Tần Thiếu Phong cũng coi như không hề nhìn thấy Vương Khôn, nghe tiểu hồ ly nói xong giơ tay gọi, nói với tiểu nhị bên ngoài: “Tiểu nhị, cho thêm một con gà quay nữa.”
Nhưng bởi vì Vương Khôn đang ở đây, tiểu nhị bên ngoài nghe thấy Tần Thiếu Phong gọi là không dám đi vào, rụt cổ đứng bên ngoài nhìn, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy.
Vương Khôn lúc này nghe Tần Thiếu Phong nói, mới chuyển sự chú ý lên người Tần Thiếu Phong, sau đó lông mày hơi nhíu lại, bởi vì trên người Tần Thiếu Phong chẳng có một chút sóng pháp lực naog, cho nên khiến Vương Xán rất nghi hoặc, không hiểu một người bình thường như Tần Thiếu Phong sao có thể đi cùng tiểu hồ ly.
“Ném người này ra ngoài cho ta.” Vương Khôn không nghĩ Tần Thiếu Phong là tuyệt thế cao thủ gì, trực tiếp căn dặn thuộc hạ ném Tần Thiếu Phong và Vương Hổ ra ngoài, mà thuộc hạ của Vương Khôn cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, cho nên đương nhiên cực kì thuần thục, vừa xông vào, lập tức giơ tay tóm lấy Tần Thiếu Phong và Vương Hổ.
Vương Hổ sớm đã không kìm được muốn động thủ, nhưng không có mệnh lệnh của Tần Thiếu Phong nên có nín nhị, bây giờ thủ hạ của Vương Khôn xông đến, Tần Thiếu Phong liếc nhìn Vương Hổ, thản nhiên nói:
“Ra tay nhẹ một chút, đừng làm phiền tâm trạng ăn gà của Mị Nhi.”
Nghe Tần Thiếu Phong nói, Vương Hổ nhất thời như mãnh hổ xuất lâm, khí tức hung hãn trên người bạo phát, vốn dĩ cơ bắp trên người Vương Hổ đã như kim tiên, cộng thêm tu luyện Chiến vương thất thức của Tần Thiếu Phong, bây giờ nhất phẩm Thái Ất kim tiên cũng không phải đối thủ của Vương Hổ, mà đám thủ hạ của Vương Khôn, thực lực cao lắm cũng chỉ là thất phẩm Thái Ất kim tiên.
Khí tức hung hãn mà Vương Hổ tán phát trực tiếp trấn áp thủ hạ Vương Khôn, tên nào tên ấy đứng im tại chỗ, toàn thân run rẩy, không dám động đậy dù chỉ một ly, Vương Hổ vung cây Lang nha bổng cự đại sau lưng, đi về phía đám người trước mặt, trực tiếp vụt bay cả đám.
Bức tường xung quanh phòng bị đám thủ hạ của Vương Khôn đụng vỡ, kẻ nào thiếu may mắn bay ra ngoài thì bang bang toàn bộ thân thể nổ tung giữa không tung, chết không toàn thây. Cảnh tượng thảm thiết đó khiến đám người sau lưng Tần Thiếu Phong không khỏi trợn mắt há mồm, đến Vương Khôn cũng đứng ngây tại chỗ.
Toàn thân run rẩy kịch liệt, Vương Khôn lắp bắp giơ tay chỉ Vương Hổ nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi biết ta là ai không? Cha ta là...”
“Cha ngươi cho dù là Lý Cương cũng đều không được! A Hổ, đánh gãy hai chân, ném ra ngoài.” Tần Thiếu Phong trực tiếp ra lệnh đánh gãy chân Vương Khôn, “Lý Cương” mà hắn vừa nói là một đại danh từ rất có tiếng mà Tần Thiếu Phong ghi chép được trong tòng thiên bát quái, bây giờ nói ra cũng cảm thấy thú vị.
Nhìn Vương Hổ vẫn đang tiếp tục bước về phía mình, Vương Khôn hét lớn: “Cha không phải Lý Cương, không phải Lý Cương, cha ta là...”
Ban đầu, Vương Khôn không coi Tần Thiếu Phong, Vương Hổ ra gì, dù sao trong một mẫu ba phân Thâm Châu Thành này Vương Khôn hắn vẫn là nhất, chỉ không ngờ con cừu non đột nhiên biến thành mãnh hổ, nhìn Vương Hổ một gậy đánh nát từng lần lượt từng thủ hạ, Vương Khôn thực sự cảm thấy sợ hãi.
Thân là con trai thành chủ Thâm Châu Thành, Vương Khôn từ xưa đến nay vẫn luôn huênh hoang hống hách, không chỉ vì Vương Khôn có một người cha làm thành chủ, mà còn vì Vương Khôn có một người mẹ rất tốt. Mẹ Vương Khôn nghe nói là đệ tử Lôi Đình Tông, hơn nữa còn là con gái một vị trưởng lão quyền cao chức trọng, rất có địa vị trong Lôi Đình Tông.
Chính vì hai phương diện này, mới dưỡng thành tính cách huênh hoang hống hách của Vương Khôn, hơn nữa Vương Khôn còn là một kẻ cực kì háo sắc, đừng thấy hắn tuổi tác chưa lớn, nhưng đã là một tay chơi sành sỏi, nếu không phải dựa vào mối quan hệ của phụ mẫu, cùng đại lượng thiên tài địa bảo tiến bổ, Vương Khôn sớm đã bị tửu sắc moi rỗng.
Ở Thâm Châu Thành này, chỉ cần Vương Khôn chấm ai, người đó đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hành động tranh giành mỹ nữ này, không phải lần đầu tiên phát sinh, chỉ có điều trước giờ đều thành công, nhưng lần này lại đá phải thiết bản. Hơn nữa Vương Khôn vốn định lấy cha mình ra hù dọa bọn Tần Thiếu Phong, Vương Hổ, ai ngờ bọn Tần Thiếu Phong căn bản không quan tâm!
“Cha ta thực sự không phải Lý Cương, thực sự không phải, ta cha là Vương Thành, là thành chủ Thâm Châu Thành, các ngươi không thể giết ta, không thể giết ta!” Vương Khôn nhìn Vương Hổ từng bước từng bước tiến về phía mình, hét lên sợ hãi, một mùi khai khai thum thủm truyền đến từ giữa hai chân Vương Khôn, liền sau đó là một dòng nước vàng vàng thuận theo quần hắn chảy xuống.
Tiểu hồ ly đang ăn gà quay ngon lành, ngửi thấy mùi khai, nhất thời nét mặt sầm lại, đứng bật dậy, nhìn Vương Khôn đang mềm nhũn dưới đất, nói, “Làm phiền ta ăn gà, ngươi đáng chết!” Nói xong một chưởng đánh về phía Vương Khôn.
Bản thân Vương Khôn cũng có chút thực lực, nhưng gần đây tiểu hồ ly và Tần Thiếu Phong song tu đến cực đại, bây giờ đã là nhất phẩm Thái Ất kim tiên đỉnh phong cảnh giới, cho nên đối phó một Vương Khôn thập ngũ phẩm Thái Ất kim tiên cảnh giới không có bất cứ vấn đề gì.
Vương Khôn nhìn tiểu hồ ly giơ cánh tay ngọc, cảm thấy một luồng áp lực cuồn cuộn ập lên người mình, hắn muốn phản kháng nhưng pháp lực trong cơ thể không thể vận chuyển, chỉ có thể trơ mắt đừng nhìn cánh tay ngọc ngà đáp xuống người mình, sau đó Vương Khôn không biết gì nữa.
Binh một tiếng, thân thể Vương Khôn bị tiểu hồ ly đập nát, làm xong mọi chuyện, tiểu hồ ly bĩu môi, bất mãn bước ra ngoài, tâm trạng đang vui vẻ thì bị phá hỏng, bảo tiểu hồ ly không giận sao được? Tần Thiếu Phong nhìn bộ dạng giận dỗi của tiểu hồ ly, chỉ có thể lắc lắc đầu, theo nàng đi ra ngoài.
Đúng lúc Tần Thiếu Phong, tiểu hồ ly và Vương Hổ đi ra ngoài, hai luồng khí tức cường đại nhanh chóng bay thẳng về phía họ, đương nhiên, cường đại chỉ là với người thường, đối với Tần Thiếu Phong mà nói căn bản không có gì, bởi vì hai người này chỉ có nhất phẩm Thái Ất kim tiên cảnh giới, thực lực này, Tần Thiếu Phong tùy tùy tiện tiện cũng có thể giết hết cả đám.