Lạc Dương nổi tiếng với hoa mẫu đơn, từ xưa còn có lời ca “Mẫu đơn Lạc Đương đứng đầu thiên hạ.”
Lạc Dương sử dụng điều này rất tốt, hàng năm đều tổ chức Mẫu Đơn hội, tập trung những người yêu hoa trong thiên hạ, cùng ngắm hoa, đấu hoa, mà đặc sắc nhất chính là tuyển chọn ra “Lạc Dương hoa thần.”
Cái gọi là “Lạc Dương hoa thần”, dĩ nhiên không chỉ phải có dung mạo, tài nghệ cũng rất quan trọng.
Mà quá trình chọn Lạc Dương hoa thần, chính là giữa những nữ tử mười hai tuổi trở lên chưa lấy chồng, chọn ra những người có tài nghệ tốt, sau đó đi thuyền hoa dạo trong Mẫu Đơn hội, cuối cùng để dân chúng Lạc Dương chọn ra người rực rỡ nhất, nữ tử kia sẽ đội hoa quan*, trở thành Lạc Dương hoa thần mới.
*Vòng hoa.
Nữ tử Lạc Dương dĩ nhiên sẽ không bỏ qua sự kiện như vậy, dân phong của Mặc quốc tuy không phải cực kỳ phóng khoáng, nhưng cũng không cổ hủ tới mức nữ tử không được ra khỏi cửa lớn, cho nên tuyển chọn Lạc Dương hoa thần chính là việc mà các nữ tử chưa chồng đều muốn chen vào.
Nếu có thể được chọn là Lạc Dương hoa thần, dĩ nhiên cả thiên hạ đều biết đến nàng. Có đôi khi, nữ tử thoạt nhìn thì dịu ngoan, nhưng cũng có khoảnh khắc tràn ngập dã tâm, với những sự kiện thế này cũng muốn tranh đứng đầu.
Tuyển chọn Lạc Dương hoa thần năm nay mới bắt đầu không lâu, vẫn còn đang lựa ra những người có tài, mà nơi tổ chức trước giờ vẫn là đệ nhất lâu của Lạc Dương – Mẫu Đơn lâu.
Chọn lựa Lạc Dương hoa thần còn chưa bắt đầu, sinh ý của Mẫu Đơn lâu đã chật ních, mọi người ngồi trong Mẫu Đơn lâu, không hẹn mà cùng thảo luận về sự kiện lần này và những người có khả năng đứng đầu Lạc Dương hoa thần.
“Ta nghĩ Lạc Dương hoa thần năm nay chắc chắn vẫn là tiểu thư Lạc gia!”
“Cũng không nhất định, năm nay Tô gia tiểu thư cũng tròn mười hai! Nghe nói là một người băng tuyết ngọc cơ, đẹp không sao tả xiết! Chỉ sợ ngay cả Kacj gia tiểu thư cũng kém hơn một chút!”
“Thật không? Không phải nói Tô gia tiểu thư luôn mang diện sa*, thấy không rõ diện mạo sao?”
*khăn che mặt.
“Hắc, cái này ngươi không biết đâu! Tam thúc của ta là quản sự Tô phủ, có một lần hắn gặp Tô nhị tiểu thư ở hậu viện, tình cờ gió thổi bay một góc khăn che mặt, làm cho tam thúc của ta nhìn rõ dung mạo như tiên nữ của Tô nhị tiểu thư! Sau đó tam thúc nói lại cho bọn ta, vẻ đẹp đó không từ nào có thể tả được a!”
“Thật vậy sao?”
“......”
Bị người này thổi gió, mọi người mvoosn đang đàm luận nhiệt tình, thoát cái càng hăng hơn. Trong Mẫu Đơn lâu nhất thời sôi trào.
Đột nhiên, mọi người im lặng, đơn giản là vì một hoàng y nữ tử bước vào Mẫu Đơn lâu, phía sau còn mang theo hai tiểu nha hoàn thanh tú.
Trong khoảng khắc nhìn thấy hoàng y nữ tử, tất cả ý nghĩ đều mất đi, chỉ còn lại một câu --- minh mi động nhân*
*nắng động lòng người.
Đúng vậy nữ tử này có thể dùng câu minh mị động nâhn để hình dung, ánh nắnng này giống như ánh mặt trời chói mắt, vẻ mặt nàng toát lên sự kiêu ngạo, nhưng cũng không làm người ta thấy chán ghét, ngược lại khiến người ta cảm thấy, nàng trời sinh nên cao ngạo như vậy, trở thành đoá hoa nắng rực rỡ nhất.
“Là Lạc gia tiểu thư a!” Trong Mẫu Đơn lâu vang lên tiếng kinh ngạc nhỏ, có lẽ hắn nghĩ thanh âm của hắn nhỏ, nhưng bên trong Mẫu Đơn lâu lúc này vô cùng yên tĩnh, hắn hét lên như thế làm tất cả mọi người đều nghe được.
Dĩ nhiên Lạc gia tiểu thư cũng nghe thấy, quay đầu nhìn hắn, khẽ cau mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Người nọ rụt đầu lại, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lạc gia tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, tức giận quay đầu, sau đó mang theo người đi vào bên trong Mẫu Đơn lâu.
Có lẽ vì nàng thường xuyên đến Mẫu Đơn lâu cho nên vô cùng quan thuộc với nó, theo đường cũ đi qua mọi người một vị trí hẻo lánh, cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất. Bởi vì góc độ, cho yêu người khác cũng không dễ tìm ra chỗ này, vị trí này có thể thoải mái nhìn mọi người, hơn nữa có thể từ cửa sổ ngắm cảnh ngoài Mẫu Đơn lâu, có thể nói là đẹp không sao tả xiết.
Lạc gia tiểu thư theo thói quen đi đến vị trí này, lại thấy ở đó có một người khác.
Người kia có lẽ là một nam tử, một thân huyền y, đưa lưng về phía mấy người Lạc gia tiểu thư, ngồi đối diện với cửa sổ, mà phía sau hắn có ba thị nữ đang đứng, tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn bóng người tuyệt đối là giai nhân thanh tú.
Sau khi Lạc gia tiểu thư nhìn tấhy có người ngồi ở chỗ quen của mình, cũng không vội vàng đi lên, mà đứng yên tại chỗ. Hai thị nữ tâm phúc của nàng lập tức hiểu ý, từ sau lưng nàng đi về phía vị trí kia, sau đó đứng ở sau lưng huyền y nam tử.
“Công tử!” Một thị nữ của Lạc gia tiểu thư lên tiếng, có lẽ vì hàng năm đi theo Lạc gia tiểu thư nên trên mặt của nàng không tự giác có thêm mấy phần kiêu ngạo, “Đây là vị trí tiểu thư nhà ta hay ngồi, ngài có thể nhường được không?”
nàng nói thật dõng dạc, giống như bảo người ta nhường chỗ là coi trọng hắn vậy, vẻ mặt kia thật sự khiến người khác chán ghét.
Nếu là trước kia, người ta nghe xong tên tuổi Lạc gia tiểu thư, cho dù không khiếp sợ thế lực gia tộc nàng, cũng sẽ vì mỹ danh của nàng mà cho nàng vài phần nhân tình. Nhưng mà, huyền y công tử trước mặt lại cố tình không cho!
“Ai! Ngươi có nghe thấy không?” Một thị nữ khác của Lạc gia tiểu thư bất mãn la lên.
Đối phương vẫn không để ý.
Thị nữ kia có chút nóng nảy, đưa tay ra muốnd đẩy huyền y nam tử.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn đưa ra nhẹ nhàng chặn tay thị nữ kia lại.
Đại khái thị nữ kia biết chút võ công, bị chựan lại như vậy, trong lòng cũng không quá để ý, khinh miệt hừ một tiếng, sau đó nhanh nhẹn xuất thủ, nghĩ muốn một chưởng đẩy đối phương đi.
Đối phương tốc độ cũng không phải là nhanh, thậm chí rất chậm, nhưng lại vô cùng thoải mái mà gây khó dễ cho thị nữ kia, một lần nữa chặn nàng ta lại.
Thị nữ kia sửng sốt, chỉ cảm thấy sau khi mình bị chế trụ, nội lực toàn thân không lưu chuyển được, trong lòng kinh ngạc vạn phần.
Hôm nay, còn gặp được cao thủ?
Nàng từ bàn tay trắnng nõn nhìn lên tay áo lụa mỏng đỏ rực, lại nhìn lên khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp động lòng người, tràn ngập yêu khí!
Thị nữ nhất thời kinh sợ, dung mạo nữ tử mặc hồng sắc sa y này so với tiểu thư nhà mình thì không kém chút nào! Nhưng mà.... nàng ta chỉ là một thị nữ!
Chi thấy nử tử hồng sắc sa y kia khoé môi khẽ động, mỉm cười nhìn thị nữ Lạc gia tiểu thư, lập tức giống như trăm hoa đua nở, nay cả mẫu đơn cũng mất sắc. Nhưng nàng mở miệng, thanh âm tràn ngập hàn ý –
“Lui ra, nếu không, chết!”