Lester đã lúng túng, bối rối đến mức không biết phải làm như thế nào. “Cầu xin ngươi!” “Cầu xin ngươi!” “Nói cho ta biết, rốt cuộc thì ta nên làm gì?” Như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, van xin “vị thần” ở trên cánh cửa. “Nếu như ngươi thật sự là thần, vậy thì xin hãy cho người phàm nhỏ bé như ta một cái chỉ dẫn!” Bóng người kia lấy tay chống cằm, nhìn Lester một cách vô cùng chán nản. Hắn không hề cảm nhận được có bất kỳ nỗi buồn, đau đớn và tuyệt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.