• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 



----------------------------



Hắn lại nhớ đến lúc gặp Trọng Thiên ở trường, quá khử đau lòng hiện về?  Trọng Thiên thật sự là em
trai hắn, hắn và Trọng Thiên chỉ hơn kém nhau một tuổi, Trọng Thiên từ nhỏ đã
được mẹ đưa đi xa sinh sống nên hầu như không ai biết đến chuyện hai người là
anh em trừ những người làm lâu năm trong nhà.



Hắn không thể quên cái
tai nạn Lúc nhỏ  mình gây ra cho Trọng
Thiên vì lô đùa và sự sơ ý của hắn đã làm Trọng Thiên ngã vào miểng chai bị vỡ,
từ đó Trọng Thiên thường bị hen suyển. Hắn rất ân hận, muốn bù đắp cho đứa em
trai đáng thương của mình nhưng lại rất ghét Trọng Thiên vì anh ta mà hắn bị
chính mẹ mình bỏ rơi và lúc nào trong mắt mẹ hắn Trọng Thiên cũng là nhất..Hắn coi như đã thiếu đi tình thường yêu của người mẹ,
người cha trong 12 năm qua.



----------------12 năm về trước______


Vào cái đêm định mệnh mà hắn bị chính người mẹ ruột mình bỏ
rơi, mất đi một gia đình ấm áp.



Hắn và Trọng Thiên nép mình trong cảnh cửa, chờ mẹ về.Còn cha hắn thì ở ngoài phòng khách với bao nhiêu là rượu




Đi vào phòng ngủ.



Ông quát to, làm hai đứa nhỏ giật mình, mẹ hắn từ ngoài đẩy
cửa đi vào.



-Cô đi đâu giờ này mới về?



Người đàn ông kia nửa tỉnh nữa say quát lên.



-Đi đâu thì mặc kệ tôi.



- Cô đi gặp người tình của cô đúng không?



-tôi làm sao chứ?  Ông
có thể đi chơi với mấy con đàn bà kia, sao tôi lại không thể chứ?



-Cô nói thế mà nghe được à? Cô là người đã có gia đình rồi
đấy. Tôi vì công việc chớ không phải lăng nhăng như cô.



-Công việc ư? Thật nực cười.



“Chát” Một bàn tay khẻ rung rung khi chạm vào da thịt người
trước mặt. Mẹ hắn ôm mặc khóc.



-Khóc gì?  Thiên
Kỳ  và Trọng Thiên là con tôi hay là con
của người đàn ông đó. Bà nói đi chứ?



Ông Trọng không còn ý thức quát ầm lên.



-Ông… ông nói vậy mà nghe được hả? Nếu đã không sống được
với nhau thì ly dị đi.



-Được....ly dị thì ly lị đễ cô dể chung sống với người đàn ông
đó.







Bà Trọng nước mắt đàm đìa trong cơn giận và oan ức, lôi
Trọng Thiên đi mà quên mất sự hiện diện của hắn, một đứa trẻ với gương mặt lạnh
lùng tay nắm chặc đứng nép mình giữa không gian lạnh lẽo. Hắn hận bà hận cả
Trọng Thiên tại sao bà không đưa hắn cùng đi, tại sao chỉ nhớ đến mỗi Trọng
Thiên ? tại sao lại lỡ phá hủy cái gia đình ấm áp này, tại sao Trọng Thiên lại cướp đi
hạnh phúc của hắn,cái hạnh phúc đáng lẻ ra hắn được nhận. Và cũng chính cái đêm đã cướp mất người cha, cướp mất tình thương còn lại của hắn, ông Trọng gặp tai nạn giao thông và
qua đời. Hắn được bão mẫu nuôi dưỡng và chắm sóc đến lớn, mẹ hắn thì từ
đêm đó đã không còn tung tích gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK