Phía sau Tiêu, còn có một bóng người khác. Đó là y sư ở trấn Cổn Thạch. Y sư cung kính lễ độ khom lưng: “Thần Khế đại nhân.” “Sắp phải rời đi sao?” Tiêu cất cuộn giấy đi: “Thực nghiệm đã bước sang giai đoạn tiếp theo, ngươi có thể về trước.” “Nhưng có lẽ sau này sẽ có chỗ cần dùng ngươi.” Trong khói lửa và hỗn loạn, Tiêu đến tòa nhà cao nhất trong thị trấn. Tháo xuống hạt châu mà mình đã khảm bên trên nhiều năm trước, đồng thời quỳ trên mặt đất nâng hạt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.