Trên thực tế, sau khi mặc nam trang, khí chất của Cung Trường Nguyệt lập tức thay đổi, không hề có tia nữ tính, ngược lại tràn ngập cảm giác phiêu dật tuấn tú, người khác thấy nàng lúc mặc nam trang, chỉ có thể nghĩ đến một công tử nhà giàu chứ không hề liên tưởng đây là nữ phẫn nam trang.
Tuy rằng Nam Tử Li không nhận ra Cung Trường Nguyệt, nhưng hắn nhận ra một thân phận khác của nàng.
Hắn nhìn Cung Trường Nguyệt, ánh mắt nheo lại, chỉ trích, “Dù thế nào, thân là người quân tử, cũng không nên ra tay nặng như thế với một nữ tử chứ… Ngọc công tử.”
Lời vừa nói ra, người xung quanh lập tức kinh ngạc.
Tô Như Mộng mặt tái nhợt đang dựa vào lòng Nam Tử Li, kinh ngạc mở to hai mắt, “Khụ khụ… Ngọc công tử?” Là thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử?
Cung Trường Nguyệt thản nhiên hừ một tiếng, “Có luật nào quy định không thể đánh nữ nhân?”
Nam Tử Li nghẹn một chút, không biết nên đáp lại thế nào.
Cung Trường Nguyệt không nhìn Nam Tử Li, ánh mắt khẽ chuyển, dừng lại ở Tô Như Mộng trong lòng Nam Tử Li. Ánh mắt của nàng xa xôi mà thăm thẳm, giống như một đầm nước cổ lạnh lẽo, bình tĩnh không gợn sóng, tản ra hàn khí, làm cho người khác không nhịn được mà sinh ra e ngại.
Tâm Tô Như Mộng sợ hãi run lên, nhịn không được rụt đầu lại.
“Nếu ngươi còn dám xúc phạm, ta sẽ giết ngươi.” Cung Trường Nguyệt dùng một loại giọng điệu nhàn nhạt nói ra những lời này, thanh âm cũng không nặng, giống như đang nói một câu chuyện bình thường, nhưng nghe vào trong tai Tô Như Mộng, lại mang theo hàn ý cùng sát khí vô tận.
Tề Nhã nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình một cái, lập tức mở miệng, “Thiên Yên, quay về.”
Thiên Yên thu hồi chủy thủ vào trong tay áo, xoay người trở về bên cạnh Cung Trường Nguyệt, buông tay đứng, cũng nhanh chóng thu liễm lại sát khí, một thân hồng sắc an tĩnh, giống như mẫu đơn nở rộ, diễm lệ vô song.
Sắc bén trên người Tề Nhã cũng thu lại, trên mặt treo lên tươi cười bình thản, thoạt nhìn giống như một tiểu thư khuê các thế gia đại tộc, mỗi một hành vi lời nói đều phù hợp với yêu cầu hà khắc của trưởng bối.
Nàng nhìn Tô Như Mộng, thanh âm lại lạnh như băng, “Chủ tử nhà ta bây giờ không muốn mạng của ngươi, ngươi nên biết ơn mới đúng!”
“Ngươi!” Từ nhỏ là thiên chi kiêu nữ, được mọi người nâng trong lòng bàn tay, Tô Như Mộng chưa từng chịu khuất nhục như vậy, nàng tức đến đỏ mặt, phẫn nộ nhìn Tề Nhã. Nàng cơ hồ muốn vọt đến trước mặt Tề Nhã, lại bị Nam Tử Li ở bên cạnh kéo lại.
Tề Nhã mỉm cười nhìn hành động của họ, sau đó khinh miệt hừ một tiếng, xoay người đuổi theo chủ tử nhà mình đã rời đi từ ban nãy.
Tô Như Mộng giãy khỏi tay Nam Tử Li, mắt đỏ nhìn hắn, nghẹn ngào hỏi, “Sư huynh! Nàng vũ nhục ta như vậy! Không chỉ đả thương ta, còn muốn ta mang ơn? Có phải quá đáng không! Ngươi vì sao lại cản ta?”
Nam Tử Li thở dài, “Ta từng nghe sư phụ nhắc đến Ngọc công tử.”
“Sư bá?” Tô Như Mộng sửng sốt.
Thật ra Tô Như Mộng và Nam Tử Li không phải cùng sư phụ, sư phụ của Nam Tử Li là Huyền Nhiên chân nhân, chính là sư huynh của sư phụ Tô Như Mộng, độc y nương tử thanh danh hiển hách trên giang hồ. Tô Như Mộng một thân y thuật độc công, là chân truyền của độc y nương tử, ví dụ như ngân châm khi nãy Tô Như Mộng ra tay, mặc dù ở trước mặt Cung Trường Nguyệt thì không là gì, nhưng đối với người khác thì tuyệt đối là sát thương hạng nhất, hơn nữa còn khiến người ta khó mà phòng vệ.
“Lúc sư phụ nói về Ngọc công tử, biểu tình thập phần trịnh trọng, hơn nữa người còn nói một câu.” Nam Tử Li ngừng lại một chút, giống như nhớ tới những ngày sảng khoái ở cùng sư phó – “Nếu người này có tâm tranh đoạt thiên hạ, chỉ sợ toàn bộ đại lục này, đều trở thành lãnh thổ của hắn!”
Ngón tay chỉ đến đâu, nơi đó sẽ vì quân mà trở thành lãnh thổ. Ánh mắt hướng đến đâu, người đó sẽ vì quân mà làm nô bộc.
Tô Như Mộng có chút hoảng sợ, mở to mắt nhìn.
“Cho nên, sư muội, ngươi vẫn tránh hắn đi thì hơn.” Nam Tử Li hiểu rõ, người như Ngọc công tử, tuyệt đối là nói được làm được, hắn nói nếu sư muội còn mạo phạm hắn thì sẽ động thủ giết nàng, tuyệt đối không phải nói suông.
Nhưng mà, Tô Như Mộng hình như không có nghe thấy lời hắn nói, lúc nàng nghe được câu trước, ánh mắt liền sáng lên rực rỡ. (-_- thím lại có âm mưu trèo cao gì đây)
Cung Trường Nguyệt sau khi rời khỏi đó, liền trực tiếp đi vào Mẫu Đơn viên, dọc theo đường đi không thấy ai tìm tới nữa, đương nhiên, núp ở chỗ tối cũng không ít.
“Chủ tử, không cần xử lý đám người đó sao?” Thiên Yên chủ động xin đi giết giặc.
“Chuột nhắt lén lút, không cần để ý.” Cung Trường Nguyệt không chút để ý nói, ánh mắt của nàng dừng lại ở tiểu quán hai bên đường, ngẫu nhiên thấy cái gì thú vị, nàng còn đứng lại xem một chút.
“Vâng.” Thiên Yên khẽ gật đầu, lập tức quay lại liếc những người theo dõi tự cho là đang giả người qua đường rất tốt, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi theo Cung Trường Nguyệt.
Còn chưa tới Mẫu Đơn viên, đã ngửi thấy mùi mẫu đơn nồng đậm, giống như thủy triều, điên cuồng hướng về phía các nàng, đem các nàng bao vây lại, chợt thấy mình giống như đang ở giữa một biển hoa.
Ở cổng của Mẫu Đơn viên có vài tên sai vặt, trên mặt bọn họ lộ vẻ tươi cười nịnh nọt, kiểm tra thiệp mời của những người đi vào Mẫu Đơn viên, sau đó cúi đầu khom lưng đưa họ vào.
Mẫu Đơn hội Mẫu Đơn viên, dĩ nhiên không phải ai cũng có thể tham gia, dân chúng bình thường hoặc là người không có địa vị thân phận chỉ có thể đứng ở ngoài ngửi mùi từ Mẫu Đơn viên, cũng đã thỏa mãn rồi, chân chính có thể tiến vào nơi này, không phú thì quý, hoặc là người có tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.
Mảnh đại lục này có ba quốc gia, giang hồ cùng triều đình cũng không có tranh chấp quá lớn, thậm chí có thể nói là hòa hợp, mọi người nước sông không chạm nước giết, ngẫu nhiên còn có thể hợp tác cùng nhau, cho nên vương công quý tộc và người trong giang hồ cũng xem như có quen biết, sẽ không có tình huống khinh thường người giang hồ, nếu không Mẫu Đơn viên này cũng không dám sắp xếp như thế.
Cung Trường Nguyệt mang theo hai thị nữ đi đến trước cánh cổng đồ sộ của Mẫu Đơn viên, một gã sai vặt lập tức đi lên.
“Công tử! Có thể cho nô tài nhìn thiệp mời của ngài được không a?”
Không đợi Cung Trường Nguyệt nói, Tề Nhã đã đem thiệp mời được cất trong ngực lấy ra.
Thiệp mời của Mẫu Đơn viên có thể nói là tượng trưng cho thân phận, nhưng là người có thân phận cũng đồng dạng có cấp bậc, cho nên thiệp mời chia ra làm ba loại. Một loại là màu đỏ tươi của hoa mẫu đơn, là thiệp mời bình thường nhất; một loại là màu bạc, có nghĩa là chủ nhân của thiệp mời là một trong những người giỏi nhất có thể tiến vào Mẫu Đơn viên; cuối cùng là màu vàng, màu vàng này phi thường mỹ lệ, dưới ánh mặt trời sẽ lộ ra đầy màu sắc lung linh, còn nổi lên màu tím nhàn nhạt, loại thiệp mời màu vàng này, cũng chỉ có hơn mười tấm.
Hơn mười tấm có vẻ nhiều, nhưng người tham gia Mẫu Đơn hội của Lạc Dương có cả vạn người, mười tấm thiệp này đã là hiếm lạ vô cùng rồi. Có thể có được loại thiệp mời này, thân phận dĩ nhiên không cần nói nhiều.
Cho nên gã sai vặt nhìn thấy Tề Nhã đưa ra thiệp mời màu vàng, ánh mắt trừng thẳng, ngây ngốc sửng sốt hơn nửa ngày.
Thật ra không chỉ hắn, người ở bên cạnh thấy thiệp mời, hơn nữa hiểu được thiệp mời này có ý nghĩa gì thì đều ngây ngẩn cả người, còn mười phần kinh ngạc, đối với Cung Trường Nguyệt chủ nhân của thiệp mời vô cùng sùng bái.
Trên thực tế, trong tay Cung Trường Nguyệt có hai tấm thiệp mời như vậy, một cái là của Phượng vương Cung Trường Nguyệt, một cái là Ngọc công tử Cung Trường Nguyệt, nàng hiện tại đang dùng thân phận Ngọc công tử, dĩ nhiên là lấy ra thiệp mời của Ngọc công tử.
Gã sai vặt kia sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, hai tay run rẩy tiếp nhận thiệp mời kia, lắp bắp nhìn Cung Trường Nguyệt, vội nói, “Công… công tử! Bên này… bên này, mời!”
Hướng mà hắn dẫn đường không giống với những khách nhân bình thường của hội hoa, cánh cửa lạnh lùng màu xanh, chưa có ai đi qua.
Cánh cửa này chỉ dành cho những người có thiệp mời màu vàng.
“Tiểu nhân không có tư cách đi vào nơi này, công tử xin cứ tự nhiên!” Gãi sai vặt gần như khom người thành chín mươi độ, cung kính nói.
Cung Trường Nguyệt thản nhiên ừ một tiếng, mang theo Tề Nhã và Thiên Yên đi vào bên trong.
Bước vào Mẫu Đơn viên, liền có thể nhìn thấy ở giữa vườn là một mảnh tím hồng rực rỡ mỹ lệ, các loại mẫu đơn xinh đẹp tranh nhau nở.
Mẫu đơn nở chi chít nhau, giống như từng đóa từng đóa nối liền thành một biển hoa, nhưng trên thực tế, ở giữa các bụi hoa có một con đường nhỏ, từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy, nhưng nếu đi trên con đường đó tự nhiên sẽ nhận ra phương hướng.
Cung Trường Nguyệt đến gần xem, phát hiện mẫu đơn ở đây đều là giống quý hiếm!
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt không nhịn được toát lên vẻ tán thưởng.
Tề Nhã nhìn con đường nhỏ trước mắt được dùng hoa xây nên, che miệng cười, “Nếu Nhược Tư ở đây, nhất định rất cao hứng!”
Nhược Tư, cũng chính là người đầu tiên trong tứ đại thị nữ bên cạnh Ngọc công tử. Nhược Tư là một cao thủ dùng độc, thoạt nhìn yêu mị mười phần, lại rất thích đùa nghịch, khí chất nàng như vậy tuyệt đối không hợp với hoa hoa cỏ cỏ. Nếu nàng nhìn thấy trước mắt một biển hoa mẫu đơn quý báu như vậy, khẳng định sẽ cao hứng nhảy dựng lên.
“Nàng thích? Vậy thì mang đi đi.” Cung Trường Nguyệt nói thật tự nhiên, tựa hồ căn bản không nghĩ đến mảnh hoa mẫu đơn trước mặt là của người khác, cũng không phải của nàng.
Bất quá nàng bá đạo đã quen, chỉ cần nàng muốn thì chẳng có không chiếm được.
Tề Nhã vừa nghe câu này của chủ tử, coi như là chuyện lạ thành quen, lộ ra một nụ cười sáng lạn với Cung Trường Nguyệt, “Thuộc hạ thay Nhược Tư cảm tạ chủ tử!” Đương nhiên, nàng sẽ không làm như vậy.
Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, sau đó hướng về đường nhỏ đi.
Mùi hoa nồng đậm, biển hoa rực rỡ, tất cả đều đẹp như tranh vẽ. Mà đi ở giữa biển hoa, giống như đắm chìm vào bức tranh, làm người ta kinh ngạc không thôi.
Các nàng đi khoản một nén nhang mới có thể nhìn thấy cửa ra cách đó không xa. Cung Trường Nguyệt cũng không sốt ruột, giống như tản bộ, bước chân rất nhàn nhã.
Vừa đi đến cửa ra, các nàng liền nhìn thấy một mảnh lâm viên rất thanh nhã, trong đó thấp thoáng có núi giả xuất hiện, cùng với đình thai lầu gác và nhà thủy tạ, giống như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng, chậm rãi bày ra trước mặt các nàng.
Người thường nhìn thấy khung cảnh như họa này, khẳng định sẽ kinh diễm dừng bước chân, mà ba người Cung Trường Nguyệt lại thản nhiên đi qua, không hề có chút áp lực nào.
Nơi này tuy đẹp, nhưng so với “Hành cung” của Cung Trường Nguyệt, vẫn kém một bậc.
Thiên Yên tuy rằng mới đi theo bên cạnh Cung Trường Nguyệt, nhưng đã thấy nhiều nơi khiến người ta phải kinh ngạc, cũng dần dần rèn luyện nên tâm tính bình thản, dĩ nhiên sẽ không chấn kinh với cảnh trước mắt rồi.
Đi qua một khúc rẽ, liền có người lên đón.
“Ra mắt công tử.” Một nữ tử mặc thanh y tao nhã phúc thân, phong đạm vân khinh nói, “Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?”
Tề Nhã cười khanh khách, bước lên trước một bước, “Công tử nhà ta tên Ngọc, người trong giang hồ gọi chủ tử nhà ta là Ngọc công tử.” Ngữ khí của nàng thực bình thản, cũng không bày ra dáng vẻ đắc ý, nhưng mặt mày lại có vài phần kiêu ngạo, cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét, mà cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
“Ngọc công tử?” Nữ tử thanh y hơi ngẩng đầu, biểu hiện ra vài phần kinh ngạc.
Tuy rằng lần này lão gia cũng có phát thiệp mời Ngọc công tử trong truyền thuyết, còn là thiệp mời màu vàng cao nhất, nhưng căn bản không nghĩ tới Ngọc công tử thật sự tham dự. Phải biết rằng hình tượng lưu truyền trên giang hồ của Ngọc công tử, là nổi tiếng không thể ở chung, hơn nữa tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, không thích nhất chính là tham gia mấy loại tụ hội giang hồ thế này.
Không nghĩ tới, lần này, Ngọc công tử lại thật sự tham gia!
Thanh y nữ tử theo bản năng khẽ đánh giá Cung Trường Nguyệt, tình cờ nhìn vào hai mắt thâm thúy của Cung Trường Nguyệt, trong lòng lập tức rung lên, vội vàng cúi đầu, “Thực xin lỗi công tử, nô tỳ thất lễ.” Nàng dừng lại một chút, cũng nhân đó bình phục chút tâm tình của mình, mới tiếp tục lên tiếng, “Xin mời theo ta, ở bên này.”
Nàng nói xong, xoay người, đi vào một con đường nhỏ.
Cung Trường Nguyệt mang theo Thiên Yên và Tề Nhã, cùng chậm rãi đi theo.
Mà trong nháy mắt thanh y nữ tử kia xoay người, biểu tình phong đạm vân khinh của nàng lập tức thay đổi, trong mắt toát ra quan mang phức tạp –
Ánh mắt của Ngọc công tử thật là dọa người! Trong nháy mắt kia, nàng cảm giác cứ như cả người đang trong băng thiên tuyết địa (có thể hiểu như băng tuyết ngập trời), mỗi tấc da đều run lên!
Mà tất cả, chỉ vì một ánh mắt…
Lúc đi qua một ngã rẽ, thanh y nữ tử giống như lơ đãng liếc về phía sau, lại chỉ nhìn được góc áo bởi vì động tác bước đi mà tung bay, ở trên thêu hoa văn chìm, thoạt nhìn đơn giản mà lại hoa lệ, mang theo một cảm giác tôn quý cùng thâm trầm.
Thanh y nữ tử thở dài trong lòng.
Hội hoa lần này, chắc chắn sẽ vì Ngọc công tử tham dự mà nổi lên sóng gió mới!