Phía xa xa là hình bóng cô gái chạy thật nhanh tìm nơi trú mưa, mái tóc dính mưa nhợt nhạt bám vào cổ, mưa không to chỉ lí nhí vài hạt nhưng đủ khiến người ta thấy lạnh ướt người.
Nó cùng Thảo Anhthở hổn hển khi tìm được mái hiên nhà để trú mưa,tay hai đứa nó cầm biết bao nhiêu là thứ, toàn rau củ quả chắc là đang muốn làm bữa tối thịnh soạn đây
Nghịch ngợm những lọng tóc ướt ướt, tụi nó nhìn nhau cười híp mắt,điện thoại nó bất giác rung lên, nhìn màng hình điện thoại thì ra là tin nhắn , một dãy số xa lạ chắc lại của tổng đài.
-Ghệ nhắn hả?- Thảo Anh nhó qua xem.
-chắc là của Chồng tổng đài nhắn .—Nó đùa
Nhìn dãy số nó có chúc nghi hoặc, cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng, ý thức đưa đẩy nó phải xem, trước giờ nó chưa từng thấy bồn chồn như vậy.
Tiện tay nhấn vào, màng hình hiện lên những dòng chữ khiến mắt nó mở to, gương mặt tỏ ra căng thẳng, không để Thảo Anh có cơ hội xem nó nhanh chóng cất vào túi quần, đôi mắt lo lắng hiện rõ.
Thảo Anh chỉ cười rồi đưa tay hứng nước mưa.
Nó đổi ngay sắc mặt, từ bình thường trở lên tím ngắt.
Thật ra cô ta là ai? Sao lại biết chuyện của cô và Thiên Kỳ?
Dòng tin nhắn:”’ hạnh phúc rồi nhỉ ,Khi người yêu trở về?hình nhưtai nạn nămđó không đủ đểthỏa mãn cô phải không? Tôi không tin cô lại may mắn thế, nếu muốn Nam Phong không xảy ra chuyện gì thìlên chiếc xe đen đậu bên đường, cho cô 30 phúc để suy nghĩ, nếukhông muốn lập lại quá khứ.. TIỂU MỄ”
sao dòng tin nhắn là loạt ảnh tối qua Nam Phong bị tụi người kia đánh, tình cờ Tiễu Mễ nhìn thấy khi quay lại để muốn níu kéo anh, cô đã chụp lại và muốn nó phải chết, vì nó chết thì cô mới có thể giữ được Nam Phong
Nhìn ra ngoài mưa nó nhìn thấy chiếc xe đó, tại sao Tiễu Mễ lại biết chuyện quá khứ của nó? Là ai nói cho cô ta biết? dù ra sao thì nó cũng muốn một lần nói hết mọi chuyện, nó đã không còn quan hệ gì với Nam Phong, càng không muốn cuộc sống mãi phải sống trong cảnh tranh giành, làm tổn thương nhau.
Không do dự nó chạy nhanh đi để lại Thảo Anh ngớ người.
-TAO ĐI CÓ CÔNG CHUYỆN, MÀY VỀ TRƯỚC ĐI?—nó quay đầu lại nó với Thảo Anh rồimột mạnh chạy đến chiếc xe kia.
Như được đón mời, cửa được mở ra, nó nhanh chui vào trong, chiếc xe lăn bánh trên con đường ướt át, sóng gió bắt đầu làm loạn.
-Nói? Cô muốn gì, mới ngừng ngay cái trò vô bổ đó.—Nó nắm chặt tay, đôi mắt nhìn người con gái đem mắt kính.
Người lái xe nhìn hai người qua gương rồi cũng nhanh chóng tập trung lái đi.
-Không cần căng thẳng. cô có còn nhớ Trần Ngọc Mai không?—Tiễu Mễ tháo mắt kính xuống, đưa mắt dò xét đôi môi nở nụ cười tà mị.
Cái tên khiến nó không thể nào quên được, nếu không tại cô ta thì nó và Thiên kỳ đã có được hạnh phúc mĩ mãng, cũng chỉ vì lòng thù hận và ích kĩ của con người mà khiến mọi chuyện đi đến ngày hôm nay, làm sao nó quên cho được, làm sao quên cái ngày xảy ra tại nạn 4 năm về trước, ngày màng đêm bị che phủ bởi màu máu tươi.
-Cô biết nhiều chuyện hơn tôi nghĩ, thật ra cô là ai? —Nó bất đầu thấy sợ người con gái trước mặt, trông khuôn mặt giản dị, xinh đẹp thế này lại mang nhiều sự ám ánh,
Như nghe được chuyện rất hài hước Tiễu Mễ cười lớn, đôi mắt dáng lên người nó hằng lên sự thù hận không thể xóa bỏ.
Lấy lại vẻ mặt dịu lại, Tiễu Mẽ cười cách dịu dàng,
-Tôi sẽ nói cho cô nghe….. thật ra Trần Ngọc Mai chưa hềchết, cũng chưa hể rời xa Nam Phong( Thiên Kỳ) cô ấy vẫn luôn theo sau cô…..—Tiễu Mễ nói hơi nhỏ lại, đôi mắt lảo đảo cứ như sợ ai đó nghe thấy.
Thoáng giận bắn mình, nó không tin vào tai mình nghe được? Ngọc Mai luôn ở cạnh Nam Phong, luôn theo nó, vậy tại sao nó không biết?
Nhận thấy sự tò mò từ nó,
Tiễu Mễ kề sát lại nó, cúi đầu ý muốn nó ngồi sát lại, Khi thấy nó nhích lại gần kề lỗ tại lại chỗ cô, Tiễu Mễ cười nham hiểm, nụ cười không lâu vụt tắt
.
-Ngọc Maicô ta… cô ta… đang ở đây?.. cô ta chính là,, là tôi.
Vừa dứt lời nó ngay lập tức theo phản xạ cúi đầu lên nhưng không kịp nữa rồi khi Tiễu Mễ nhanh tay hơn đưa chiếc khăn có thấm thuốc ngủ bịch lấy mũi nó, không cần tốn công sức Tiễu Mễ thành công vô điều kiện, lần này sẽ không để nó may mắn như bốn năm trước.
Trời mang cơn mưa đến bất chợt,lạnh giá, những hạt mưa thay nhau rơi xuống tạo lên cảm giác mát mẻ, mưa buồn đến não nề mang theo sự rào lớn từ đại dương.?
Mưa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cần phớt tay đã nhìn thấy bầu trời xanh biếc không chút thương tích hay dấu ấn của mưa đi qua, vội vã nhưng lại đau đớn.
Thảo Anh về nhà đã rất lâu cũng không thấy nó về, gọi điện thì vẫn được nhưng không ai nghe máy, thói quen của nó vẫn không bỏ được, đó là hay để chế độ rung, khiến người khác phát điên
Trời cũng hờ hửngdần khuất sao bụi cây nhường chỗ cho bóng tối, hoàng hôn buông nhẹ lấp lơxa xa.
-Sao Bảo Ngọc chưa về nữa.—Thảo Anh lo lắng, lúc trú mưa đã thấy nó có vấn đề không biết có chuyện gì xảy ra không nữa, nhỏ cồn cào đi đi lại lại ở phòng khách.
-Con bé này... chắc không có chuyện gì đấy chứ?—mẹ nó nóng ruột.
-Bà… con nó lớn rồi, bà làm như con nít không bằng, nó đi được thì về được thôi.—Ba nó vẫn ngồi chéo chân ung dung bình thản hơn ai hết.
-Không phải nó đi với em sao? Vậy nó không nói là đi đâu à?—GiaTuấn đứng ngoài cửa ngó ra bên ngoài, anh như ngồi trên đống lửa.
-Không.—Thảo Anh.
-Vậy có gì khác không?—Minh Quân nheo mắt, mong là không như anh suy đoán
.
-À.. có… hình như nó nhận được tin nhắn của ai thì phải? em hỏi mà nó nói của tổng đài, rồi khi coi xong liền chạy đi mất, lên một chiếc xe đen nào đó ở bên đường.—Thảo Anh thuật lại, giờ nhỏ mới thấy mình dại không phải là bắt cóc đấy chứ? Vậy thì…..
Sắc mặt của ai cũng trở lên khó coi khi nghe được nhỏ thuật lại, ba mẹ nó bắt đầu đứng ngồi không yên.
-Để tụi con đi tìm xem sao?—Gia Tuấn lấy áo khoác tiến ra cửa.
- Bác cũng đi nữa.—Ba mẹ nó đồng thành.
- Ba mẹ ở nhà đi, lỡ nó về thì sao? – Minh Quân trấn an.
- Đúng đó, ba mẹ ở nhà đi để tụi con đi tìm.—Thảo Anh vỗ vai mẹ nó.
- Có gì điện về cho ba mẹ hay nha.—Mẹ nó dặn.
...
...
Trời đã ngã màu sang hướng khác, cái màu tối khiến biết bao kẻ sợ hãi, chỉ mới chợp mắt có lát mà Nam Phong đã không biết trời trăng gì? anh sốt đến nỗi ngủ li bì cho đến trời tối, khi tỉnh lại liền lôi Việt Anh đi tìm nó,không biết nó có chịu gặp anh nữa không?
Chiếc xe nhanh chóng lăn trên đường, hiện lên niềm khao khát của con người, sẽ là màu đen hay là màu đỏ của quá khứ.
Trong căn nhà hoang trên xxx gió chợt lạnh lùng xông vào mũi, mùi mốc meo theo đó mà ngã màu, đôi mắt khẻ hé mờ như loài ho sắp tàn chỉ muốn dùng sức để được lần nữa nhìn mặt trời, dường như thuốc đã hết tác dụng nó đau đầu mở mắt, định đưa tay lên trán nhưng đôi tay không còn sức lực, tê đến cứng ngắt, nhận thấy được mình bị trói nó dẫy giụa.
Nơi này thật quái ác, toàn là màu tối không có chút ánh sáng, chuột, gián, những loại côn trùng cứ gâm gan tiếng hát nghe mà đáng sợ. nó bị trói hai tay về phía sau, chân cũng bị trói đến tê dại không còn cảm giác, lưng dựa vào bức tường ẩm mốc đầy rong rêu.
Nỗi sợ hãi khiến nó rối bời, ngay cả lên tiếng cũng bị nghẹn ngay ở cổ không thoát ra được, cái bụng thì vừa đói lại đau nhứt, lếch mông trên nền nhà tử thần nó không biết đây là nơi nào, cũng không thấy đường đi đành phải lếch thân, mong ra có thể tìm thấy chút ánh sáng.
Luồng ánh sáng được thắp lên, mọi ngõ ngách đã được giải thoát, do ở trong tối đã lâu nhất thời không thích ứng kịp nó chớt mắt vài cái.
-Tỉnh rồi sao?—Tiễu Mễ đi đến nhìn chằm chằm nó rồi ngồi xuống ghế cách nó không xa.
-Muốn gì? tại sao lại đưa tao đến đây?—nó hung hăng.
Mĩm cười kiễu rất vui khi được trà đạp lên quyền sống và nỗi sợ hãi của kẻ khác, Tiễu Mễ không khác gì con sói hút máu.
--Không phải cô muốn biết tôi là ai à?
Tiễu Mễ nói vẻ ngạc nhiên, không tránh khói cười đùa.
Nó không tránh lé đôi mắt và cái cười khinh thường, mà còn bình tỉnh đến lạ thường, nó tự khiến mình không thể sợ hãi càng không thể thiếu suy nghĩ, sẽ có cách để giải quyết, nó phải động não, động não, không thể chết ở cái nơi này càng không thể đứa bé chết yểu trong bụng nó.
Như nhớ ra được điều gì, hình như nó có mang điện thoại, đưa tay mò mẫn túi quần sau, ti hyvọng được thắp sáng, cũng may nó vô tình để điện thoại ở túi sau, may mắn khi Tiễu Mễ chưa phát hiện ra, trong lúc Tiễu Mễ đang nhìn trần nhà vẻ kiêu ngạo, nó nhanh tay rút điện thoại và bấm số.
Phải gọi cho ai đây? Trong đầu nó hiện lên hình ảnh Thiên Kỳ, câu nói mà không bao giờ nó quên được” anh sẽ bảo vệ em”
Kéo dài thời gian để Tiễu Mễ không thể phát hiện nó bắt đầu vào câu chuyện.
----Tôi và cô không thù không oan tại sao lại muốn dồn tôi đến đường cùng? Nam phong tôi cũng đã trả cho cô, tôi và anh ấy giờ không có quan hệ gì cả?—Nó nói nhưng lo lắng, cầu trời cho Nam Phong bắt máy.
…
…
...
Đang trên đường đến nhà nó, Nam Phong thấy lòng không yên, ngay lập tức điện thoại anh reo liên hồi, nhìn màng hình điện thoại anh mĩm cười, Việt Anh buồn chán chơi game.
-Vợ tìm chồng à?—Nam Phong đùa khi tự nhiên nó lại gọi cho anh, mãi vẫn không thấy đầu dây bên kia trả lời dù chỉ một câu,toàn nghe thấy tiếng gì đó lạ lạ như của loài vật gì đó, Nam Phong đổi sắc nó giận anh đến mức này ư?
-Bảo Ngọc.. em nói gì đi chứ? Anh xin lỗi đã làm đau em..em có thể cho anh một cơ hội được không? Để anh bù đắp cho em và con của chúng ta.. Bảo Ngọc…. Bảo Ngọc..—Nam Phong không giữ được bình tỉnh hét lên nhưng vẫn là sự im lặng, Việt Anh cũng theo đó mà nhìn Nam Phong.
Khi nghe thấy tiếng của ai đó rất quen quen vang lên, hình như của Tiễu Mễ, Nam Phong trợn mắt nhìn lại số điện thoại không phải số của nó sao? Tại sao lại có tiếng Tiễu Mễ?
Tay cầm điện thoại, tay lái xe Nam Phong mở loa ngoài để nghe cho rõ.
Việt Anh không hiểu gì nhìn chằm chằm khi nghe thấy câu chuyện và tiếng nói của Tiễu Mễ vang lên.
----