Mây mù nhàn nhạt từ từ trôi dạt, mặt trăng đó hiện ra càng lúc càng rõ, ánh sáng nó tỏa ra khiến Tam Diệp Nhân cảm nhận được một loại gần gũi xuất phát từ sâu trong huyết mạch, sinh ra một loại cảm giác kính sợ muốn quỳ bái. Đó là nguồn huyết mạch của bọn họ, đó là Thần Tọa chí cao của trí tuệ. Tế ti đứng đầu từng chút đi đến trên mép vách đá, hắn hình như vô cùng háo hức lại gần Nguyệt Thần đó. “Thần!” “Đây là thần tích của ngươi sao?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.