• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 


Trong sân bay oOo  ngẹt cả người, thở cũng không được mà hít
cũng chẳng xong, xa xa có một người đàn ông khoảng 46 tuổi nhưng trông rất trẻ
không quá già, ông Trần Hùng mặc bộ véc đen óng ánh với cặp mắt kính đen nái
bước ra, dáng rất oai nghiêm, hàng mạnh. Ông đi đến đâu nơi ấy đều im phăng
phắt không một tiếng động cả con mũi, con ruồi cũng chả dám bay ngang,(
hehehe,,, nói hơi quá).



-Baba.. con  nhớ baba
quá.—Nam Phong chạy lại ôm lấy ông Trần Hùng, đối với anh trên thế giới  này người anh sùng bái nhất là baba (Ông Trần
hùng) của mình.



-Lẻo mép quá đi ông tướng,---- Ông Hùng cũng trân thành ôm
lấy con trai của mình, nỗi nhớ da diết khi xa Nam Phong. Vẫn biết đó không phải
con ruột nhưng trong lòng ông Nam Phong còn quý hơn cả con ruột.



-Mình về nhà đi baba—Nam Phong mở cửa xe cho ông Hùng.



Lập tức chiếc xe kia chạy nhanh như cắt, mọi người xung quanh
chỉ kịp nhìn thấy một làn khói mập mờ trong khoảng không.



----------Biệt thự Nam Phong-------



Dường như mọi ngốc ngách trong căn nhà Nam Phong đều đã được
dọn sạch sẽ trước khi họ về, Ông Hùng rất hài lòng khi thấy sự chu đáo của Nam
Phong. Ông Hùng ngã người tựa vào ghế sô pha cho một ngày mệt nhoài vì bân rộn
công việc.



-Tối mai chúng ta có một buổi tiệc, con sẽ đến.—Ông Hùng dò
hỏi ý kiến của con trai, biết tính Nam Phong từ trước giờ rất ghét những bữa
tiệc đông đút như vậy, nên phải hỏi trước cho chắc.



-Con không quan tâm.—Nam Phong không chút do dự từ chối.



-Baba nghĩ con nên đi, vì bữa tiệc này hết sức quan trọng,
là đích thân ông Kezin mời để chọn người hợp tác với ông ấy,Baba muốn con bằng
mọi giá phải dành cho được.



-Con không hứng thú



-Coi như là baba cầu xin con đi, cái hợp đòng này rất quan
trọng với baba, nếu không dành được cũng không sao nhưng không thể để công ty
Nguyễn Hoàng lấy đi mất.—Ông Hùng nhìn con trai cầu khẩn, thật sự hết cách để
nài nĩ Nam Phong nên đành phải hạ thấp mình để nghĩ đến tương lai cho Trần Nam cũng như tương lai tươi sáng của Nam Phong



-Thôi được rồi, con sẽ đi.—Nhìn ông Hùng như vậy Nam Phong
không thể từ chối được nữa, đành nhận lời rồi tính sao.



-Cảm ơn con.—Ông Hùng mừng rỡ ra mặt.



-Baba ngủ ngon..—Nam Phong không bận tâm, bước lên lầu  rồi đống cửa lại, Ông Hùng đưa mắt nhìn theo,
ông lại nhớ đến hình bóng của ai đó, rồi lại thở dài não nề.



-Anh  cũng đã  làm tròn lời hứa của mình với em, anh rất nhớ
em, anh sẽ xem Nam Phong như là con của chúng ta, đứa con em để lại cho
anh.—ông Hùng lẩm bẩm điều gì đó, khóe mắt ươn ướt, nhìn vào khoảng tối  ngoài bầu trời đêm, tiếng sấm rầm rầm phát
ra, lại một cơn mưa tầm tả rơi xuống, một cơn mưa mang nhiều kí ức năm đó.



----- Mấy năm trước---.



Một buổi tối mang đầy giọt nước của trận mưa lớn, mưa dai
dẳng rào thét không chịu dứt hạt, cứ thế mà đổ xuống mặt đường trơn lắng mang
theo dư âm của mùi thuốc nồng nơi bệnh viện, phía cuối dãy lầu bệnh viện là một
người đàn bà mang vẻ mặt trắng bệch dường như không còn chịu đựng được bao
lâu, tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần phát ra.



-Anh Hùng em có thể nhờ anh một chuyện trước khi chết được
không?—Người đàn bà kia trút từng hơi thở còn lại, ánh mắt cầu mong sự giúp đỡ.



-Em sẽ qua thôi mà, tin anh đi?—ông Hùng mặc chiếc áo bác sĩ
ngồi kế giường bệnh cố gắng tin vào kì tích.



-Anh đừng gieo hi vọng nữa, em hiểu bệnh của em hơn ai hết, anh đồng
ý giúp em có được không anh Hùng, coi như là lời cầu xin cuối cùng của
em.—Tiếng nói cứ thế nhỏ đi một chút, sắc mặt cũng theo đó mà xuống dốc.



-Em nói đi, anh sẽ giúp em.



-Xin anh giúp đỡ Nam Phong, ngay lúc nhỏ em đã không làm
tròn bổn phận của người mẹ, trước khi chết em muốn làm một chút gì cho nó. Xin
anh đừng để nó biết được thân phận của mình, cũng đừng cho nó nhớ lại quá khứ,
hãy cho nó sống  một cuộc sống mới hạnh
phúc và vui vẻ hơn.---- Sao câu nói là một dãy giọt nước mắt rơi xuống, người
đàn bà đó nhìn ông Hùng cầu xin tha thiết



-Anh sẽ giúp em, thay em bảo vệ người em yêu thương







Người đàn bà nằm trên chiếc
giường trắng tinh, một nụ cười cuối cùng được hiện diện trên khuôn mặt bà, đôi
mắt kia nhắm lại và mãi mãi sẽ không mở ra nữa. Bà ấy chết trong hạnh phúc, ông
Hùng ôm lấy thân sát bà mà rơi lệ, thân mang cương vị là một bác sĩ mà ngay cả
người mình yêu thương cũng không cứu được, ông Hùng đau đớn theo sự giải thoát
của người đàn bà kia. Những giọt nước mưa cũng rào thét theo, rơi xuống mãi
chẳng ngừng, đem một thứ quý giá đi mất.





“Tí tách,, tí tách” hiện tại vẫn là hiện tại, cơn mưa kia
không phải rơi mãi mà không ngừng,chỉ là tạm thời nó muốn xóa đi một kí ức đau
thương kia. Đôi mắt ông Hùng nhìn mãi những giọt mưa rồi tự mình mĩm cười hạnh
phúc, hạnh phúc vì bản thân mình đã làm được điều mình hứa.







Trên lầu có vẻ có một chút kì
lạ, Nam Phong chở mình mãi mà không sao ngủ được, có chút nhơ nhớ về nó, lại
rất giận vì những hành động của nó hồi sáng. Khẻ mĩm cười một chút Nam Phong
suy nghĩ đến chuyện bữa tiệc phải làm sao giải quyết. Suy nghĩ rồi lại suy
nghĩ, hết mấy tiếng cuối cùng cũng như nước đổ đầu vịt, đành đi ngủ cho khỏe
thân. Không ai biết hay để ý  đến tâm sự và nỗi đau của ông Hùng mọi thứ được vùi lấp vào hư vô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK