Ở thời đại viễn cổ như vậy, chỉ có biển cả mới có thể chứa đựng đủ các sinh mệnh.
Sinh mệnh rất khó cải tạo được tự nhiên, chỉ có thích ứng với tự nhiên.
Dung Hợp Quái Sally đứng bên cây cột ở Điện Thần quan sát những con bọ nhỏ yếu mới sinh đó, cho dù chỉ là ánh mắt thăm hỏi không hề có ác ý, cũng khiến tất cả Tam Diệp Nhân cảm nhận cơn lạnh khủng bố tận cùng xương cốt từ căn nguyên huyết mạch của họ.
So với những ngày sống trong kênh rạch lạnh băng nơi biển sâu không thấy được ánh mặt trời còn đáng sợ hơn.
Tam Diệp Nhân không nhìn thấy Doãn Thần, chỉ có thể đầy sợ hãi nhìn sinh vật thần thoại Dung Hợp Quái.
Cho dù đối phương duy trì hình người như cũ, cơ thể nhỏ xinh mà lả lướt, nhưng bọn họ lại cảm nhận được dưới lớp da kia đang giấu kín loại quái vật đáng sợ đến cỡ nào.
Dưới ánh mắt của Sally, cả người bọn họ phát run, không tự chủ được mà quỳ xuống.
Cuối cùng xụi lơ nằm dưới kim tự tháp, trong miệng phát ra âm thanh nức nở và trầm thấp không rõ có ý gì.
“Ô ô!”
“Ô ô ô!”
“Ê a!”
Redlichiida đứng dưới kim tự tháp, cũng nhìn lên cao theo đa số ánh mắt của Tam Diệp Nhân.
“Đó là Điện Thần.”
“Còn có Isa, sứ giả của thần”
Mấy sinh mệnh mới này không hiểu cái gì là cái gì, cũng không biết rõ sứ giả của thần.
Nhưng bọn họ nghe hiểu được, thứ tồn tại cư trú ở trên kia chính là chí cao vô thượng.
Redlichiida quay đầu, nâng tay lên trước tất cả Tam Diệp Nhân.
Thủy triều cuốn lên ăn mòn bờ biển, một luồng sức mạnh không thể chế cự được bao trùm lên ý chí của họ, lập tức nâng bọ họ lên từ mặt đất, để bọ họ đứng thẳng một lần nữa.
“Đứng lên đi!”
“Không cần sợ hãi.”
“Bởi vì các ngươi là con dân của Thần, là tín đồ của Thần, là con trưởng của Thần.”
“Thế giới này ngoại trừ Thần, không có gì đáng giá để các ngươi sợ hãi và sùng kính.”
Redlichiida xem thường Dung Hợp Quái Sally, hoặc chưa từng coi trọng Dung Hợp Quái, có thể nhìn ra được từ khi hắn tùy ý để Dung Hợp Quái xây dựng kim tự tháp.
Hắn cho rằng mình là con trưởng của Thần.
Mà Dung Hợp Quái chỉ là tôi tớ của Thần, hắn mới là đại hành giả của thần linh.
Redlichiida giao lưu với Tam Diệp Nhân, không hẳn là giao lưu bằng âm thanh, mà giống như dùng ý chí lập tức nói ra lời bản thân muốn bày tỏ, in vào bên trong trí óc của đối phương.
Doãn Thần chú ý đến cảnh tuợng này.
Đúng như những gì hắn đã đoán trước, sức mạnh của Redlichiida không chỉ là sở hữu trí tuệ.
Thời điểm chủng tộc của hắn xuất hiện, sức mạnh to lớn này mới thể hiện ra hết.
Hắn có thể kêu gọi tất cả Tam Diệp Nhân, có thể khống chế tất cả Tam Diệp Nhân, cũng có thể đem ý muốn của mình truyền lại vào cơ thể của mỗi một Tam Diệp Nhân.
Không ai có thể cãi lại ý chí của hắn.
Cũng có thể nói, bây giờ hắn có thể khống chế tất cả sinh mệnh có trí tuệ trên thế giới này.
Đây là sức mạnh của Redlichiida, sức mạnh của trí tuệ và ý thức.
Sức mạnh Thủy Tổ căn nguyên huyết mạch khiến mấy Tam Diệp Nhân sùng bái nhìn Redlichiida, ánh mắt tràn ngập say mê vô hạn.
Ánh mắt kia.
Giống như khi Redlichiida nhìn Doãn Thần.
Redlichiida giơ tay lên hô to: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta là Chúa Tể của biển và đất liền, là bộ tộc được Thần chọn lựa để thay thần linh điều khiển thế giới.”
“Mà ta là vua của các ngươi - Redlichiida.”
Tất cả Tam Diệp Nhân gào thét cuồng nhiệt theo hắn, lay động la lớn bừa bãi sai nhịp, âm tiết khàn khàn trống rỗng.
“Vua!”
“Vua!”
Doãn Thần là người tạo ra Redlichiida, là thần linh ban ơn trí tuệ cho hắn.
Mà Redlichiida là người tạo ra bọn họ, là người ban ơn, là Chúa Tể tối cao của sinh mệnh bọn họ.
------------------
Redlichiida dẫn bọn họ đi đến bên trong khe núi phía sau kim tự tháp, mở ra một cái hang động bên vách đá, đồng thời đào ra một cục đá, thành lập nên một tòa thành.
Hắn làm theo lời của Doãn Thần, thành lập một đất nước và thành bang cho riêng mình.
Hang động này nối liền với đáy biển, ngoại trừ tòa thành bên trong khe núi, xuyên qua hang động thâm nhập đến đáy biển, nơi đó cũng có một tòa thành.
Bọn họ thờ phụng thần linh ở trên đảo.
Săn mồi bên trong biển, sinh sản đời sau bên trong biển.
Nơi này dường như trở thành khởi nguyên nơi Nữ Oa tạo người trong truyền thuyết, vườn địa đàng của thượng đế.
Hòn đảo nhỏ bé tẹo không đáng kể trên trái đất này, trở thành nơi khởi đầu của sinh mệnh, một chốn bồng lai tiên cảnh không thuộc về nhân loại.
Cuối cùng thì Redlichiida cũng có người nhà.
Hắn để giống cái Tam Diệp Nhân có mũ giáp và giáp ngoài màu trắng kia thành Vương Hậu của hắn, hơn nữa còn có một đứa con được sinh sản tự nhiên với nàng.
Redlichiida có con cái, khoảnh khắc khi hắn từ dưới biển bò lên mặt đất, lập tức mừng như điên gấp gáp không chờ nổi, dắt con của mình bước lên kim tự tháp.
Hai người một lớn một nhỏ đi từng bước lên cao, cuối cùng quỳ xuống trước Điện Thần.
Hắn nhỏ giọng nói với con của mình: “Nhìn xem!”
“Thần ở nơi đó đang chăm chú nhìn ngươi!”
Nhưng con của hắn mờ mịt nhìn vào trong Điện Thần, ngoại trừ bức tượng thần thật lớn và bãi đá ở bên ngoài, hắn không nhìn được thêm gì khác.
“Nơi đó không có gì hết mà? Chỉ có vài cục đá.”
Redlichiida cảm thấy cả người lạnh băng, nhìn con của mình mà không thể tin nổi, còn vô cùng thất vọng.
Đôi mắt đau lòng, mất mát.
Cũng không biết phải làm sao.
Hắn hiểu được, con của hắn không nhìn thấy Thần.
Con của hắn không có được vinh quang nhìn thấy Thần như hắn, cùng với thiên phú mà hắn được Thần ban cho.