-Vương Thảo Anh.? cô lịch sử gọi tên nhỏ lên trả bài làm nhỏ giận cả mình.
-Dạ...... dạ.....!! Nhỏ mặt cái mâm nhìn cô xót xa.
Còn anh thì ôm miệng cười đau bụng, đời này thì tiêu nhỏ luôn rồi còn gì?
-Cho tôi biết về lịch sử Nhật Bản.
-A..... ờ.....Nhật Bản.... a......a....!!
Nhỏ đứng hết rải đầu, bức tóc rồi lạ a,b,c tìm cứu binh. Nhỏ lước nhìn nó nhưng nó cứ thờ người ra nhìn vào khoảng không gian vô tận.Nhỏ tức ói máu với nó, cứ tưởng sẽ bị ăn trứng ngỗng không cần trả tiền . Thì nhỏ nhìn thấy anh đang nói nói cái gì đó mà nhỏ chả hiểu bực quá nhỏ thốt lên một câu làm cô đơ người.
-Anh gì đó ơi? Nhắc lớn lên coi không nghe gì hết?
Nhỏ đây là cố tình trêu anh mà.Biết rằng mình không xong liền kéo người ta đi cùng cho đỡ buồn.''Chết cũng có bạn thì còn gì bằng tuy anh rất đáng ghét nhưng thôi thà có còn hơn không'' đây là suy nghĩ của nhỏ, nhỏ nghĩ mà cười toe tét.
-Hai em ra ngoài đứng cho tôi? Bà cô quát chỉ chỉ tay ra hiệu như làm ơn hai anh chị bước ra khỏi lớp giùm.
Anh hậm hực bước ra ngoài mặt khó coi vô cùng. anh là có lòng tốt giúp đỡ nhỏ không ngờ bị nhỏ chơi một cú quá đau.
-Ha...ha.....ha...ha..!! Nhỏ ra ngoài đứng mà cứ cười suốt.
-Cô được lắm? Im cho tôi? Anh tức giận quát làm nhỏ càng cười lớn hơn.
-Không...Không...cười! Ai kêu anh ngu? Hahaha,,
Nhỏ nói không cười nhưng cứ ôm bụng cười sặt sụa.
-Cô mới ngu á... làm ơn mắc oán.. đúng là đầu trâu?
Anh liếc nhỏ rồi nhào tới bụm miệng nhỏ lại làm nhỏ la oai.. oái.. oai ..oái
-Anh mới là đầu trâu á.
-cô á..
-anh á...
@@#$$$$##$$#$$$$$ Nguyên một thuật ngữ á á á á....vang lên là mọi học sinh đi ngang phải cười, rồi la lên vì hotboy của họ bị phạt đứng bên ngoài, thế là họ bu lại hết chụp hình lại quay phim.
---------------------------
Cuối cùng giờ ra chơi đã đến, nó nhỏ cùng với hai anh hotboy giờ đang đóng đô tại canteen với cả tá học sinh chen lấn nhau để được ăn trưa.
Nó và nhỏ thì cắm đầu cắm cổ ăn như heo bị bỏ đói,ăn hết tô này đến tô khác còn hắn và anh nhìn tụi nó chằm chằm như thể tụi nó là heo thật.
-Cho tụi em ngồi với?
Nhả Nhược và Phương Linh mặt dày lết đến rồi kéo ghế ra ngồi không cần biết câu trả lời là có hay không.
-Anh ăn cái này đi ngon lắm.!!! Nhả Nhược gắp thức ăn đưa lên cho anh.
-Tôi không đói.!! Anh hất tay Nhả Nhược ra làm cô ta quê trà bá.
-Anh còn giận à? Xin lỗi mà? Nhả Nhược ôm lấy cách tay anh xà vào lòng làm nũng.
-Cấm cô đụng vào bạn trai tôi.
Nhỏ thấy trướng mắt ra tay tương trợ.kéo tay anh lại rồi ôm ngang eo anh như thể hai người là của nhau.
-Cô ...anh...không thể!!
Nhả Nhược đỏ cả ra mặt đứng phắt dậy phản đối làm mọi người xung quanh tró mắt ra nhìn.
-Sao lại không?
Nhỏ thách thức Nhả Nhược rồi hôn lên má anh, làm anh và hắn đơ.còn nó thì cười nhìn nhỏ , nó biết ngay là nhỏ dở trò mà.
-À,, ừ..... em yêu.
Anh cũng không muốn nhỏ quê nên cứ diễn theo, mặc kệ là thật hay giả.Tiện thể hôn nhỏ một cái làm cả cái canteen được một phen hú hồn.
Nhỏ thì đỏ mặt thờ ra không ngờ anh lại có cái biểu hiện đó. Thật làm nhỏ muốn rớt tim mà.
Nhả Nhược quê quá nên dậm chân dậm tay bước đi ra khỏi canteen.Sau đó là nhỏ buông anh ra mặt đỏ như quả gấc cúi đầu ăn không dám ngước lên, để che dấu cái
mặt nghẹn ngùng của nhỏ
---------------
Còn lại Phương Linh ngồi ngậm câm nhìn hắn một hồi lâu thì đẩy hộp thức ăn cho hắn.
-Anh ăn đi, em tự làm đó?
Hắn không nói gì, xem Phương Linh như không khí bay qua.
-Nhận đi kìa để người ta còn đi, trướng mắt
Nó khinh thường nhìn Phương Linh đuổi ruồi. Lại đá động vào hắn để phá vỡ cái sự im lặng giữa nó và hắn.
-Thích thì cô lấy,không cần cô nhiều chuyện.
-Anh.......
Nó chưa nói xong thì hắn đập bàn bỏ đi, làm Phương Linh liếc nhìn nó với ánh mắt căm ghét.
-Nhìn tôi làm gì? đem cái của nợ này mà chạy theo hắn?
Nó cũng đứng lên biểu tình rồi đi một hơi, để lại Phương Linh chưa kịp hó hé câu nào và ánh nhìn của anh và nhỏ.
với cùng suy nghĩ:"" Hai người này sao vậy nhỉ""