Tay em không với nổi
Em sợ mình nông nổi
Phút chốc lạc mất anh
Lặng thầm và mỏng manh
Em iu anh nhiều hơn tất cả
Nó mĩm cười vì Nam Phong không đuổi theo, nhưng nào vui được bao lâu, nó há to mồm miệng, khi bị hứng nguyên chậu nước vào người, do đứng ngay một căn nhà cao tầng. Ngước mặt lên nhìn, rồi nhìn bộ dạng ướt tèm nhem của mình nó bặm môi, không biết hôm nay là cái ngày gì mà sao nó đen không tả nỗi, ngay cả đi đường cũng bị xui xẻo.
Một chiếc xe chạy đến đậu ngay nó, Nam Phong bước đến nhìn nó cười chúm chím.
-Sao? Cảm giác mát lạnh chứ?—Câu nói mang đầy sự trêu đùa.
-Mát con khỉ,…Mà sao anh cứ như âm hồn bất tán bám theo tôi vậy? làm ơn!! tha cho tôi đi—Nó vừa lạnh lại vừa bực nên lời nói rất thô lỗ cọt cằn.
Một người đàn bà từ trong căn nhà cao tầng đó phóng nhanh như bay đến bên nó, lấy tay phủi phủi, sắc mặt mang vẻ tội lỗi.
-Xin lỗi đã vô ý làm ướt bạn gái của cậu.—Cô chủ nhà hơi cúi đầu nhìn Nam Phong.
-Cô hiểu lầm rồi? Tôi không phải bạn gái anh ta, tôi nào có phước phần đó.-- Nó liếc Nam Phong, do người ướt lại đứng ngoài trời nên nó lạnh đến rung cằm cập.
-Vợ à? Anh xin lỗi rồi mà? Đừng nói vậy anh buồn lắm đó vợ?—Nam Phong cỡi áo khoác mặc cho nó, giọng nói ngọt ngào làm người ta sởn óc gáy.
-Thì ra hai người là vợ chồng? Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, nhìn hai người thật là làm người khác ngưỡng mộ…. à hay em vào trong nhà thay đồ ra đi kẻo lạnh.—Cô gái ấy vui tính , nhìn nó lạnh sắp chết cứng mở miệng kêu vào trong nhưng nó lắc đầu.
-Không phải như chị nghĩ đâu ….em và hắn ta..--- Nó chưa nói dứt lời Nam Phong đã nhảy vào họng cắt ngang.
-Vợ em là thế đấy chị, giận nhau cái là dai như đĩa ý nói năng lung tung không à.! Mà thôi cũng khuya rồi tụi em không muốn làm phiền gia đình chị, em đưa cô ấy về thay đồ cũng được.
Nam Phong ngọt ngào kéo dài chữ "vợ" làm ai kia vừa nheo mài vừa chề môi, nó cũng không ngờ là Nam Phong lại có tài đóng kịch đến thế, đáng lẽ ra Nam Phong nên đi làm diễn viên thì đúng hớn.
Nam Phong một mạch kéo nó đi, chị chủ nhà lắc đầu , không ngờ trên đời này còn có một đôi hôn nhân trẻ con như vậy? Khiến người khác phải ganh tị
.Nó bị nhét vào xe một cách táo bạo, dù không muốn vẫn phải hậm hực yên vị nghe theo cái tên khốn bạo hành trắng trợn đó.
-Anh không thể bỏ cái kiểu ép người đó ư?—Nó tức giận nhón người về phía Nam Phong, ánh mắt Nam Phong đen lái nhìn nó, những đường cong quyến rũ và bộ nội y phơi bày trước mắt, nếu không phải là đang lái xe Nam Phong nhất định sẽ bay vào mà ngấu nghiến nó ngay lập tức.
-Bẩm sinh đã vậy.
Câu nói vơ tư làm nó rất điên, biết làm không lại nói càng không lại cái tên khốn Nam Phong nên đành nuốt cục tức vào.Cũng chẳng biết Nam Phong đang đưa mình đi đâu, nó quay mặt về phía cửa số nhìn dòng người lướt qua,một nỗi nhớ, nỗi buồn chiếm lấy đôi mắt vu vơ hờ hợt nhìn qua kính xe.
“Két…két..” Chiếc xe dừng ngay ở một căn biệt thư to lớn, đôi mắt nó hiếu kì, mới nhìn bên ngoài thôi cũng biết ngôi nhà này chuyên dành cho người giàu có. Kĩ xảo khá đơn giản nhưng lại toát ra vẻ hào phóng, sành điệu.
-Đưa tôi đến đây làm gì?
-Bộ cô tính mặc thế này mà về sao?—nam Phong mở cửa xe chỉ vào bộ dạng ướt như chuột lột của nó, nó giờ mới để ý lại mình, trời ạ? Nó như đang trình diễn một màng áo tắm giữa đường. Mở to mắt nhìn Nam Phong hai tay nó che phần trên . Nhìn biểu hiện của nó Nam Phong che miệng cười.
-Nhanh lên, cô mà còn lôi thôi, tôi quẳng cô ra ngoài đường cho người ta ngó cô bây giờ.
Nó chề môi lẻo đẻo theo sau Nam Phong vào trong, căn nhà rất rộng, mấy chục người ở cũng chẳng thấm thía gì? Nhưng lạ một cái là căn nhà trống trơn, lạnh lẽo vô cùng, như đang ở trốn địa ngục, ngay cổng tử quan.
-Anh ở một mình à? Sao chẳng có ma nào hết vậy?
-Tôi không thích có người lạ trong nhà, người giúp việc thì làm việc theo giờ rồi họ về trước khi tôi đặt chân vào.—tháo lỏng cavat Nam Phong ngồi vào ghế salong, nhìn Nam Phong nhắm lìm đôi mắt vì mệt mỏi, nó mới thấy anh đáng yêu và đẹp đến nhường nào, cứ y như con ác quỷ ngủ đông,ấm áp không chút lạnh lùng.
-Nhìn đã chưa?—Nam Phong nói làm nó khó xử, giả bộ ngó lung tung lảng qua chuyện khác.
-Nhà anh đẹp quá nhỉ?--- Cười thành tiếng nó đi lòng vòng , mò mẫn lung tung đồ đạc.
-Cô làm ơn đi thay đồ cho tôi nhờ, nhìn bộ dạng của cô tôi sẽ không kiềm được mà ăn cô mất.
Má nó dần đỏ lên, lúng túng nhìn xuống thân mình lại nhìn con ác ma Nam Phong, Nam Phong quăng cho nó bộ đồ, là một chiếc áo sơ mi trắng hình như là của anh ta và cái quần ngắn tích.
-mặc cái này?—nó dơ lên
-Chứ mặc gì? hay khỏi mặc cho mát.—Nhìn vào mắt Nam Phong nó rung mình, đành bay lên lầu tìm đại cái phòng mà chui vào thay cho rồi, chứ ở đây đá khẩu với Nam Phong có nước nó bị ăn khi nào không hay.