Cả hai người bọn họ đều quay qua nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông Hùng khi bị bắt quả tang ngoại tình sau buổi tiệc của ông Kezin, Tiễu Mễ biết ông Hùng không có thiện cảm với cô nhưng cô sẽ không để thứ rào cản lem luốc ấy chi phối bản thân mình, cô là ai chứ? một người duy nhất giữ chiếc chìa khóa của kí ức, nếu muốn đối đầu cô thì đó là chuyện quá đỗi sai lầm.
-Em về trước đi.
Vì không muốn có sự cãi nhau ở đây nên Nam Phong cố ý kêu Tiễu Mễ về ,tránh chạm mặt với ba anh.
----
Bầu không khí có mùi của tử thần, không khí trở nên vướng bận khó thở.
sau khi đưa Tiễu Mễ về nhà thì Nam Phong và ông Hùng im lặng nhìn nhau, một khoảng thời gian như ngừng chạy, tình cha con thay vào đó là hai người đàn ông tính tình ngang ngược nóng nảy.
-Con đang làm gì con biết không?
-Biết.—Một câu trả lời như không có.
-Biết.. biết… biết sao còn làm.. nếu để người ta nhìn thấy con với con nhỏ đó ôm ấp nhau như vậy thì biết phải làm sao? Để Ông Kezin biết thì con có lường trước hậu quả thế nào không hã?—Ông Hùng tức giận đến cả gân cũng nỗi hết lên.
-Ba cứ yên tâm, mọi chuyện con có thể giải quyết được.
-Yên tâm… ba không cần biết, ba muốn con chấm dứt cái thể loại này ngay lập tức.
-Xin Lỗi.. con yêu cô ấy và sẽ không có cái gì gọi là chấm dứt cả.
Một người nói một người cản, cả hai như nước với lửa không thể nào hòa lẫn được, sự lo lắng của ông hùng, sự sợ hãi và nỗi niềm của ông đều bị nam phong bát bỏ như tạc một ly nước nguội vào mặt.
-Con yêu con nhỏ đó vậy còn người con gái hôm bữa tiệc? con tính làm trò hề gì đây Nam Phong, con muốn chọc tức chết ta à?—Ông Hùng cố kìm nén hơi thở dốc, sức khỏe của ông ngày một yếu dần chắc cũng phải đến lúc người già cả như ông về với cây nhà lá vườn rồi, đem hết những gì giao phó cho Nam Phong, nhưng sao có thể yên tâm được khi bên Nam Phong là một cô gái thủ đoạn đa mưu, bên trong là cả một bí mật khủng khiếp.
- Mọi chuyện con biết cách giải quyết… ba không cần bận tâm… thôi khuya rồi ba ngủ sớm đi, thức khuya không tốt đâu.--- Nam Phong nhỏ nhẹ đứng lên đi một mạch lên lầu, có vẻ như anh đang che dấu gì đó? phải chăng đó là một dấu chấm hỏi ngay cả anh cũng không thể giải tỏ được, anh cũng không biết mình cần gì và muốn gì?
- Cô ta không hề đơn giản như con nghĩ đâu? Con sẽ phải hối hận.
Nam Phong ngừng bước hơi ngoái lại nhìn nhưng vẫn không bận tâm mà đi về phòng, ông Hùng tựa người vào ghế khuôn mặt ông hằng rõ những lo âu, những vết nhăn của năm tháng, một linh tính dường như sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra ông Hùng buồn bã thì thầm điều chi.
-Anh rất muốn được bên cạnh em.. nhưng anh đã hứa thì anh sẽ làm tròn lời hứa của mình, hãy đợi anh thêm một thời gian , em sẽ không còn cô đơn nữa.
Mưa lâm gâm tí tách trước vườn hoa hồng trắng, hạt mưa nặng nề vươn dài trên những tán lá bé nhỏ một giấc mơ hạnh phúc chìm sâu vào hư vô.
Mưa dai dẳng khiến lòng người cũng lắng động theo, bóng tối cùng mưa xa bao chùm lấy bóng người gầy gò đang lẳng lặng đứng nhìn những hạt mưa rơi. Một trái tim lại một lần nữa thổn thức ấp ủ bao nhiêu kí ức mà không thể nào hiện hữu.
Nam Phong thở dài tiến về phía chiếc giường, anh nhìn chằm chằm lưu luyến khôn ngui, lần đầu tiên anh và người con gái đó dây dưa trên chiếc giường trắng xóa này, anh nhớ nhớ từng nét từng nụ cười của nó, một cảm giác rất thoải mái rất hạnh phúc.
Âm thanh của mưa khiến Nam Phong bừng tỉnh sau cái âm hư của kí ức, một ánh mắt đen lái trao lại, anh tự hỏi bản thân mình là đang làm gì? không phải người anh tìm kiếm bấy lâu đã tìm được rồi sao? vậy sao anh còn nghĩ đến mấy cái này? anh không thể để cái hình ảnh của nó làm càng trong não anh được? chỉ là một đêm tình ái thì có gì phải níu kéo.
Bờ môi cong cong tạo đường nét quyến rũ,Nam Phong cười trong hơi thở, và bắt đầu đưa mình đến một thế giới khác, thế giới của giấc ngủ yên bình.