Nàng có lẽ là muội muội của Tô Như tuyết, thấy tỷ tỷ mình thê thảm như vậy, thét chói tai xông tới, nâng tỷ tỷ dậy, thân thiết hỏi một câu, “Tỷ! Ngươi không sao chứ!”
Không nghĩ tới Tô Như Tuyết ngày thường điêu ngoa tùy hứng không ai bì nổi, ở trước mặt muội muội lại ôn nhu như thế. Nàng đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, vỗ lưng muội muội ánh mắt đã sắp đỏ, còn an ủi nói, “Yên tâm! Yên tâm! Vết thương nhỏ đó không làm gì được tỷ tỷ ngươi đâu!”
Nàng nói xong còn vỗ ngực, chỉ là không cẩn thận ho một cái, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
“Tỷ!” Thiếu nữ áo lam kia lại thảm thiết kêu.
Lúc này, nàng giống như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên đứng lên, tức giận đi về phía Cung Trường Nguyệt.
Hai mắt như sao sáng ở phía trên khăn che mặt trừng lên, lông mày gắt gao nhíu lại, ánh mắt tức giận đến đỏ, chất vấn Cung Trường Nguyệt, “Sao ngươi lại ra tay đả thương tỷ của ta!”
“Lớn mật, dám nói như thế với chủ tử!” Tề Nhã ở bên cạnh bước qua, trực tiếp chắn trước mặt Cung Trường Nguyệt, vẻ mặt sát khí nhìn thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam không sợ hãi chút nào, trực tiếp vòng qua Tề Nhã, yên lặng nhìn Cung Trường Nguyệt, thấp giọng lên án, “Vì sao đả thương tỷ của ta!”
Thân mình nhỏ nhắn mềm yếu quật cường đứng thẳng, giống như đóa tuyết liên ngạo thế, đẹp đến mức người khác sợ hãi.
Nhưng Cung Trường Nguyệt ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, giống như mỹ nhân trước mặt hoàn toàn trong suốt, nhìn về phía Tô Như Tuyết.
Tô Như Tuyết bị ánh mắt thâm trầm của Cung Trường Nguyệt nhìn, có chút kinh ngạc, lắp bắp nói, “Ngươi… ngươi trả hồ ly cho ta! Vì sao đoạt của ta?!”
“Đoạt?” Cung Trường Nguyệt nhíu mày, có chút chán ghét cái chữ này, ánh mắt nhìn Tô Như Tuyết càng lạnh lẽo hơn. Nàng đột nhiên nghiêng đầu, vỗ Thần Diệu trên vai mình, hỏi, “Ngươi là của nàng?”
Thần Diệu nhanh chóng lắc đầu.
Tô Như Tuyết nhìn mà ngây người – ngày thường, nàng đối với tiểu hồ ly này hết đánh thì mắng, chưa từng thấy nó có vẻ hiểu người như thế? Lại còn có thể hiểu lời nói của họ? Lại còn có thể lắc đầu?
Cung Trường Nguyệt hài lòng thu hồi tầm mắt, nhìn Tô Như Tuyết nói, “Nó không phải của ngươi.”
Nhìn thấy chỗ thần kỳ của tiểu hồ ly, Tô Như Tuyết càng không chịu buông tay, nàng dùng âm thanh sắc lạnh mà chói tai quát, “Nó là từ nhà của ta chạy đến trong viện của ngươi, là của bổn tiểu thư, ngươi dám nói không đúng?”
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt trầm xuống.
“Ngươi chỉ trích ta?” Ánh mắt của nàng hơi nheo lại, có một loại cảm giác tôn quý thâm trầm xoay quanh nàng, giống như một hơi thở lực lượng vô hình chậm rãi di chuyển.
Tô Như Tuyết trong lòng kinh sợ, theo bản năng lùi lại từng bước.
“Hừ.” Cung Trường Nguyệt lười cùng những người này nói nhảm, phất tay áo, nghiêng đầu nói với Thiên Yên, “Giết nàng.”
“Vâng!” Thiên Yên không chút do dự đáp, điểm nhẹ mũi chân, dùng khinh công nhảy ra ngoài, sa y màu đỏ trên người thướt tha múa lượn, đẹp không sao tả xiết.
Tô Như Tuyết phản ứng chậm, khó khăn đỡ một chưởng sắc bén của Thiên Yên, lại không cản được tay kia của nàng, biến chưởng thành quyền, hung hăng đánh vào bụng Tô Như Tuyết.
Tô Như Tuyết trực tiếp bay xa vài thước, còn phun ra một búng máu.
“Tỷ!” Thiếu nữ áo lam kia mắt mở to nhìn tỷ tỷ mình bị đánh bay, hơn nữa còn phun máu tươi, nhìn là biết bị nội thương nghiêm trọng, lập tức đau lòng không thôi, cũng không thèm ẩn dấu nữa, bóng dáng chợt trở nên mơ hồ, lắc mình một cái liền thoát khỏi Tề Nhã còn chưa kip phản ứng, vọt đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, vung tay áo, một loạt ngân châm lóe hàn quang bay về phía Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt cũng không thấy kinh ngạc, chỉ lặng lặng nhìn ngân chân bay đến mà không hề cử động.
Lúc ngân châm chỉ còn cách mặt Cung Trường Nguyệt một tấc, đột nhiên bị một đạo cương khí vô hình ngăn lại, đinh đinh đang đang rơi xuống.
Thiếu nữ áo lam mở to hai mắt nhìn, không ngờ ngân châm của mình lại vô dụng!
Cung Trường Nguyệt khẽ hạ tầm mắt, liếc nhìn ngân châm lóe lên lục quang, “Tuổi nhỏ mà lại độc ác như thế.”
Tề Nhã ban nãy không phản ứng kịp, oán hận cắn răng – nàng hoàn toàn không ngờ thiếu nữ áo lam trước mặt tuổi còn nhỏ như vậy là lại biết võ công, lại còn chen vào khoảng trống của mình, trực tiếp chống lại chủ tử, thật sự là tội đáng chết vạn lần!
Thiếu nữ áo lam kia cũng không có ý buông tha, sau khi ngân châm của mình bị cản lại, lập tức lần nữa tấn công, độc châm của nàng bây giờ đã vô dụng, nàng liền dùng bản lãnh thật sự của mình, tay không đánh với Cung Trường Nguyệt.
“Nhàm chán.” Thực lực của thiếu nữ áo lam rất kém, thậm chí còn không khơi nổi ý đùa chơi của Cung Trường Nguyệt, tay áo vung lên, trực tiếp đánh văng thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam bị nội thương rất nặng, nằm sấp xuống, trong lòng có chút phẫn hận – nàng không cảm thấy nội lực của nam tử thần bí này, cứ tưởng hắn là hạng trói gà không chặt, liền nghĩ bắt hắn sau đó áp chết nữ nhân muốn giết tỷ tỷ, ai biết được nam tử thần bí này võ công lại cao như thế, chỉ một chiêu liền áp đảo mình!
Nàng hoảng sợ quay đầu nhìn lại, muốn xem tỷ tỷ có ổn hay không, liền thấy trong tay hồng y nữ nhân kia không biết từ khi nào đã xuất hiện một chủy thủ màu vàng, sau đó không chút lưu tình đâm về hướng cổ tỷ tỷ!
“Tỷ!” Thiếu nữ áo lam muốn đứng dậy, lại không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ chết thảm!
“Đinh đương!” Một mảnh lá cây âm thầm bay ra, va chạm vào chủy thủ trong tay Thiên Yên, thế nhưng lại phát ra âm thanh giống như kim loại.
Thiên Yên chỉ cảm thấy cổ tay đau rát, chủy thủ bị đánh lệch qua một bên, đâm trật chỗ.
Một bóng dáng tuyết y xuất hiện, cuối cùng dừng lại bên cạnh thiếu nữ áo lam, hắn ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi, “Như Mộng sư muội, ngươi không sao chứ?”
Thì ra thiếu nữ áo lam này chính là người tài mạo không thua gì Lạc gia tiểu thư Lạc Hiệp, thậm chí còn có phần hơn – Tô gia nhị tiểu thư Tô Như Mộng!
Cung Trường Nguyệt nhìn thấy bóng dáng tuyết y kia thì khẽ nheo mắt – người này hình như có chút quen, tên là gì nhỉ? Nam… Nam Tử Li?