Chiếc xe lao không tầm ngắm, trên khuôn mặt anh hiện rõ sự bế tắc cùng cực.
Mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây hay còn ập đến trên đôi vai anh, anh mệt mỏi lắm rồi chỉ muốn ngủ thật sâu trên vai nó, chỉ muốn để bản thân có chút hơi thở từ nó.
Điện thoại Nam Phong lại lần nữa vang lên không phải số của Tiễu Mễ mà là một đoạn video của ai đó giữ đến, hoài ngờ Nam Phong bật lên.
Âm thanh ngay lập tức thu hút ánh mắt của Việt Anh và Nam Phong, chiếc xe giảm tốc độ và dừng ở bên đường.
- Có quà tặng các người .. thấy quen không?
Nguyên bản mặt mắt ói của Lão Ngũ hiện lên màng hình, máy quay lướt qua mọi góc cạnh trong nhà Nam Phong, hiện lên hình ảnh của người đàn ông máu me be bét dựa và tường, đôi mắt không còn sức sống cụp xuống, là ông Hùng, máu tươi từ trán ông lăn dài trên gò má rồi rơi xuống khoảng không vô tận.
– Cho mày 30 phút để đến đây, một là ông ta chết, hai là con bạn gái mày chết. khó chọn quá nhỉ?Bên nghĩa bên tình làm sao đem cân đây, hay đểtao chọn giùm mày .—Lão Ngũ cười lớn, áp khẩu súng lên bên thái dương ông Hùng khách thức, đoạn video đếnhồigây cấn thì hết, chỉ vang vảng đâu đây tiếng cười khủng khiếp của Lão Ngũ.
Việt Anh và Nam Phong tức giận đập tay vào xe, Nam Phong phát điên ôm lấy đầu ngã vào tay lái, rồi nhanh chóng bật dậy vuốt mặt, anh không thể yếu mềm ngay lúc này được, không thể để những người anh yêu quý chịu tổn thương thay anh.
-Mày đi cứu Bảo Ngọc đi,, ba mày để tao lo..—Việt Anh nghiêm túc.
-Nếu không thấy tao.. hắn nhất định sẽ..—Nam Phong lắc đầu, không tránh khỏi mất lí trí.
-Mày tin tao đi,, nếu tao khôngcứu được ba mày, tao sẽ không quay về.. Bảo ngọc đang rất cần đến mày..—nói rồi Việt Anh mở cửa đi ra.
Tiếng ríu rít của gió len qua cửa, chỉ còn nhìn thấy màng đêm hằn lên bóng Việt Anh khuất xa. Tại sao lại xảy ra ngay lúc này, anh rất mệt mỏi, anh chỉ muốn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại, anh muốn đi đâu đó thật xa nơi chỉ thuộc về những yêu thương.
Nam Phong định lái xe đi nhưng không ngờ Gia Tuấn từ đâu lao vào đánh anh tới tấp.
Trong xe mọi vật cứ rối tung lên không thể kiếm soát được.
-Bảo Ngọc đâu,,, mày làm gì cô ấy rồi hả, thằng khốn.—Gia Tuấn không chịu ngừng tay cứ đánh Nam Phong. Còn anh thì nằm yên nhận trọn những cú đấm mạnh mẽ kia.
Không thấy Nam Phong chống trả Gia Tuấn mới ngừng tay, mò dậy ngồi nhìn qua lớp màng xe, cơn giận của Gia Tuấn lắng xuống một chút nhìn Nam Phong hoài nghi. Anh và mọi người trong nhà nó đã tìm khắp nơi, Gia tuấn đi lang thang mọi chỗ nó có thể đến còn Thảo Anh và Minh Quân thì đang trên đường đến nhà Nam Phong.
-Tại sao không phản kháng—Gia Tuấn trừng mắt.
Nam Phong đưa tay lau đi vị ngọt đắng lòng trên miệng, anh cho xe chạy trong sự khó hiểu của Gia Tuấn, không cho Gia Tuấn có cơ hội hỏi Nam Phong vào chủ đề chính, đem chuyện kể hết cho Gia Tuấn nghe. Chiếc xe lạnh toát cùng nhau tiến đến cánh cửa tử thần, Gia Tuấn mới là người có khả năng nhất để bảo vệ, còn anh thôi thì buông tay.
......
....
......
Nắng không còn nồng nàn như phút ban đầu, mưa không còn xao xuyến cùng gió rào thét, giờ đâychỉ còn lại một màu đen không tẩy được, liệu sẽ có màu hồng xuất hiện khi bầu trời kia không còn màu đen ư?
Ông Hùng thảm hại đưa đôi mắt nhìn quanh căn nhà của mình, ông không muốn chết trong ân hận, Nam Phong ngày nào còn chưa tha thứ cho ông thì ông dù chết cũng không thể nào yên lòng để thú tội cùng mẹ anh.
Lặng nhìn khoảng không trống vắng, cơn lạnh áp đảo lấy thân người phun trào màu đỏ đậm, thứ tanh tanh buồn nôn.
Căn nhà ngày nào mang theo hạnh phúc bất tận giờ đây âm u đến lạ thường, không khí cho cảm giác sợ hãi lẫn đau thương.
Minh Quân và Thảo Anh đang ở bên ngoài cách đó không xa, hai đôi mắt không khỏi ngạc nhiên vì giờ này bên ngoài có rất nhiều người canh giữ, chưa bao giờ thấy cảnh này trước nhà Nam Phong.
-Bọn họ là ai? Sao lại đông như vậy, không lẽ có chuyện gì rồi sao?—Thảo Anh nắm cánh tay Minh Quân có chút run run, nhìn mặt bọn người kia cũng khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
-Đừng sợ, không có gì đâu, đã có anh ở đây mà?—Minh Quân nhìn Thảo Anh trìu mến, theo anh thì sẽ không có chuyện gì.
Hai người bọn họ đi đến trước cửathì bị bọn người mặt áo đen kinh dị kia bao lấy, hung hắng xua đuổi.
-Chúng tôi đến tìm Nam Phong.--- Minh Quân chắn phía trước Thảo Anh nhìn sâu trong cánh cửa lớn, do anh quá chủ quan hay do bản tính thiếu suy nghĩ khi bên trong là một cái gai không hề đơn giản.
-Cho họ vào..—Tiếng người đàn ông bên trong phát ra, ngay lập tức cách cửa bật mở.
Khi vào được bên trong thì sự nghi ngờ càng lớn, cánh cửa kia không do dự bị đóng lại, Minh Quân và Thảo Anh quay đầu lại nhìn, quét nhẹ khắp căn nhà đập vào mắt là hình ảnh của ông Hùng trên sàn, đôi mắt Minh Quân giờ trở lên lo lắng khi tự mình bước vào hang cọp.
Cách đó không xa là khuôn mặt mĩm cười gian ác của Lão Ngũ, Minh Quân biết ông ta là người như thế nào, lần này thì khó mà an toàn quay trở ra, theo phảnxạ Minh Quân đứng che chắn cho nhỏ.
-Rất vui khi các vị đến thăm, vậy thì chúng ta chơi trò chơi đi.—Lão Ngũ nhìn Minh Quân cười cười, tướng ông ta ngồi trên ghế với mỡ thừa nheo nhúc trông rất gớm riết.
-Nếu Nam Phong không có ở đây, chúng tôi xin cáo từ.—Minh Quân nắm lấy tay nhỏ lôi đi trong sự thất thần khi mãi nhìn bộ dạng của ông Hùng.
Chưa bước được hai bước,Lão Ngũ đã đứng lên gầm đầy giận dữ.
-Muốn đi sao? Nào có được.—Ngây tức khắc bên ngoài ùa vào những tên bậm trợn vây quanh lấy hai người.
Cuộc hỗn chiến diễn ra. Anh không thể chống cự như thế này được, vì anh còn phải bảo vệ Thảo Anhmà liên tục nhiều người muốn lấy mạng, lần này không còn đường lui nữa rồi.
Nhỏ hoảng sợ đến không còn phản ứng, luôn nắm lấy bàn tay Minh Quân, nhỏ giờ trở thành gánh nặng của anh ngay lúc này.
Một tên mặt áo đen tấn công và dùng cây đánh lên vai Minh Quân, đôi mắt nhăn nhó kia nheo lại, nhỏ giờ mới lấy lại lí trí buông cánh tay anh ra.
Minh Quân hoảng hốt quay lại nhìn nhỏ, những tên kia cứ thô bạo tiến lên, có lẽ không có anh bên cạnh nhỏ sẽ an toàn hơn khi bọn người này đều chỉ tập trung vào anh.
Nhỏ len lén đi lại gần ông Hùng, Lão Ngũ vì quá hăng hái ngồi xem phim hành động trước mắt mà không để ý đến người bé nhỏ như Thảo Anh.
…
…
Khi đó bên ngoài cũng lộn xộn không kém, Việt Anh đánh thẳng tiến vào bên trong, đôi mắt anh to tròn gián vào người Lão Ngũ. Minh Quân vẫn một mình chống đỡ.
Thấy người xuất hiện không phải Nam Phong như kế hoạch ông ta đưa ra, cơn tức tối nỗi lên, Lão Ngũ đứng bật dậy.
-Nam Phong đâu? hắn đâu hả?
-Chuyện nhỏ này không cần phải đích thân Nam Phong ra tay,, bước qua xác tao đi rồi nói chuyện.—Việt Anh tự tin thách đấu, đôi mắt anh cũng không quên tìm kiếm ông Hùng, nhìn thấy Thảo Anh đang cố cỡi trói , Việt Anh sợ Lão Ngũ phát hiện liền đánh trống nản.
Chỉ vài phút sao đó bọn áo đen bị Việt Anh và Minh Quân hợp sức đánh tơi tảbò lăn dưới sàn đau đớn.
Lão Ngũ nghiến răng, đã thế thì đừng trách ông đây không lễ mặt, quay lại nhìn ông Hùng thì thấy Thảo Anh đang tính đưa ông ta đi khỏi, Lão trợn trừng mắt, không do dự tiến đến nắm bờ vài bé nhỏ của Thảo Anh, đặt khẩu súng dán lên đầu nhỏ.
-Buông ra..—Nhỏ giẫy giụa chống lại.
Bao nhiêu ánh mắt dồn đến, Minh Quân lo lắng với hơi thở không đều.
-Thả côấy ra.. TAO KÊU MÀY THẢ CÔ ẤY RA..—Minh Quân rào lên.
-Là tụi bây không biết điều.—Lão ngước mặt cười lớn.
Sau đó là tiếng thét chói tai của Lão như đang bị thiến, nhỏ liều mạng cắn mạnh vào tay Lão, nhanh chân chạy đến chỗ Minh Quẫn.
-con Khốn.
Pằng” Pằng
Âm thanh chết chóc vang lên không do dự, máu tươi phun trào khoảng trắng không màu, màng trời bao phủ bởi màu đỏ của định mệnh.
Minh Quân ngã xuống khi đỡ lấy phát súng cho Thảo Anh, viên đạn bé nhỏ xoáy vào da vào thịt nằm trọn bên lưng của anh, không khí như co thắt lại.
Lão Ngũ trúng đạn quay lại nhìn nơi phát ra mùi súng,, ông Hùng không còn sức lực dựa vào tường. Lão ta cười lớn, viên đạn được nhắm bắn từ phía sau xuyên vào bên trong tim, máu đỏ rơi như xối. Cuộc chiến kết thúc chỉ còn lại những tàn cuộc đẫm màu, chỉ còn lại tiếng hét cùng nấc quãng của ai đó.
(m,n đợi mí ngày nha.. để t/g viết ngoại truyện lun.)