Mục lục
Đạo Tâm Chủng Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Võ Tiểu Tiên còn rất hoài nghi việc Tần Thiếu Phong có thể giúp mình nhập đạo, dù sao nhập đạo cũng là bản thân lĩnh ngộ, người khác sao có thể giúp đỡ được? Nhưng Võ Tiểu Tiên thực sự rất muốn nhập đạo, cho nên mới gọi Tần Thiếu Phong là hảo ca ca, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Thiếu Phong nhập đạo hết lần này đến lần khác, Võ Tiểu Tiên bắt đầu tin rằng Tần Thiếu Phong có thể làm được.

Nếu Tần Thiếu Phong có thể khiến bản thân hắn liên tục nhập đạo, vậy thì giúp mình nhập đạo một lần đâu có gì khó? Cho nên mỗi lần nhìn thấy Tần Thiếu Phong nhập đạo, niềm tin dành cho Tần Thiếu Phong càng lớn hơn một phần, toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ số võ học mà Tần Thiếu Phong có được, tích lũy cho việc nhập đạo của mình.

Tần Thiên Quyến ngồi trên lưng đại hắc cẩu, nhìn Tần Thiếu Phong từng bước leo lên, chứ không giống như Võ Tiểu Tiên đi lĩnh ngộ võ học, với mối quan hệ của Tần Thiếu Phong và Tần Thiên Quyến, bất cứ võ học nào Tần Thiếu Phong lĩnh ngộ đều có thể chuyển cho Tần Thiên Quyến, căn bản không cần Tần Thiên Quyến phí tâm lĩnh ngộ.

Ngoài ra, Tần Thiên Quyến là Thiên Quyến chi nữ, cho dù không đi lĩnh ngộ, nàng cũng có thể có được đủ loại lĩnh ngộ của thiên địa chi đạo, sở dĩ đến bây giờ Tần Thiên Quyến vẫn chưa đột phá đến sơ thánh lục trùng thiên cảnh giới, hình thành thế giới lĩnh vực của riêng mình, nguyên nhân thứ nhất là vì tích lũy của nàng chưa đủ, nguyên nhân thứ hai là vì nàng muốn đợi Tần Thiếu Phong, để Tần Thiếu Phong đỡ cảm thấy mất mặt.

Chứng Võ Nham cao hàng trăm vạn dặm, phải cần bao nhiêu bậc thang mới có thể lên được đỉnh núi, Tần Thiếu Phong không biết, điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ là không ngừng khiến dấu ấn võ đạo trong thần hồn của mình và dấu ấn võ đạo trên mỗi bậc thang Chứng Võ Nham sản sinh cộng minh, lấy được truyền thừa trong đó, gia cường lĩnh ngộ võ đạo của mình.

Một tháng, hai tháng, ba tháng, đến tháng thứ tư, Tần Thiếu Phong cuối cùng cũng dẫn Võ Tiểu Tiên bước lên đỉnh núi, đến đây, Tần Thiếu Phong mới dám thở ra một ngụm khí, trong bốn tháng vừa rồi, Tần Thiếu Phong tiếp nhận không biết bao nhiêu truyền thừa, đem dấu ấn trong thần hồn, tham ngộ triệt để toàn bộ võ đạo chí lý.

Cho dù võ đạo chí lý này chỉ là một loại trong thiên địa chi đạo vô cùng vô tận, sau này Tần Thiếu Phong còn phải lĩnh ngộ nhiều thiên địa chi đạo hơn nữa, nhưng việc lĩnh ngộ toàn bộ võ đạo chí lý vẫn khiến Tần Thiếu Phong rất hài lòng, dù sao đối với Tần Thiếu Phong mà nói cũng là một thu hoạch cực lớn.

Tâm thần thoáng động, Tần Thiếu Phong thi triển trạng thái thân hợp thiên đạo, cảm nhận xem lúc này có thể mượn dùng bao nhiêu sức mạnh thiên đại chi đạo, khiến Tần Thiếu Phong cảm thấy đáng tiếc là lần này leo lên Chứng Võ Nham, nhận được vô số võ đạo chí lý, nhưng sức mạnh thiên địa chi đạo Tần Thiếu Phong có thể mượn dùng chỉ là tám phần trăm, tăng trưởng không lớn, trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối, nhưng cũng không biết làm thế nào.

Bởi vì lần này Tần Thiếu Phong leo lên Chứng Võ Nham, chỉ là điều chỉnh lại toàn bộ võ đạo chí lý bên trong thần hồn của mình, sau đó lĩnh ngộ một số võ đạo chí lý, mặc dù nhìn thì có vẻ bàng đại, nhưng đối với thiên địa chi đạo phong phú đa dạnh, đến võ đạo cũng chỉ là một phần tử trong đó, vậy thì số võ đạo chí lý này có là gì? Cho nên Tần Thiếu Phong có được tiến bộ này, kì thực đã rất không tệ.

Thu hồi trạng thái thân hợp thiên đạo, Tần Thiếu Phong quay sang Võ Tiểu Tiên, lúc này tiểu nha đầu đã rất sùng bái Tần Thiếu Phong. Từ sau khi bước lên bậc thang đầu tiên, Tần Thiếu Phong không ngừng nhập đạo, không biết đã nhập đạo bao nhiêu vạn lần, số lượng nhập đạo khủng khiếp như vậy, kì thực khiến người ta không thể tưởng tượng, cho nên Võ Tiểu Tiên cực kì sùng bái Tần Thiếu Phong.

Thấy Tần Thiếu Phong nhìn mình, Võ Tiểu Tiên nhất thời kích động, nói với Tần Thiếu Phong, “Hảo ca ca, liệu có thể giúp ta nhập đạo được không?” Việc này Tần Thiếu Phong lúc trước có đáp ứng, bây giờ Võ Tiểu Tiên đương nhiên biết Tần Thiếu Phong có thể làm được, tâm trạng nhất thời kích động.

Tần Thiếu Phong nghe Võ Tiểu Tiên nói gật gật đầu, nói với Võ Tiểu Tiên, “Ngồi xuống, sau đó bình tâm tịnh khí, ca ca giúp ngươi nhập đạo.” Võ Tiểu Tiên ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời Tần Thiếu Phong, ổn định tâm lý, gạt mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.

Thấy Võ Tiểu Tiên đã ổn định tâm trạng, Tần Thiếu Phong giơ một ngón tay chỉ lên mi tâm Võ Tiểu Tiên, Võ Tiểu Tiên nhất thời toàn thân run rẩy, sau đó từ từ nhắm mắt, kim quang đột nhiên bắn ra từ người, từng trận đại đạo thiên âm cũng từ trong hư không giáng xuống, tiếp sau đó những đường kim quang bắt đầu diễn dịch các loại võ học, tình huống giống y như lúc Tần Thiếu Phong nhập đạo, Tần Thiếu Phong đúng là đã giúp Võ Tiểu Tiên nhập đạo.

Nhưng việc này đối với Tần Thiếu Phong mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với người khác mà nói gần như không thể, bởi vì Tần Thiếu Phong có ma chủng, khoảnh khắc nhìn thấy Võ Tiểu Tiên, ma chủng trong người Tần Thiếu Phong tự động đem hạt giống gieo vào trong cơ thể Võ Tiểu Tiên, khiến Tần Thiếu Phong có thể hoàn toàn khống chế Võ Tiểu Tiên.

Cho nên đối với Tần Thiếu Phong mà nói, giúp đỡ Võ Tiểu Tiên nhập đạo cực kì đơn giản, chỉ cần khống chế ý thức của Võ Tiểu Tiên, quán chú cảm ngộ nhập đạo của mình là được, thậm chí không cần thức tỉnh ma chủng bên trong cơ thể Võ Tiểu Tiên cũng có thể làm được, sau khi làm xong những việc này, Tần Thiếu Phong mới quay sang nhìn cảnh vật xung quanh đỉnh Chứng Võ Nham.

Đỉnh núi Chứng Võ Nham tương đối rộng lớn, bàng đại giống như một quảng trường, hai người họ bây giờ đang đứng ở biên giới đỉnh núi, còn trung tâm đỉnh núi có một tòa tế đàn bàng đại, nhìn thấy tế đàn bàng đại, trong lòng Tần Thiếu Phong thoáng động, tiến lên phía trước, Tần Thiên Quyến và đại hắc cẩu cũng theo sát sau lưng.

Trên đỉnh Chứng Võ Nham, ngoài tòa tế đàn bàng đại, bốn phía đều rất vắng vẻ, trừ chín cây bàn long cự trụ sừng sững, cái gì cũng không có. Tần Thiếu Phong từ từ di chuyển đến trước tế đàn cự đại, phát hiện đây chỉ là loại tế đàn bình thường Võ Tiên hoàng triều dùng để tế tự thiên địa, không có gì đặc biệt.

Nhưng trước tế đàn có những thạch đài nhỏ, trên thạch đài đặt hai thứ, một thanh trường kiếm và một tấm trường bào, bề mặt hai thứ này không tán phát ra bất cứ uy thế hay sóng năng lượng nào, trông chẳng khác gì trường kiếm và trường bào bình thường, nhưng Tần Thiếu Phong khẳng định sự tồn tại của chúng không hề đơn giản.

Bởi vì lúc Tần Thiếu Phong dùng thần hồn nhìn hai thứ đó, cơ thể đột nhiên run rẩy kịch liệt, tình huống này, chỉ xuất hiện khi Tần Thiếu Phong lấy được hồng mông đài, ma giới và bình phong vị diện, cho nên hai thứ này chí ít cũng cùng cấp bậc với hồng mông đài, đương nhiên không phải vật bình thường.

Nhưng dù biết chúng rất không bình thường, Tần Thiếu Phong cũng không đi động, mà quay người nói với hư không, “Tiền bối, nhìn lâu như vậy vẫn chưa đủ sao?” Tần Thiếu Phong vừa dứt lời, thân ảnh Võ Cửu Thông đột nhiên bước ra từ trong hư không, mặt mày rạng rỡ, sau đó nói với Tần Thiếu Phong, “Chúc mừng tiểu hữu thực lực tinh tiến.”

Nghe Võ Cửu Thông nói, Tần Thiếu Phong trợn tròn mắt, lần này mặc dù hắn có được vô số truyền thừa, nhưng thực lực tăng trưởng vẫn chưa đủ, nhìn nụ cười trên mặt Võ Cửu Thông, Tần Thiếu Phong thực sự không biết lão già này đang muốn kích thích mình hay thật tâm muốn chúc mừng, nhưng tất cả đều không quan trọng, Tần Thiếu Phong bây giờ đã bắt đầu để thần hồn lợi dụng lần lĩnh ngộ võ đạo chí lý này tính toan sáng tạo đại chiêu, đợi sau khi thành công, tác dụng của Chứng Võ Nha sẽ được thể hiện triệt để.

Từ sau lúc bọn Tần Thiếu Phong leo lên đỉnh Chứng Võ Nham, đến lúc Võ Cửu Thông xuất hiện, ánh mắt Võ Cửu Thông nhìn Tần Thiếu Phong đã có sự thay đổi lớn, ban đầu, bởi vì Tần Thiếu Phong mới nhập đạo một lần cho nên Võ Cửu Thông nghĩ Tần Thiếu Phong là một thiên tài võ đạo mà thôi.

Loại thiên tài này Võ Tiên Đại Lục thực sự quá nhiều, trong lịch sử Võ Tiên Đại Lục, thiên tài lấy võ nhập đạo nhiều không đếm xuể, cho nên có chút không coi Tần Thiếu Phong ra gì, nhưng sau khi nhìn thấy có được tất cả các truyền thừa trong dấu ấn võ đạo trên Chứng Võ Nham, Tần Thiếu Phong trong mắt Võ Cửu Thiên đã không còn là thiên tài mà trở thành yêu nghiệt.

Trên Võ Tiên đại lục này, cho dù là thiên tài cường hãn nhất, nhập đạo hai ba lần đã là giỏi lắm rồi, nhưng Tần Thiếu Phong nhập đạo không biết bao nhiêu vạn lần, kết quả này, cho dù dùng hai chữ yêu nghiệt hình dung Tần Thiếu Phong vẫn còn là nhẹ, cho nến đối với loại quái vật này, Võ Cửu Thông đương nhiên thay đổi thái độ trên căn bản.

Tần Thiếu Phong nghe Võ Cửu Thông nói, sau khi cảm ơn, lập tức hỏi lại Võ Cửu Thông, “Tiền bối, đây là cái gì?” Tần Thiếu Phong chỉ đương nhiên là trường kiếm và trường bào, phải biết đặt hai thứ này trước tế đàn tế tự thiên địa có chút kì quái, cho nên dự đỉnh hỏi Võ Cửu Thiên.

Võ Cửu Thiên nghe Tần Thiếu Phong hỏi, cũng quay sang nhìn trường kiếm và trường bào trên thạch đài, sau đó nói với Tần Thiếu Phong, “Đây là bảo vật của Võ Tiên Đại Lục, võ hoàng kiếm và tru tiên bào, nghe nói đều là linh bảo thần cấp, cũng không biết là vị tiền bối nào lưu lại, nói là dành cho người có duyên, nhưng bao nhiêu năm qua, không ai có thể có được chúng.”

Thần cấp? Con ngươi Tần Thiếu Phong co lại, mặt đầy vẻ không tin, trong Đại Thiên Thế Giới này, đẳng cấp linh bảo là thấp nhất, tiếp theo là vương cấp, hoàng cấp, đế cấp và thiên cấp và cuối cùng là thần cấp, những món linh bảo như hồng mông đài, ma giới có lẽ là thiên cấp, nhưng vẫn có thể tiến hóa, nói không chừng sau này sẽ thành thần cấp.

Nhưng hai thứ trước mắt là thần cấp sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK