Hắn muốn gào lên thật to, nhưng âm thanh lại càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như tiếng nấc cụt giật giật không ngừng. “Ha~” “Ha~ ha~” “Hức hức hức... ha ha~” Hắn cảm thấy bản thân mình giống như trò cười của vận mệnh, cũng như hắn đang cảm thấy thật bất lực. Lúc sợ hãi và tuyệt vọng thật sự giáng xuống, hắn lại mềm yếu thế này. Máu theo nước mắt rơi xuống, Dito chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy. Nào sợ rời quê xa xứ đi khắp bốn nước, nào sợ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.