chẳng biết được ta là ai? Là gì trong cuộc sống này, chỉ biết rằng ta sống cho chính kẻ khác, sống cho chính nỗi đau của ta.
Nắng chíu gọi tinh hoa, những đóa hoa thơm ngất ngây đua nhau khoe sắc hương ngày mới, những giọt sương nặng trĩu lưu luyến rời cành.
Tiếng hót líu lo nghe động lòng người.
Cạnh cửa số là cô gái với mái tóc xỏa dài đứng nhìn bầu trời xanh, nhìn những đám mây tư do di chuyển, trong đôi mắt long lanh chứa nhiều muộn phiền nhìn nơi xa xôi.
Lát nữa thôi, chỉ trong nháy mắt nó sẽ rời xa nơi này, phải ngắm thật kĩ bầu trời ban mai vì sẽ không còn cơ hội để ngắm như thế này nữa.
hít thở thật sâu cho cảm xúc bay bổng, nó đưa tay xoa xoa cái bụng, nó lại nhớ đến hắn phải chăng quyết định giữ lại linh hồn này là sai? Cứ mỗi lần cảm nhận đứa bé nó lại không thể ngăn lại dòng kí ức, trong người nó mang dòng máu của anh không thể nào cắt đi được.
-con ngoan… chúng ta sắp phải đi rồi, lát nữa mẹ đưa con đi gặp ba con nha? Chắc giờ này ba con đang rất hạnh phúc.—Nó mĩm cười cay đắng nhìn lên trời cao, sẽ có ngày nó leo lên được đám mây kia, tự do bay đi mà không cần lo lắng điều gì?
----
Màu hồng tình yêu gợi lên cảm giác ngọt ngào, trước mắt cứ như một sa mạc mọc đầy hoa hồng, những tiếng ồm à khiến người khác trải lòng.
Nơi này thật hạnh phúc, thiên đường của tình yêu là đây.
Hôm nay là ngày đám cưới của Nam Phong và Tiễu Mễ, bữa tiệc lộng lẫy như thẩm cung khiến ai cũng trố mắt khen ngợi, những người giàu có, nhưng công tử xa xỉ, những cô gái ăn chơi giàu sang quyền quý đều có mặc nơi đây, chỉ tiếc hôm nay có lẽ là ngày tận thế của mấy cô gái, những trái tim ôm ấp như vỡ vụn với đám cưới của hoàng tử Nam Phong,
-Anh.. mới mấy giây xa anh mà nhớ không chịu được.—tiễu Mễ ôm sau lưng Nam Phong, áp khuôn mặt xinh đẹp ủy mị lên tấm lưng rộng lớn.
Có ai như cô dâu này không chứ? Đám cưới mà mò đến tìm chú rễ, thật không thể nói nỗi?
-Sao em sang đây, đám cưới ai cho cô dâu chú rể gặp nhau chứ? Em về chuẩn bịđi? Ngoan …ngoan…nào.—Nam Phong béo má Tiễu Mễ.
-Đi thì đi.--- Tiễu Mễ chu môi, Nam Phong lấy tay véo cô, chồm người hôn nhẹ lên môi anh.
Rồi nhanh chạy đi, Tiễu Mễ hạnh phúc ra mặt, cuối cùng cái ngày này cũng đến với cô.
Đi về phòng để trang điểm rồi còn khoác lên mình bộ áo cưới mà tất cả các cô gái thầm mơ ước có được một lần, vừa đến gần cửa thì cô nghe thấy mấy cô gái tụ tập ở một góc thì thầm to nhỏ.
-Anh Nam Phong thật không có mắt mà, khi không đi lấy con già đó?—Một cô đanh đá nhếch môi khinh thường.
-Chắc ảnh bị con đó bỏ bùa rồi, chứ đời nào ảnh lấy con đó.- một cô khác chua chát hơn
-Chắc cô ta lại giở trò ăn ngủ, rồi đem con ra bám đích chứ gì?—Thêm một em kiêu ngạo.
Cô nghe thấy mà sôi sục máu, cơn thịnh nộ khiến đôi mài nhăn lại.
Thật muốn tát vào mặt mấy con đó nhưng vì hôm nay là ngày vui có nhiều người nên cô phải nhịn ,không nên làm bừa nếu không sẽ tự tay phá tan những gì cô có, để rồi xem? Khi cô leo lên được cái ghế Thiếu phu nhân Trần gia xem cô sẽ làm gì mấy con ẻo lả đó? Cô sẽ nhớ mặt mấy người, mấy con đó phải trả giá cho việc phát ngôn của mình.
Tức giận mở cửa bước vào, cô kéo ghế hậm hực ngồi xuống nhìn mình qua chiếc gương, trông cô đáng sợ đến rùng người, tự chấn an để lấy lại bình tỉnh, hôm nay là ngày vui của cô, cô phải cười và nhịn.
Những người hóa trang gõ cửa rồi đi đến bên cô,cô giận cá chem. luôn mấy em vô tội.
-VÁY CỦA TÔI ĐÂU? CÁC NGƯỜI CÓ MUỐN LÀM ĂN NỮA KHÔNG HẢ?—Cô giận đùng đùng quát lớn.
Một cô trong số đó e dè lễ phép cuối đầu.
-Xin lỗi..Tiểu thư xin đợi một lúc.
Không hài lòng lại còn đang điên nên mấy câu nói của cô ta khiến Tiễu Mễ càng bực bội thêm, dùng ánh mắt liếc nhìn một cái.
-Gọi tôi là “phu nhân Trần”—Tiễu Mễ chán ghét liếc xéo
Không dám lên tiếng mấy cô gái đó bắt đầu vào việc trang điểm của mình, tốt nhất là an phận để sống chứ đụng chạm với nhà giàu thì coi như được lên thiêng đàng.
Bên ngoài bữa tiệc mang đầy âm hư sang trọng, cảnh vật rất lãng mạng rất khiến người khác thèm muốn, nó đứng nhìn không khỏi ngợp mắt, càng thấy khinh bỉ nơi đây, không khác gì cái lầu xanh, kẻ thì ăn mặt diêm dúa, người thì hở hang, chỗ cần che thì không che, chỗ không cần thì che cho cố, hình như tất cả người đến đây chỉ có mục đích dành lợi cho mình chứ chẳng tốt bụng gì đi chúc phúc người khác.
Tự nhiên nó thấy khó hiểu khi không lại mò đến nơi này, bộ nó muốn phá tan cái đám cưới này ư? Đi đánh ghen chắc? thôi rồi nó lại lần nữa bán đứng bản thân mình rồi.
Nơi nó đứng là bên ngoài cánh cửa bửa tiệc hầu hết mọi người đều ở trong đám đông kia, nó sợ ai đó nhìn thấy mình liền cúi đầu quay đi, đi được hai bước chợt nhớ đến mục đính mình đến đây, nó hả họng vẫn tư thế cúi đầu rồi quay lại, hình như nó đụng trúng bụng ai đó thì phải, đưa mắt nhìn lên thì thấy ngay bản mặt Nam Phong, anh nhìn cô chằm chằm không chút cảm xúc.
-Tôi… --Nó đứng thẳng dậy bối rối không biết phải nói gì? đôi mắt lảo đảo ấp úng.
-
Nam Phong không nói câu nào, bỏ tay vào túi quần với phong cách thường ngày của mình, anhlạnh lùng đi lướt qua nó, như hai người không quen biết, như nó là không khí vô hình
Nó không cần suy nghĩ liền lắm lấy cổ tay anh, dòng điện chạy dọc lên tận não Nam Phong, đôi tay đó sao lại ấm áp đến lạ thường dường như lâu lắm rồi không chạm đến.
Nam Phong vẫn không nói gì, hai người cứ đứng yên như hai xác ướp, cũng may đây không phải nơi có nhiều người lui tới nếu không thì lại có chuyện không hay rồi?
-Trả cho anh..—Nó dúi vào tay Nam Phong vật gì đó, anh đưa lên nhìn, thì ra là một sợi dây chuyền, anh đã từng nhìn thấy cái mà nó gọi anh là Thiên Kỳ.
-Đưa tôi làm gì?--Nam Phong lạnh lùng nhìn nó, khí chất tỏa ra sự khinh bỉ.
-Vật nên trở về…………… với chủ,chở về với nơi bắt đầu của nó….. chúc anh hạnh phúc.--- nói nhưng lòng đau đớn, tựa ngàn nhát dao đâm thấu vào tim, cuối cùng nó cũng nói ra được những điều này, có lẽ anh không thuộc về nơi này, nới tận cùng trái tim nó, dù có gượng ép thì cũng có ngày anh ra đi.
Nam Phong nhìn sợi dây chuyền, anh lại nghĩ ra những thủ đoạn mà nó đang làm, nó và anh chưa hề có bắt đầu thì lấy đâu ra kết thúc, anh không phải chủ nhân của sợi dây này, cũng không phải chìa khóa mở cửa trái tim nó.
“VÈO” sợi dây chuyền an phận nằm vào sọt rác cách đó không xa, nhìn theo sợi dây chuyền mà nó không khỏi cười cợt, thì ra tình yêu chỉ là thứ xa xỉ, lúc mận nồng sẽ như đường trong lọ, khi đắng cay sẽ như thứ bỏ vào sọt rác.
-đừng dở trò với tôi.—Liếc nó, Nam Phong ung dung bước đi.
Nhìn theo bóng người kia, nó không muốn cảm xúc chiếm lấy mình đành đứng đó như pho tượng cát giữa bờ biển,
Lấy tay xoa xoa bụng, nó thấy mình quá rảnh rỗi lên đến đây để làm chuyện bi thương, lúc nào trong lòng anh nó cũng đáng sợ và đầy thủ đoạn đến như vậy sao?
-Con nhìn thấy ba con không? Ba con rất đẹp trai đúng không? Mẹ tin ba con sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình, bây giờ con và mẹphải rời khỏi cuộc sống của ba con thôi.
Bầu trời kia vẫn trong xanh và dạt dào sóng tình, chỉ có thể ra đi để tìm lấy nơi thuộc về bản thân, tự mĩm cười nó cố mạnh mẽ đểrời đi, ngăn không cho dòng nước quen thuộc kia áp lấy khuôn mặt của mình,