Địa vị của truyền công trưởng lão, tại trong Dược cốc này gần với cốc chủ Hồ Thanh Ngưu, bởi vì truyền công trưởng lão nắm giữ toàn bộ công pháp tu luyện của đệ tử Dược cốc, phàm là nội môn đệ tử muốn tu luyện công pháp, vũ kỹ, đều là cần đi tìm truyền công trưởng lão, nếu đắc tội truyền công trưởng lão, như vậy không thiếu được phải bị làm khó dễ, công pháp có được liền sẽ không tốt như vậy nẵ.
Bình thường công pháp tu luyện của đệ tử Dược cốc,nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử đều là thống nhất, chỉ có tu luyện đến bổn nguyên cảnh, đạt tới nội môn đệ tử, mới có thể căn cứ lực lượng bổn nguyên mình lĩnh ngộ, đi truyền công trưởng lão nơi đó tìm công pháp thích hợp tự mình tu luyện. Chẳng qua Tần Thiếu Phong hiện tại chỉ là một phàm nhân, chỉ tương đương với mộtnội môn đệ tử, Hồ Thanh Ngưu lại bảo hắn đi truyền công trưởng lão nơi đó chọn công pháp, cái này nếu để cho người ta biết, tự nhiên sẽ ghen tị vạn phần đối với Tần Thiếu Phong.
Cung điện của Truyền công trưởng lão ngay tại giữa sườn núi Dược Vương Phong, Tần Thiếu Phong nhàn nhãn đi về phía dưới núi, ở thời điểm đi tới phía trước cung điện của truyền công trưởng lão, vừa muốn đi vào, lúc này, bỗng nhiên một luồng ánh sáng từ xa xa bắn tới, dừng ở trên quảng trường phía trước Truyền công điện, cất bước muốn đi vào bên trong, lại không thấy Tần Thiếu Phong, tựa như là đang tự hỏi cái gì.
Đây là một tiểu nha đầu mặc váy dài màu xanh biếc, bộ dáng thoạt nhìn chỉ mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng tự nhiên là phấn điêu ngọc mài, tuy không bằng Hàn Nhược Tuyết thoạt nhìn thành thục xinh đẹp, chẳng qua lại tỏ ra càng thêm thanh xuân hoạt bát, trên người một bộ khí tức sinh cơ dạt dào, càng là làm cho người ta cảm thấy thoải mái, chẳng qua lúc này cả tiểu nha đầu đang cau mày tự hỏi cái gì, bộ dáng tựa như rất khó xử.
Bởi vì tiểu nha đầu không nhìn phía trước, mà Tần Thiếu Phong vừa lúc đứng ở chính đường tiểu nha đầu đi về phía trước, cho nên tiểu nha đầu này trực tiếp đánh vào trên người Tần Thiếu Phong, bởi vì tiểu nha đầu này có chân khí hộ thể, tự động thi triển bảo hộ đối với tiểu nha đầu, nàng tự nhiên là không có việc gì, nhưng mà Tần Thiếu Phong lại thảm rồi, kêu rên một tiếng liền bị đánh bay.
Đây thật đúng là tai họa bất ngờ trời giáng, trong lòng Tần Thiếu Phong kêu to xui xẻo, hắn tuy rằng rõ ràng thấy tiểu nha đầu kia đánh tới, muốn né tránh, nề hà thân thể mình không có lực phản ứng như vậy, vẫn là bị đụng vào. Tần Thiếu Phong cảm thấy mình bay lên, sau đó làm một cái đường vòng cung cực kỳ hoàn mỹ, cuối cùng hung hăng rơi ở trên mặt đất.
Tiếng kêu rên của Tần Thiếu Phong khiến cho tiểu nha đầu kia chú ý, ngẩng đầu nhìn đến Tần Thiếu Phong ngã lăn trên mặt đất, lập tức liền ai da một tiếng, sau đó chợt lóe thân đi tới trước người Tần Thiếu Phong, bắt lấy cánh tay Tần Thiếu Phong, liền đem Tần Thiếu Phong đỡ dậy, sau đó chớp mắt to nhìn Tần Thiếu Phong, cực kỳ quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao rồi? Có nặng lắm không? Ta không phải cố ý!”.
Dựa theo đạo lý mà nói, tiểu nha đầu này đánh vào trên người Tần Thiếu Phong một cái kia, lấy Tần Thiếu Phong phàm nhân như vậy, không làm một cái cả người vỡ xương, ít nhất cũng phải gãy mấy cái xương, cả người đau đớn vô cùng, nhưng mà làm cho Tần Thiếu Phong vô cùng kỳ quái là mình vậy mà một chút cũng không cảm thấy đau đớn, hơn nữa giống như mình cũng không bị thương.
Tần Thiếu Phong nghe xong tiểu nha đầu nói, nói với tiểu nha đầu: “Ồ, ta không sao.” Tiểu nha đầu kia sau khi nghe xong Tần Thiếu Phong nói mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua nàng cũng có chút kỳ quái, Tần Thiếu Phong sao có thể không có việc gì? Phải biết tiểu nha đầu chính là rất rõ ràng lực lượng của mình, tuy rằng là vô tình, nhưng mà chân khí hộ thể của nàng, hẳn là sẽ tạo thành một ít thương tổn đối với Tần Thiếu Phong, nhưng mà trên người Tần Thiếu Phong một chút bộ dáng bị thương cũng không có, điều này làm cho tiểu nha đầu rất kỳ quái.
Chẳng qua Tần Thiếu Phong không bị thương tự nhiên là chuyện tiểu nha đầu muốn nhìn thấy, cho nên ở sau khi nghe Tần Thiếu Phong nói liền nói với Tần Thiếu Phong: “Ngươi không có việc là tốt nhất. Đúng rồi, ngươi sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không biết nơi này là nơi nào sao? Nơi này ngươi không thể đến, nếu như bị phát hiện, ngươi liền xui xẻo rồi, thừa dịp hiện tại chưa ai phát hiện, ngươi nhanh đi đi.”.
Bởi vì khí tức trên người Tần Thiếu Phong rất mỏng manh, cho nên tiểu nha đầu mới có thể cho rằng Tần Thiếu Phong là nội môn đệ tử, là lầm xông vào nơi này, cho nên mới sẽ khuyên Tần Thiếu Phong rời đi, tránh cho bị phát hiện. Bằng không lấy thân phậnnội môn đệ tử tiến vào Truyền công điện trọng địa như vậy, sẽ bị trực tiếp chém giết, một chút thương lượng đường sống cũng không có.
Tần Thiếu Phong nghe xong tiểu nha đầu nói, từ trong ngực móc ra lệnh bài của Hồ Thanh Ngưu, sau đó nói với tiểu nha đầu: “Ta có cái này, không có việc gì.” Chính cái gọi là một lệnh nơi tay, ta có thiên hạ, Tần Thiếu Phong có lệnh bài của Hồ Thanh Ngưu, như vậy không cần nói ở trong Dược cốc có thể hoành hành không kiêng kị, cho dù là ra khỏi Dược cốc cũng có thể tung hoành ở thiên hạ.
Mà thời điểm thấy rõ lệnh bài trong tay Tần Thiếu Phong, tiểu nha đầu kia lại mở to hai mắt, lập tức không thể tin hướng về Tần Thiếu Phong hỏi: “Ai da, đây là lệnh bài của gia gia, sao có thể ở trong tay ngươi? Hừ, ta đòi nhiều lần như vậy với gia gia hắn cũng không cho ta, vậy mà đến trong tay ngươi, gia gia xấu nhất, Tiên Nhi về sau không bao giờ để ý gia gia nữa.”.
Tiểu nha đầu trước mắt này lại là cháu gái Hồ Tiên Nhi của Hồ Thanh Ngưu, năm nay mười bốn tuổi, chẳng qua lại có thực lực bổn nguyên cảnh nhất giai, hơn nữa lĩnh ngộ mộc bản nguyên, là một trong năm đại chân truyền đệ tử của Dược cốc, tuy rằng thực lực là đội sổ, chẳng qua bởi vì Hồ Tiên Nhi là cháu gái của Hồ Thanh Ngưu Dược cốc cốc chủ này, cho nên địa vị của Hồ Tiên Nhi ở trong hàng năm đại chân truyền đệ tử của Dược cốc vẫn là rất cao, hơn nữa Hồ Tiên Nhi lĩnh ngộ là mộc bổn nguyên, cho nên đối với đệ tử Dược cốc lấy luyện đan làm chủ đến nói càng là được hoan nghênh.
Lĩnh ngộ mộc bổn nguyên, không chỉ có thể ở trên chọn lựa dược thảo có ưu thế tuyệt đối, có thể chọn lựa ra dược thảo tốt nhất, khiến cho phẩm chất đan dược luyện chế tăng lên không ít, ở trong quá trình luyện đan cũng có tác dụng phụ trợ thật lớn, hơn nữa lĩnh ngộ mộc bổn nguyên, càng là có thể ở phương diện gây trồng dược thảo có ưu thế thật lớn, cho nên Hồ Tiên Nhi tự nhiên là rất được hoan nghênh ở trong Dược cốc.
Chẳng qua được hoan nghênh thì được hoan nghênh, chẳng qua Dược cốc cũng là có quy củ của Dược cốc, cho dù Hồ Tiên Nhi là con gái của Hồ Thanh Ngưu, có chút quy củ vẫn là không thể phá hư, cho nên Hồ Tiên Nhi thường xuyên hướng Hồ Thanh Ngưu đòi lệnh bài của hắn, bởi vì có lệnh bài của Hồ Thanh Ngưu, như vậy tại trong Dược cốc này liền có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần có bất cứ hạn chế gì.
Chỉ là Hồ Thanh Ngưu tuy rằng yêu thương Hồ Tiên Nhi, nhưng mà tại trên chuyện này vẫn không làm ra nhượng bộ, cuối cùng Hồ Tiên Nhi không thể không từ bỏ, nhưng mà không nghĩ tới Tần Thiếu Phong vậy mà chiếm được lệnh bài của Hồ Thanh Ngưu, điều này làm cho Hồ Tiên Nhi phi thường không hài lòng hẳn lên, đương nhiên, Hồ Tiên Nhi khẳng định đây không phải Tần Thiếu Phong trộm đến, cũng không phải hắn nhặt được, lấy thân thể phàm nhân của Tần Thiếu Phong, làm sao có thể làm được.
Nhất định là Hồ Thanh Ngưu đưa Tần Thiếu Phong, cái này tự nhiên là làm cho tiểu nha đầu ghen tị, nàng chính là cháu gái của Hồ Thanh Ngưu, vậy mà không đem lệnh bài cho nàng, lại cho người khác, điều này làm cho Hồ Tiên Nhi không ghen mới là lạ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, một bộ bộ dáng rất không hài lòng, làm cho Tần Thiếu Phong ở một bên nhìn cảm thấy rất buồn cười, vì thế đem lệnh bài đưa cho Hồ Tiên Nhi, nói với nàng: “Ngươi thích? Vậy thì tặng cho ngươi là được, dù sao thứ này cũng không có gì hay.”.
Tần Thiếu Phong có thể cảm giác được tiểu nha đầu này chỉ là tính tình trẻ con, đối với mình không có ác ý, cũng sẽ không có suy nghĩ xấu gì, cho nên nếu tiểu nha đầu này thích, vậy thì tặng cho nàng là được. Mà Hồ Tiên Nhi nghe xong Tần Thiếu Phong nói lập tức hai mắt sáng ngời, chẳng qua lập tức liền ảm đạm xuống, lập tức nói với Tần Thiếu Phong: “Vẫn là không cần, đây là gia gia cho ngươi, ta sao có thể đòi.”.
Thấy tiểu nha đầu không đưa tay tiếp lệnh bài, Tần Thiếu Phong cũng không có cứng rắn đưa, lại nói với tiểu nha đầu: “Vậy được rồi, chẳng qua ngươi chừng thì muốn dùng mà nói thì trực tiếp tới tìm ta, ta theo ngươi cùng một chỗ không phải được rồi.” Tần Thiếu Phong nói nhất thời liền làm cho hai mắt Hồ Tiên Nhi lại sáng hẳn lên, lập tức nheo thành trăng non, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, nói với Tần Thiếu Phong: “Hắc hắc, ngươi thật thông minh! Tốt, ta tên là Hồ Tiên Nhi, còn ngươi? Ngươi bằng hữu này ta quyết định kết giao rồi, về sau ở Dược cốc ta bảo vệ ngươi.”.
Nhìn bộ dáng hào khí can vân của Hồ Tiên Nhi, tâm tình Tần Thiếu Phong cũng trở nên rất tốt, vươn tay xoa xoa đầu Hồ Tiên Nhi, sau đó nói với Hồ Tiên Nhi: “Ta tên là Tần Thiếu Phong, vậy ca ca về sau cũng liền phải dựa vào ngươi ròi.” Nếu lànội môn đệ tử bình thường, ai dám xoa đầu Hồ Tiên Nhi, nhưng Tần Thiếu Phong xoa nhẹ đầu Hồ Tiên Nhi, Hồ Tiên Nhi vậy mà không tức giận, còn một bộ bộ dáng rất hưởng thụ, cái này lại làm cho bản thân Hồ Tiên Nhi cũng có chút kỳ quái.
Tuy rằng Hồ Tiên Nhi đối với nội môn đệ tử trong Dược cốc không có bất cứ ý tứ gì khinh thường, nhưng mà bởi vì cấp bậc của Dược cốc mười phần nghiêm ngặt, cho nên nội môn đệ tử là căn bản không có khả năng tiếp xúc chân truyền đệ tử như vậy, lại càng không cần nói xoa đầu chân truyền đệ tử, đây tuyệt đối là tội lớn mất đầu, nhưng mà Tần Thiếu Phong làm như vậy, Hồ Tiên Nhi lại một chút cũng không phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Phải biết rằng cho dù Hàn Nhược Tuyết cùng Hồ Tiên Nhi quan hệ tốt nhất, cũng sẽ không xoa đầu Hồ Tiên Nhi như vậy, lại càng không cần nói là bị nam nhân khác, cho nên trong lòng Hồ Tiên Nhi rất kỳ quái, mình vì sao có thể cảm giác thân cận như vậy đối với Tần Thiếu Phong? Chẳng qua lại không so đo nhiều như vậy, dù sao nàng chỉ là cảm thấy Tần Thiếu Phong là người tốt, muốn cùng hắn thân cận mà thôi.