhiên chân nhân là chuyện hôm qua, mà Thần Nam đảo thì cách xa đại lục, trên đại hải mờ mịt này giao thông không tiện, nên đến nay tin tức này vẫn chưa truyền ra, chỉ có tại đây trên đảo, mọi người chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa kia mới biết rõ.
Mà những người tự xưng đến từ Ma Tông, hôm nay mới có thể xuất hiện, tất nhiên không có cơ hội thấy trận chiến hôm qua Cung Trường Nguyệt cùng Huyền Nhiên chân nhân, cũng sẽ không biết thực lực chân thật của Cung Trường Nguyệt, trong lòng tự nhiên khinh miệt.
Cung Trường Nguyệt nghe xong những lời này, sắc mặt chợt trầm xuống, giống như có hàn khí lấy nàng làm trung tâm mở ra hướng tới bốn phía khuếch tán, ánh mắt nàng hơi hơi nheo lại, bên trong đôi mắt phượng đen láy hoa lệ ánh lên quang mang, làm người khác không dám nhìn gần!
“Lá gan đủ lớn.” Cư nhiên dám ở trước mặt nàng nói loại lời như vậy.
Cung Trường Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, cho dù là người cách rất xa nàng, đều có thể nghe ra trong lời nói nồng đậm vẻ bực mình.
“Khặc khặc! Như thế nào? Tiểu tư ngươi chẳng lẽ không biết phải nói sao nữa à ?”
Nam tử Ma Tông kia không chỉ không có thu liễm, hơn nữa còn cười đến càn rỡ, nước miếng văng tung tóe.
Cung Trường Nguyệt không nói lời nào, nhấc chân đi về phía nam tử Ma Tông kia.
Khuôn mặt của nàng bình thản, mái tóc đen phía sau cũng trở nên yên tĩnh, giống như bị uy áp của chủ nhân dọa sợ, y bào huyền sắc trên người nàng tỏa ra kim sắc quang mang nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, hoa văn được thêu chìm, dáng điệu cổ xưa, lại tăng thêm vài phần khí thế cho y phục.
Người này, một thân huyền sắc hoa y (xa hoa), từng bước tiến đến, làm người khác sợ hãi nói không nên lời!
Trưởng lão Thần Nam phái cũng bị khí thế kia làm cho kinh sợ, không chờ Cung Trường Nguyệt mở miệng, theo bản năng chủ động nhường đường cho Cung Trường Nguyệt, lúc Cung Trường Nguyệt bước qua mình, không tự chủ được thân mình run rẩy, ngay cả đầu cũng nhịn không được cúi thấp, trong lòng không hiểu sao dâng lên sợ hãi.
Nam tử Ma Tông kia nhìn Cung Trường Nguyệt hướng mình đi tới, nhíu nhíu mày, giọng điệu mang theo khinh miệt: “Tiểu tử, ngươi vẫn là cách xa một tí, miễn cho đụng vào thân thể bé nhỏ của ngươi, liền đi đời nhà ma --!”
Nam tử đột nhiên rít một hơi, kinh ngạc nhìn đầu thương màu bạc đang để chỗ xương sụn yết hầu của mình bàn tay trắng thuần mềm mại cầm lấy thân thương màu đen lóe lên ánh sáng, làm cho người khác một loại cảm giác giống như cầm toàn bộ thế giới!
Nam tử Ma Tông vẫn chưa sợ hãi, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc -- hắn thế nhưng chưa thấy tiểu tử này xuất thủ, đầu thương kia liền đến trước yết hầu mình, thương của tiểu tử này thật là nhanh!
Cung Trường Nguyệt cũng không có ý đâm xuống, nam tử Ma Tông biết, nên căn bản cũng không có ý nghĩ tránh.
Bất quá bị người như vậy dùng đầu thương để chỗ trí mạng của mình, nam tử Ma Tông vẫn cảm thấy da đầu có chút run lên, giống như có một cỗ lãnh ý theo mình mà dâng lên, đưa cả người hắn bao vây trong thủy triều lạnh lẽo, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Nam tử này có chút ngạo nghễ, không muốn đem cảm giác mình lúc này bại lộ cho người khác thấy, cố gắng đứng thẳng, không lộ ra một tia biểu tình không nên có.
Bất quá hàn ý kia vẫn không buông tha, tựa như chỗ nào cũng có, liều mạng chui vào trong cơ thể hắn.
Hai chân nam tử ẩn trong áo bào khẽ run lên, may mắn động tác này rất nhỏ, lại được nam tử Ma Tông đúng lúc phát hiện, chỉ có thể cắn răng đè ép xuống, mới không làm cho động tác hai chân run run của hắn bại lộ trước ánh mắt của mọi người.
Trong lòng nam tử kỳ quái, cảm giác này đến tột cùng là từ đâu mà đến, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, mà hắn vì dời đi lực chú ý của mình, ngửa mặt lên, liền cười ha ha hai tiếng, đối với Cung Trường Nguyệt trào phúng nói:
“Như thế nào? Đừng nói là bị ta dọa sợ, không dám động thương chứ? Quả nhiên là thư sinh mặt phấn nhát như chuột, lúc cầm thương thì cẩn thận một chút, coi chừng bị thương này đụng trúng chân!”
Cung Trường Nguyệt cũng không lộ ra vẻ mặt nổi trận lôi đình, biểu tình của nàng, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, cặp mắt kia giống như hắc ám vô tận, khiến người khác vừa đi vào, nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có thể lún sâu vào bóng đêm -- mà chết.
Sau đó, nàng hơi hơi vuốt cằm, nhìn như áy náy, động tác lại có một cảm giác cuồng ngạo cùng tôn quý nói không nên lời, giống như hoàn toàn không đem nam tử Ma Tông này xem ở trong mắt. Mà thanh âm nàng đè thấp, có một loại cảm giác áp bức, nói:
“Miệng này không cần cũng được.”
Lời nói nàng bình thản, cũng có chút không nhượng bộ!
Nam tử Ma Tông bị lời này làm cho bật cười, vừa định trào phúng lại hai câu, chỉ thấy đầu thương màu bạc cách yết hầu của mình không xa đột nhiên biến mất!
Nam tử Ma Tông kinh hãi!
Ở Ma Tông, hắn có thành tựu, thực lực cùng địa vị hôm nay, tự nhiên cho thấy, hắn cũng không phải một tên ngốc. Trước đó hắn đối đãi cuồng ngạo với những người này, bất quá chỉ là một loại thử thôi.
Thời điểm đầu thương Cung Trường Nguyệt đến trước yết hầu hắn, nói hắn không cảnh giác, đương nhiên là giả, mục đích của hắn, bất quá chỉ vì dựng nên hình tượng mắt cao hơn đầu giả dối mà thôi.
Hắn nhìn như lúc đối với đầu thương áp chế tánh mạng mình không chút nào để ý, trên thực tế, đồng thời khi hắn cùng Cung Trường Nguyệt nói chuyện, lực chú ý thời khắc đều đặt ở đó!
Nhưng, ngay cả trong tình trạng mình nhìn chăm chú để ý như vậy, đầu thương kia lại cứ thế biến mất!
Nam tử Ma Tông theo bản năng giương mắt nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, trong hai mắt còn chưa phản chiếu bóng dáng của nàng, liền có một cây trường thương quét ngang đến, trực tiếp đánh hắn lùi vài bước, thiếu chút nữa từ trên đài cao ngã xuống!
Nam tử Ma Tông vừa mới đứng dậy từ cái chết, chỉ thấy một chút bóng dáng màu đen đối mặt mà đến, cả người hắn nhất thời mất trọng tâm, trực tiếp ngã ra sau. May mắn cuối cùng hắn phản ứng lại đúng lúc, vận nội lực lộn ngược ra sau một cái, dừng ở trên lôi đài, mới không rơi vào kết cục tứ chi ngã chỏng vó làm trò hề.
“Ngươi --!” Nam tử Ma Tông kia vừa mới giương mắt vừa sợ vừa giận hô lên một chữ, liền thấy trường thương Cung Trường Nguyệt thế như chẻ tre hướng tới chính mình mà đến, quang mang lợi hại kia, rõ ràng muốn lấy mạng mình!
Nam tử không dám khinh suất nữa, liền nhún người nghênh đón, cùng Cung Trường Nguyệt giao thủ đánh vài hiệp.
Nam tử Ma Tông kia dù chưa phải là tông sư đỉnh, so với Huyền Nhiên chân nhân mà nói còn hơi kém hơn một chút, mà Cung Trường Nguyệt có thể đả bại Huyền Nhiên chân nhân, việc đả bại nam tử Ma Tông cuồng ngạo này dĩ nhiên không cần phải bàn tới!
Cung Trường Nguyệt không có tâm tư kia, cũng lười đánh từ từ với nam tử này, nàng vừa lên, xuất ra mười phần khí lực, trường thương trong tay hạ xuống tàn nhẫn, chiêu thức lấy tính mệnh người, khí thế giống như nước sông lớn, liên tục không ngừng! Rầm rộ không thể tả!
Nam tử lúc đầu còn có thể ứng phó mấy chiêu, nhưng đến sau, dần dần chống đỡ hết nổi !
Kỳ thật như vậy là có liên quan với trạng thái, Cung Trường Nguyệt ở trong khoảng thời gian ngắn điều chỉnh trạng thái tác chiến đến tốt nhất, lúc này trường thương khí phách mười phần, tự nhiên không thể đỡ được.
Mà nam tử Ma Tông này lại không phản ứng đúng lúc, cảm xúc trong lòng có chút không an phận, thấp thỏm phập phồng, dĩ nhiên chỉ có thể liên tục tháo chạy! Huống chi, nam tử Ma Tông này vốn yếu hơn so với Cung Trường Nguyệt rất nhiều.
Nam tử Ma Tông kia cơ hồ ngay cả thở cũng thở không nổi trợn mắt trừng Cung Trường Nguyệt -- thực lực Ngọc công tử đến tột cùng ra sao, thế nhưng có thể đem mình đánh tới như vậy!
Lúc này, trong lòng hắn không khỏi sinh ra vài phần hối hận vì chính mình nhất thời khinh địch.
Mà mấy người cũng đến từ Ma Tông kia, nhìn đến lão đại thế nhưng bị đánh thành bộ dáng này, ngay cả một chút ý tứ chiếm thượng phong cũng không có, trong lòng vừa tức vừa giận, làm sao còn lo lắng cái gì quy củ giang hồ, bỏ hết nhiệm vụ, chuẩn bị xông lên nhúng tay vào trận chiến đấu luôn.
Ai dè , một ánh mắt của nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y huyền sắc kia đảo đến, không có lời nói hay biểu tình gì, lại làm cho bọn họ như rơi vào hầm băng Cửu U, cảm thấy lạnh từ trong xương, không ngừng run rẩy, theo bản năng dừng bước, không dám đi về phía trước.
Đương nhiên, bọn họ sửng sốt, trên thực tế chỉ là một cái chớp mắt, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hai mắt mang theo kinh sợ nhìn Ngọc công tử trong truyền thuyết.
Bọn họ tuy rằng sửng sốt trong một cái chớp mắt, cũng đủ để Cung Trường Nguyệt trực tiếp đem nam tử Ma Tông kia đánh ngã.
Nam tử Ma Tông kia bị trường thương Cung Trường Nguyệt đè, chỉ cảm thấy giống như có một tòa núi cao ở trên đầu vai của mình, trực tiếp ngã xuống, mà đầu Thương Lộ của Cung Trường Nguyệt không chút do dự xuyên qua đầu vai nam tử Ma Tông, mạnh mẽ cắm vào mặt đất.
“Ngô!” Nam tử Ma Tông thét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn xé rách từ đầu vai mình truyền đến.
Hắn không phải chưa từng bị thương, so với vết thương này còn nặng hơn, hắn đều chịu qua, nhưng chưa có lần nào mà thương tích lại khiến hắn đau đớn thế này.
Ngọc công tử này thật tàn nhẫn, thế nhưng nhân cơ hội dùng nội lực làm vỡ nát kinh mạch của hắn!
Nam tử Ma Tông oán hận nhìn Cung Trường Nguyệt, bị trường thương Cung Trường Nguyệt áp chế căn bản không thể động đậy. Vì thế hắn nâng chân lên, muốn một cước đá vào người Cung Trường Nguyệt.
Mắt lạnh Cung Trường Nguyệt đảo qua, làm sao có thể không biết ý đồ của hắn? Nàng dĩ nhiên duỗi chân ra cản, cũng trực tiếp đá nát xương đùi nam tử Ma Tông !
“A!” Nam tử Ma Tông kia nhịn không được kêu ra tiếng.
Lúc này, một đôi giày gấm mềm Lưu Vân trắng thuần đạp lên mặt hắn, làm cho mặt hắn đầy bụi bẩn, thanh âm không mang theo một chút cảm tình, theo đỉnh đầu hắn truyền đến --
“Ta nói, miệng của ngươi không cần cũng được.”