Đũa bạc này dĩ nhiên không phải Mẫu Đơn lâu chuẩn bị, Cung Trường Nguyệt có thói quen không thích chung đụng với người khác, huống chi là dùng một đôi đũa. Cho dù nó được rửa sạch sẽ, thậm chí dùng nước ấm tẩy qua, nàng vẫn không thích. Cho nên khi xuất môn ra ngoài, thị nữ bên cạnh nàng luôn mang theo vài món đồ, chuyên để nàng sử dụng.
" Chủ tử, thức ăn hợp khẩu vị người không ? " Lưu Thấm nhẹ giọng hỏi, đưa khăn gấm đến trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt nhận khăn, lau miệng, sau đó miễn cưỡng nói, " Tạm. "
Thật là miễn cưỡng, trước không nói đầu bếp trong cung của nàng là Thừa Nguyên đế cố ý sắp xếp, được xem là đệ nhất đệ nhị ở Mặc quốc. Nếu ở bên ngoài, cơm nước của nàng đều do một trong tứ đại thị nữ Tề Nhã lo liệu ! Thiên hạ này, nếu Tề Nhã xưng mình trù nghệ đệ nhị, không ai dám nói mình đệ nhất !
So với Tề Nhã cùng tay nghề đầu bếp trong cung mà nói, thức ăn của Mẫu Đơn lâu dĩ nhiên là bình thường vô cùng, miễn miễn cưỡng cưỡng.
" Hừ, thức ăn của Mẫu Đơn lâu cũng được xem là số một số hai, không biết ở đâu ra một tên nhà quê, phồng má giả người mập*, muốn bắt chước người biết thưởng thức ! " Một thanh âm từ xa vọng lại, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt.
Lưu Thấm cau mày nhìn lại, phát hiện thì ra là Lạc gia tiểu thư Lạc Hiệp kia từng bước từng bước đi lên lầu.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, có thể nhìn ra nội thương không nhẹ, nhưng nàng vẫn cứ khăng khăng sĩ diện, vừa mới bị Thanh Sở đánh một chưởng trên lầu hai, trong lòng không phục, thế nhưng vẫn cắn răng nhịn đau, một lần nữa đi lên.
" Lạc cô nương ! Mời ngươi có chừng mực một chút ! " Lưu Thấm híp mắt quát.
Lạc Hiệp làm sao bị dọa được, nàng ngẩng mặt, không nhìn vẻ mặt hàn ý của Lưu Thấm, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
" Ngươi… ! Vừa rồi bị đánh chưa đủ sao ?! " Thanh Sở giậm chân, tức giận chỉ vào Lạc Hiệp.
Lạc Hiệp sắc mặt thoáng trắng, trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ không thèm quan tâm, " Hừ ! Ngươi vừa rồi chẳng qua thừa dịp bổn tiểu thư không chú ý thôi ! Có bản lĩnh chúng ta lại so tài lần nữa ! "
" Đến đây đến đây nha ! Ta không sợ ngươi đâu ! " Thanh Sở xắn tay áo, bày ra bộ dáng sẵn sàng xông lên.
Lạc Hiệp dĩ nhiên hiểu rõ mình không phải đối thủ của Thanh Sở, vừa rồi chẳng qua chỉ do sĩ diện mà thôi, vì thế thấy động tác của Thanh Sở, nàng theo bản năng lùi từng bước, hai tay thủ thế trước người, cảnh giác nhìn Thanh Sở.
" Được rồi, Thanh Sở. " Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng chợt vang lên.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Thanh Sở liền thu lại, nhanh chóng quay trở về.
Lạc Hiệp cũng không cao hứng vội, mà đem tầm mắt dừng lại ở huyền y nam tử vẫn luôn quay lưng về phía nàng.
" Chỉ là chó sủa, để ý làm gì ? " Nam tử kia nhíu mày nói, xung quanh nháy mắt tràn đầy hàn khí, làm cho người ta không nhịn được run lên. Mà nơi hàn khí phát ra, cũng chính là nam tử kia, chậm rãi đứng lên.
" Còn dám nói ta là… ! " Lạc Hiệp tức giận cười lên, bỗng nàng ngơ ngác nhìn huyền y nam tử kia, miệng mở lớn, lại không nói tiếp được, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Một nam tử tao nhã biết bao ! Hắn mặc một thân huyền sắc xiêm y, đường viền được thêu tinh xảo, vải may mềm mại, tay áo không gió mà tự tung bay, tăng thêm cho hắn vài phần thần thái!
Đầu tóc của hắn đa phần thả xuống vai giống như thác nước, chỉ có một phần nhỏ được dùng một cây ngọc trâm cố định lại, có một cảm giác phiêu dật không nói nên lời. Mà ngũ quan của hắn, phần lớn đều bị chiếc mặt nạ màu bạc kia che lại, phần viền của mặt nạ được khảm những viên bảo thạch màu lam, thần bí mà hoa lệ. Mà những bộ phận được lộ ra trên mặt hắn, đường nét đều hoàn mỹ đến cực hạn, đôi môi gợi lên độ cong lạnh nhạt, cặp mắt xa xăm mà sâu sắc, giống như bầu trời sao, sâu không lường được.
Nhìn huyền y nam tử chậm rãi đi về phía mình, Lạc Hiệp ngoại trừ rung động trong lòng thì không còn gì khác.
“Công tử… Ngọc…” Nàng khẽ kêu lên cái tên này, lại không biết nó khiến xung quanh nổi lên biết bao phản ứng!
“Cái gì? Là Ngọc công tử?!”
“Làm sao có thể, Ngọc công tử bình thường xuất quỷ nhập thần, khó có thể tìm được tung tích, làm sao có thể xuất hiện ở đây!”
“Đúng vậy, không phải chỉ cần đeo mặt nạ thì là Ngọc công tử!”
“Nhìn không phải giả a!”
“…”
Mọi người đều kiên trì với ý kiến của mình, sôi nổi thảo luận.
Nhưng mà, chỉ có người chân chính nhìn thẳng vào Cung Trường Nguyệt, cũng chính là Lạc gia tiểu thư Lạc Hiệp, mới rõ ràng – nam tử trước mặt, chắc chắn là Ngọc công tử không thể nghi ngờ!
Lúc Ngọc công tử được bầu làm thiên hạ đệ nhất công tử, có người cảm thấy không phục, một gã suốt ngày đeo mặt nạ, làm sao có thể nhận danh hào thiên hạ đệ nhất công tử chứ?
Mà chỉ có một ít người tiếp xúc với Ngọc công tử đứng ra nói, “Mặc kệ hắn mang mặt nạ hay không, chỉ cần ngươi ở trước mặt hắn, trong lòng ngoại trừ rung động thì chỉ có rung động. Ngươi sẽ sợ hãi mà than rằng, thì ra trong thiên hạ này, thế nhưng lại có một nhân vật như vậy!”
Vì thế, có một cách nói không đáng tin cậy truyền ra – biện pháp nhận ra Ngọc công tử rất đơn giản, chỉ cần ngươi đứng trước mặt hắn, nhìn hắn, sau đó… trong lòng tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Lạc Hiệp trước kia cũng không quá tin, nhưng bây giờ nàng chính là người đang đứng trước mặt Ngọc công tử, cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia.
Có thể gây rung động người khác như thế này, trong thiên hạ ngoài trừ Ngọc công tử, không còn người thứ hai.
Cung Trường Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Hiệp, ánh mắt trong trẻo dừng lại trên người nàng, không mang chút cảm xúc, lại khiến Lạc Hiệp có chút bất an, không tự giác lui lại từng bước.
Tầm mắt Cung Trường Nguyệt thong thả dời xuống đất, dừng lại ở bàn chân mà Lạc Hiệp mới lui lại.
Ngón chân được Lạc Hiệp giấu trong giầy hơi co lại, chỉ cảm thấy như có mũi nhọn đâm vào chân.
“Tiểu cô nương…” Cung Trường Nguyệt lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt hơi nheo lại, “Chớ quá ngang ngược.”
Nàng nói rất bình thường, không có uy hiếp gì, nhưng Lạc Hiệp nghe vào trong tai lại khiến cả người phát lạnh, lo lắng đứng yên. Nàng không tự chủ được cúi đầu, hoàn toàn khác với bộ dáng kiêu căng khi nãy.
Cung Trường Nguyệt lạnh nhạt hừ một tiếng, tâm của Lạc Hiệp dâng lên sợ hãi, cả người cũng run lên, chỉ cảm thấy nguy hiểm tới gần.
Mà Cung Trường Nguyệt cũng không làm gì, đi qua người nàng, phất tay áo rời đi.
Ba người Lưu Thấm cũng thu dọn này nọ rồi vội vàng đi theo.
Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng đạp lên cầu thang gỗ đi xuống lầu, bộ pháp không ngờ lại giống như một nhịp thơ tuyệt vời, làm cho người khác vừa nhìn liền cảm thấy tôn quý vô song.
Lúc Cung Trường Nguyệt đi qua, tất cả mọi người đều tự giác nhường đường cho nàng, sau đó nhìn theo bóng dáng nàng đi xa.
“Thật sự là Ngọc công tử a…” Mọi người không hẹn mà cùng thở dài