“Thì ra Trường Nguyệt đã hồi cung a! Trở về khi nào a, đã đi gặp phụ hoàng ngươi chưa a, mấy ngày trước hắn cứ nhắc với ta về ngươi.” Đức phi dẫn đầu chúng phi tần, yểu điệu thướt tha đi tới, nhìn Cung Trường Nguyệt cười hiền lành nói.
Ở trong mắt Thừa Nguyên đế, Đức phi là một nữ tử ôn hòa hữu lễ, phúc hữu thi hoa*, nàng từ một đáp ứng đi đến địa vị như hiện nay, không phải là người dùng thủ đoạn để tranh thủ tình cảm, đối xử với các phi tần khác cũng luôn hòa thuận, không cố ý chèn ép vì ghen tị, đây cũng là nguyên nhân mà nàng được ban cho phong hào “Đức”.
Phúc hữu thi hoa: đại ý là tốt bụng, lời nói như hoa như thơ.
Nhưng, nếu hắn hiểu rõ Đức phi thì phong hào “Đức” này nàng không thể đảm nhận nổi. Nếu thực sự là tính tình nhu hòa, hiền lành cung kính, làm sao có thể dạy dỗ một Cung Chí Dương kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, hậu cung làm sao có vài tân phi tử được sủng ái bị giết chết mà không rõ thủ đoạn đây?
Dù sao Cung Trường Nguyệt cũng không nghĩ muốn gặp Đức phi, ngay từ kiếp trước nàng đã chán ghét loại người cố làm ra vẻ này, cứ nghĩ mọi người không biết việc mình làm, nhưng trên thực tế lại suy nghĩ quá đơn giản, tưởng tất cả đều không nhìn thấu thủ đoạn của mình, trước mắt người khác ra vẻ bình thường, mà không hiểu rằng, tất cả đều như một vở hài kịch có vài tình tiết buồn cười, khiến cho Cung Trường Nguyệt rất không kiên nhẫn.
Có lẽ bởi vì nàng đều nhìn thấu mọi chuyện, nên mới mất đi rất nhiều hứng thú.
Vì vậy lúc Đức phi hòa ái dễ gần nói chuyện cùng Cung Trường Nguyệt, Cung Trường Nguyệt thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, sau đó giống như không nghe thấy gì, căn bản không muốn đáp lại lời nói của nàng.
Tươi cười trên mặt Đức phi cứng đờ, đáy mắt hiện lên chút phẫn nộ ngoan độc, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng liền khôi phục tươi cười như trước, ôn nhu nhược nhược, giống như một người ôn hòa dễ gần, nàng một thân cung váy hồ lam, đơn giản nhưng không kém phần hoa lệ, giống như hồ nước trong suốt quanh co khúc khuỷu, ai có thể nghĩ đến nàng bề ngoài ôn nhu thế kia lại có tâm địa rắn rết đây?
“Trường Nguyệt a, tuy rằng phụ hoàng ngươi sủng ái ngươi, nhưng theo bối phận, ngươi cũng là nữ nhi của bản cung. Kỳ thật bản cung làm nương, không muốn khó xử nữ nhi chính mình, trưởng công chúa không muốn đối với bản cung… tôn kính, bản cung cũng không nghĩ sẽ cưỡng cầu ngươi cái gì.” Đức phi giọng điệu uyển chuyển, nhưng nói đến đây, giọng đột nhiên thay đổi, “Nhưng mà, chỉ sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại thanh danh của trưởng công chúa ngươi a, người khác nhìn ngươi cũng sẽ…”
Thừa Nguyên đế coi trọng Đức phi, dĩ nhiên không phải chỉ vì nàng có bộ dáng xinh đẹp, mà còn vì thủ đoạn thống trị hậu cung của nàng rất cao, thoạt nhìn ôn nhu nhược nhược, lại hiểu được ban phát ân uy, thực khéo léo trấn áp nhóm phi tần hậu cung không yên ổn. Cũng vì vậy, một đạo ngự chiếu của Thừa Nguyên đế, ban thưởng cho Đức phi quyền lớn giải quyết chuyện lục cung, trợ giúp hoàng quý phi quản lý hậu cung, mà hoàng quý phi rất ít khi nhúng tay vào việc của lục cung, cho nên quyền lực này trên cơ bản là trong tay Đức phi.
Cho dù thân phận phẩm giai của Như quý phi cao hơn Đức phi, gia thế lại cao quý, làm việc kiêu căng, nhưng ở trước mặt Đức phi cũng có thủ đoạn, cũng không muốn tùy tiện chống lại nàng. Đương nhiên, Đức phi hiểu rõ tính tình Như quý phi, cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc Như quý phi, bởi vì nàng biết Như quý phi rất trọng sĩ diện, nếu một khi chống lại, Như quý phi tuy rằng sợ hãi nàng, như vì thể diện cũng sẽ liều lĩnh cùng nàng gây ầm ĩ.
Bất quá, Đức phi quyền uy ở hậu cung cũng không có nghĩa là có quyền uy trước mặt Cung Trường Nguyệt. Nếu những lời này các hoàng tử trong chúa khác nghe thấy, bọn họ nhất định cân nhắc một phen, dù trong lòng khinh thường Đức phi, nhưng ngoài mặt sẽ tạm thời cúi đầu, miễn cho gánh cái danh bất hiếu, phải biết rằng, ở Mặc quốc coi trọng nhất chính là trung hiếu. Nhưng với Cung Trường Nguyệt, những việc đó nàng chưa hề bận tâm.
Nhưng trong lời nói của Đức phi ám chỉ nàng là mẫu thân Cung Trường Nguyệt, điều này khiến cho Cung Trường Nguyệt nghe xong thì trong lòng có chút bất mãn. Nàng khẽ khiêu mi, “Ngươi muốn làm mẫu hậu của ta?” Mẫu hậu, chính là thân mẫu của Cung Trường Nguyệt, Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu đã qua đời, ý của Cung Trường Nguyệt là muốn hỏi Đức phi – Ngươi muốn làm hoàng hậu sao?
Đức phi nghe ra ý trong lời nói của Cung Trường Nguyệt, sắc mặt nhất thời trắng bệch, trong lòng thầm kêu không tốt. Nếu lời đồn nàng mơ ước vị trí hoàng hậu truyền ra ngoài, rơi vào tai hoàng thượng, bất kể nàng có ý này hay không, hoàng thượng trong lòng sẽ đối với nàng có tâm phòng bị. Phải biết rằng, từng đứng hàng tứ phi giống như Đức phi, là hậu phi được sủng ái, Mộc phi, khi Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu mất một năm, thừa dịp hoàng thượng long tâm vui vẻ, liền lớn mật nói nguyện ý vì hắn gánh vác việc hậu cung.
Cũng không thể nói Mộc phi ngốc, nàng từng bước đều hiểm chiêu, nếu thắng, tự nhiên sẽ được vị trí trung tâm ở hậu cung, con trai không lo, nếu thua, đương nhiên vinh sủng mất hết, nói không chừng còn có thể bỏ mạng.
Mộc phi lá gan rất lớn, có gan đánh cược, nhưng nàng chỉ không đoán được, là hoàng thượng đối với hoàng hậu đã mất kia có tình cảm chân thành tha thiết, cũng không vì thời gian trôi qua mà giảm nửa phần, nghe Mộc phi nói xong, lúc này giận tái mặt, khiển trách nàng một chút, thậm chí còn tát nàng một cái, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Cuối cùng, đương nhiên Mộc phi bị cướp phong hào, giáng xuống làm phi tần, hơn nửa tháng sau liền thắt cổ tự tử. Mà Thừa Nguyên đế ở trước mặt chúng phi phẫn nộ, nói nếu có bất luận kẻ nào can đảm mơ ước vị trí hoàng hậu, nhất định không tha cho kẻ đó. Từ đó về sau, không còn ai ở hậu cung dám nói muốn ngồi lên vị trí kia.
Đức phi tự nhiên cũng không muốn, nàng cũng không muốn trở thành Mộc phi thứ hai. Cho dù hoàng thượng không tước phi vị của nàng, cũng sẽ dần dần bất hòa, thậm chí tìm cớ lấy đi quyền lực ở hậu cung, cho nên Đức phi mỉm cười đáp lại, “Đương nhiên không phải, bản cung chỉ nghĩ lấy thân phận trưởng bối khuyên ngươi một chút, cũng không có mơ tới vị trí không thuộc về mình, ngươi xem a Trường Nguyệt, ngươi đây…”
“Đức phi nương nương!” Đi theo phía sau Cung Trường Nguyệt, Lưu Thấm bỗng nhiên ngẩng đầu, cao giọng nói, “Hoàng thượng đang thỉnh trưởng công chúa điện hạ qua đó, nếu chậm trễ thời gian, chỉ sợ không thể giao phó với hoàng thượng.”
Đức phi sắc mặt lạnh lùng – Từ khi nào mà một cung nữ cũng có thể nói chuyện vô lễ như vậy trước mặt nàng? Quả nhiên là người mà Cung Trường Nguyệt dạy dỗ, vừa nhìn đã biết là kẻ không có giáo dưỡng, không biết trên dưới!
Nàng đang muốn mở miệng răn dạy cung nữ này mấy câu, Cung Trường Nguyệt lại trực tiếp lên tiếng, “Đi.” Vừa dứt lời, nàng ngay cả ánh mắt cũng không lưu cho Đức phi cùng những kẻ oanh oanh yến yến phía sau, ngay lập tức rời đi.
Mà Thanh Sở đi theo phía sau nàng đang định nhanh chóng rời đi, lại bị Lưu Thấm kéo lại.
“Chuyện gì vậy?” Thanh Sở liếc nhìn Đức phi sắc mặt không tốt, thấp giọng hỏi Lưu Thấm.
“Dẫn theo tam hoàng tử.” Lưu Thấm nói xong, cũng đi về phía trước. Tuy rằng chủ tử cũng không nói muốn dẫn theo tam hoàng tử, nhưng vừa rồi nàng đã lên tiếng vì tam hoàng tử, nhất định cũng không muốn lưu tam hoàng tử cho đám nữ nhân ác độc này, cho nên dẫn hắn đi nhất định là đúng.
Trong tứ đại thị nữ, Lưu Thấm là người hiểu rõ tâm tư của Cung Trường Nguyệt nhất, cho nên cũng được sủng ái nhất. Nhưng mà Thanh Sở đối với chuyện này có chút thắc mắc, suy nghĩ nửa này cũng không nghĩ ra lý do, cho nên cũng chỉ có thể nghe theo phân phó của Lưu Thấm tỷ tỷ, bắt tam hoàng tử nho nhỏ ốm yếu, dẫn theo hắn chạy chậm đuổi theo chủ tử.