Lúc ấy hắn đứng ở đó, nghe thấy hoàng đế bệ hạ tứ hôn cho hắn, phản ứng đầu tiên là muốn cự tuyệt, bởi vì hắn nhớ rõ Thiên Yên, nhớ rõ hứa hẹn với nàng, nhớ rõ lúc hắn vẫn còn là một thư sinh nghèo kiết, nàng kiên quyết theo hắn, không sợ khổ sợ mệt, hắn làm sao có thể một cước đá văng nàng đi khi có thêm sự lựa chọn đây?
Nhưng khi bệ hạ nói đối tượng tứ hôn là Tả Trà Nhã thiên kim trung thư lệnh, hắn do dự.
Hắn có một hùng tâm tráng chí*, muốn dựa vào chính mình mà phát triển một mảnh thiên địa, trên triều giữ lấy một vị trí, nhưng đây không phải là chuyện nói là có thể làm, hắn cần hậu thuẫn.
*Hùng tâm tráng chí: Ý chí mạnh mẽ.
Mà trung thư lệnh Tả Nguyên Phóng là một hậu thuẫn rất tốt, hắn chính là đại quan tam phẩm, quan hệ rộng rãi, trong triều hắn cũng có rất nhiều môn sinh, tuyệt đối có thể cho hắn điều kiện tốt. Nếu hoàng đế bệ hạ tứ hôn, mình trở thành nữ tế* hắn…
*con rể.
Cuối cùng, công danh lợi lộc của nam nhân vẫn chiến thắng lời thề tình yêu không thay đổi.
Phương Triệt đáp ứng rồi.
Nhưng hắn vẫn không dám đứng trước mặt Thiên Yên nói ra câu tuyệt tình, chỉ có thể ngày hôm sau gọi người bên ngoài đi nói rõ với Thiên Yên, khiến Thiên Yên ủy khuất làm thiếp thất.
Hắn chờ thật lâu, chờ Vương bà trở về nói cho hắn biết, Thiên Yên không đồng ý, lại rất tức giận, hắn khẽ cắn môi, đi về phía căn nhà nhỏ mà trước đây từng ở.
Đáng tiếc, hắn cũng không tìm thấy người, hắn tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng sáng của Thiên Yên, thậm chí ngay cả quần áo của nàng cũng không thấy.
Phương Triệt bắt đầu lo lắng – tuy rằng cách làm của hắn có chút tuyệt tình, nhưng tình cảm hắn dành cho Thiên Yên không phải là giả. Tuy rằng hắn muốn con đường làm quan của mình thuận lợi, nhưng hắn cũng mong có Thiên Yên bên cạnh hắn.
Bất quá, thiên hạ này trước giờ không có chuyện vẹn cả đôi đường, Phương Triệt không tìm thấy Thiên Yên, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Hoàng đế tự tay ban hôn, Tả Nguyên Phóng dĩ nhiên cảm thấy vô cùng cao hứng, hơn nữa đối phương còn là tân khoa Trạng Nguyên, diện mạo thanh tuấn, tiền đồ sáng sủa. Mà Tả Trà Nhã tuy rằng không biết Phương Triệt là dạng người
gì, nhưng nghe người ngoài nói lại, cũng sinh ra vài phần hảo cảm, sau đó biết mình cùng hắn sắp trở thành phu thê, đỏ mặt, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Cao hứng nhất có lẽ là Phương Triệt, từ sau khi bệ hạ tứ hôn, Tả Nguyên Phóng liền chủ động xây đường, gom góp quan hệ trong triều cho hắn. Rất nhanh, hắn liền trở nên bận rộn, dần dần quên đi Thiên Yên không từ mà biệt, càng không nghĩ đến chuyện tìm Thiên Yên trở lại.
Ngày đại hôn đã định một tháng sau.Thời gian trôi rất nhanh, một tháng liền đi qua.
Hôn lễ của tân khoa Trạng Nguyên cùng thiên kim nhà trung thư lệnh, rất nhiều người trong triều tới chúc phúc, kiệu hoa đi một vòng kinh thành, yến hội mở mười ngày mười đêm, khiến cho tân khách tận hứng ra về.
Bởi vì hoàng thượng tứ hôn, nên gần như toàn bộ đại thần trong triều đều đến, thậm chí hoàng thượng còn phái đại hoàng tử Cung Lăng Phong đến chúc mừng, làm cho thể diện của Tả gia càng thêm rực rỡ.
Bất quá, ai cũng không ngờ sẽ có một vị khách không mời như vậy.
Tân Phương Vương điện hạ, tuy rằng tất cả mọi người không quá chú ý đến vị điện hạ tôn quý, hữu mạo vô tài* này, nhưng thân phận của nàng thì không ai không xem trọng, lúc nàng đến, mọi người đều quỳ xuống hô to –
*Có vẻ ngoài chứ không có tài.
“Tham kiến Phượng Vương điện hạ!”
Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt lãnh đạm, không hề có chút nào là tới mừng tân hôn người ta, mang theo hai thị nữ lập tức xuyên qua đám người, ngồi xuống ghế trên.
“Bình thân.”Cung Trường Nguyệt thản nhiên nói.
Lúc này mọi người mới đứng dậy.
Trình tự bái thiên địa kết thúc, tân nương Tả Trà Nhã được đưa về tân phòng, mà tân lang Phương Triệt thì bị giữ lại, kính rượu từng người.
“Bổn vương chỉ đến xem, mọi người không cần gò bó.”Cung Trường Nguyệt nói, vẻ mặt nàng lạnh nhạt giống như lúc dạo chơi trên tiểu thuyền, tựa hồ thật sự chỉ là đi ngang qua.
Tả Nguyên Phóng nhìn Cung Trường Nguyệt, nụ cười trên mặt như muốn nhão ra.
Phải biết rằng từ sau khi vị Phượng Vương điện hạ này nhậm chức, biết bao quan viên triều đình, vương công quý tộc gửi thiệp mời, mời nàng tham dự đủ loại yến hội, nàng đều không đáp ứng, lần này lại tham dự hôn lễ của nữ nhi hắn, có lẽ lần đầu tiên đi! Thật đúng là cho hắn mặt mũi mà!
“Phượng Vương điện hạ, hôm nay người đến thật đúng là khiến cho tệ xá kẻ hèn này thêm vẻ vang a!”Tả Nguyên Phóng đi lên, không bỏ mất cơ hội vuốt mông ngựa.
Cung Trường Nguyệt hừ hai tiếng, cũng không có ý muốn mở miệng hàn huyên với Tả Nguyên Phóng.
Tả Nguyên Phóng có chút xấu hổ, chỉ có thể dẫn nữ tức của hắn tới đón tiếp Cung Trường Nguyệt.
Nhưng Phương Triệt đã sớm ngây người, hắn ngơ ngác nhìn Thiên Yên mất tích đã lâu, nay lại đột nhiệt xuất hiện sau lưng Phượng Vương điện hạ, trong lòng một mảnh chua xót. Nàng….có chút thay đổi!
Thiên Yên trước kia dịu dàng như nước, thích nhất là mặc y phục màu thủy lam, gần như có thể khảm sâu trong lòng người khác! Nàng hiện tại lại mặc một thân sa* y đỏ rực, tầng tầng lớp lớp giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, hương thơm vương vấn mê người. Vẻ mặt nàng lạnh như băng, khóe mắt tô đen hơi nhếch lên, quyến rũ động lòng người, cặp mắt như hồ nước sâu kia tựa như có thể hút tất cả mọi thứ vào.
Yêu mi biết bao! Xinh đẹp biết bao! Mê người biết bao!
Thiên Yên lúc này hoàn toàn lộ ra một mặt khác của nàng, xinh đẹp tới mức khiến người khác kinh hãi!
Nhưng nàng đứng đó lại giống như tỏa ra hàn khí, cự tuyệt bất kỳ ai tới gần. Cho dù ánh mặt đảo qua Phương Triệt cũng không một tia gợi sóng, giống như hoàn toàn không biết Phương Triệt.
“Ai! Phương Triệt, nhanh lại đây a! Mau thỉnh anPhượng Vương điện hạ!” Tả Nguyên Phóng giục lần nữa.
Lúc này Phương Triệt mới phụchồi tinh thần, vội vàng cúi đầu hành lễ với Cung Trường Nguyệt trước mặt, “Tham kiến Phượng Vương điện hạ!”
“Ngẩng đầu lên.”Cung Trường Nguyệt nói.
Phương Triệt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt nhìn thấy Cung Trường Nguyệt, hắn lập tức kinh ngạc, trong lòng sinh ra vô số sợ hãi.Đặc biệt là lúc Cung Trường Nguyệt dùng ánh mắt đánh giá hắn, hắn chỉ cảm thấy một cỗ rét lạnh bao vây lấy linh hồn, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán hắn.
Lúc này, Cung Trường Nguyệt đột nhiên hừ một tiếng, sau đó khóe miệng lại lộ ra một nụ cười có chút khinh miệt, phất tay áo đứng lên.
“Đi.”
Nàng rời đi cũng đột ngột như lúc nàng đến.
Khi nàng đi ra tòa phủ đệ, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Thiên Yên.
“Cảm giác thế nào?”
Thiên Yên khẽ mím môi, rũ mắt giấu đi cảm xúc bên trong –
“Chỉ là người xa lạ thôi.”
Cung Trường Nguyệt có chút thâm ý nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, nhấc chân đi ra ngoài.
Xe ngựa đang chờ cách đó không xa.
Xe ngựa lúc này cũng không hồi cung, Cung Trường Nguyệt tuy rằng kế thừa chức vụ Phượng Vương, nhưng cũng không có nghĩa nàng sẽ ngoan ngoãn ngốc ở trong cung.
Giang hồ, sẽ bởi vì Ngọc công tử xuất hiện lần nữa, mà nổi lên sóng to gió lớn!
[Cuốn một: Trường Nguyệt như ca] hoàn.