Thứ khó đoán nhất là tâm tư của người khác
Thứ khó hiểu nhất là tình cảm của chính mình
Và....
Thứ khó giữ nhất là lòng người đã đổi thay
Sáng sớm tinh mơ, ngay cả ông mặt trời vẫn còn đang tròn
giấc ngủ say sưa, vậy mà nó đã nhanh chóng dậy sớm đến công ty chuẩn bị thu xếp đồ đạt
để xin nghĩ việc, nó mong Nam Phong đồng ý đơn xin nghĩ việc của nó mà không
làm khó dễ gì nhau. Đang vui vẻ ngồi ngâm ngâm ly caphe đen, cũng là thứ đầu tiên nó uống từ trước đến giờ, nó không bao giờ thích uống caphe đặc biệt là buổi sáng, thế mà lại thay đổi như sấm, mong chờ thời gian trôi qua nhưng
có vẻ cả thời gian cũng chống đối với nó,ngồi nóng cả ghế mà chẳng thấy ma nào.
“Rầm.. Lạch Cạnh, Lạch Cạch” một đống hồ sơ được quăng ngay
trước mặt nó, làm mọi thứ trên bàn loạn cả lên, nó đưa mắt nhìn lên thủ phạm vô
duyên kia. Không ai khác là cô gái mấy ngày trước hôn hít với Nam Phong tại căn
phòng này.
-Cô làm gì vậy?—Nó khó hiểu nhìn Tiểu Mễ, cô ta chỉ là người
tình của Nam Phong chứ có phải ai đâu mà dám làm loạn xạ nơi này, mặc khác còn
dám làm hồ sơ rối tung như thế này? Nếu lác nữa Nam Phong mà đến thấy những thứ
này, chắc cơ hội sống cũng đếch có, chứ nói gì là xin nghĩ việc
-Xem lại tất cả cho tôi? cô làm ăn vậy hã?—Tiểu Mễ liếc nó,
tỏ vẻ khó chịu.
-Cô là gì chứ? Sao tôi phải nghe lời cô.
-Từ bây giờ tôi sẽ là tổng tài của Nam Phong, tất cả mọi người
đều phải nghe lời tôi.
-Tôi chưa từng thấy cô, dựa vào cái gì mà bảo tôi tin những
gì cô nói?—Nó cương quyết không để Tiễu Mễ sai khiến, dù gì cũng sắp thoát khỏi
cái nơi gọi là kĩ viện này rồi, rảnh rỗi xin nông nỗi thôi.
-Lẻo mép nhỉ? Được Nam Phong cưng chìu thì lên mặt hả? cô
nhìn lại mình đi, chỉ là người làm ấm giường cho anh ấy thôi, cô chẳng có tư
cách gì lên tiếng, ngoài việc nghe lời và làm theo. Nếu thấy không hài lòng thì
cút đừng tối ngày bám theo Nam Phong, ở cái công ty này ai phải nghe lời tôi và biết tôi là người quan trọng thế nào với Nam Phong, cô liệu hồn—tiễu Mễ nghiến răng, như muốn ăn tươi nó.
Nó tức giận vì những lời nói xút phạm của Tiễu Mễ, vung tay
định tát cô ta một cái cho đỡ ghét nhưng lại không làm chỉ cười đểu .
-Tôi không phải là cô, đừng suy bụng ta ra bụng người, với lại tôi chưa nghe giám đốc nhắc đến cô nên không biết đó là tất nhiên, mà cô cũng yên tâm đi tôi làm xong hôm
nay rồi sẽ tự động xin nghĩ việc. --- Nó nhìn tiễu mễ khinh thường, càng kinh
tởm Nam Phong, không ngờ anh ta quan hệ với người khác đến nỗi người ta vát cái bản mặt đến công ty.
-Biết điều thì tốt.—tiễu Mễ vui vẻ cuối cùng cũng tống khứ
được nó ra khỏi căn phòng của Nam Phong mà không tốn một tí công sức.
“Cạch Cạch” Cánh cửa phòng mở ra, Nam Phong bước vào quăng
cái áo khoát lên bàn, nới lỏng càvạt, không quan tâm đến có mấy người trong
phòng. Mệt mỏi nhắm đôi mắt nằm trên ghế.
-Caphê—Nam Phong nói trong mệt mỏi, ra lệnh cho nó như mọi
ngày,
Nó cũng không màng mà lấy đem đến đưa cho Nam
Phong nhưng lại bị Tiễu Mễ giựt lấy một cách thô bạo, một chút dính vào đồ của nó, nó lấy tay chùi chùi, Tiễu Mễ nhếch mép không nói câu nào.
-Caphe của anh nè?—Tiễu Mễ ngồi lên đùi Nam Phong nũng nịu.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nam Phong ngẩn người lên
nhìn, đôi mắt có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao Tiễu Mễ lại ở chỗ này, lại đến
gây sợ nữa rồi.
-Tiễu Mễ… em lại đến đây làm gì?
-Nhớ anh.. lâu lắm rồi anh không đến tìm em, nên em đi tìm
anh.—Tiễu Mễ cầm cavat trên cổ Nam Phong nghịch nghịch.
-Về nhà đi, lát anh đến.—nam phong không quan tâm vẫn ngã
lưng trên ghế, thấy rất phiền nhiễu.
-Em không về, em sẽ ở
lại giúp anh làm việc
-Làm việc? ......không cần.
-Lúc trước bên nước ngoài em giúp anh có làm sao đâu, em
không biết em muốn giúp anh.—tiễu mễ tựa người trong lòng Nam Phong giận dỗi.
-Tùy.. muốn làm gì thì làm, giờ anh mệt.
Phòng làm việc của nó cách đó không xa, chỉ cách bỡi một lớp
kính mỏng trong suốt. Nó nhìn thấy mà có chút gì đó kì lạ,tay cầm đơn xin nghĩ
việc muốn đi đến đưa nhưng lại sợ hãi, nó thở dài trấn an bản thân” Ổn thôi mà”
Không khí kia càng trở nên đáng sợ, khi nó lê từng bước nặng nhọc đi đến bên con ác ma
đang nhắm lìm đôi mắt, không biết sẽ mở mắt ăn nó khi nào.
-Tổng giám đôc.. tôi.. tôi..--- Nó ấp úng, nuốt nước bọt.
Câu nói của nó dường như có chút hiệu lực, làm đôi mắt mệt
mỏi của Nam Phong khẻ mở ra, Tiễu Mễ trừng mắt nhìn nó.
-Cô không thấy Nam Phong mệt sao? Biến đi chỗ
khác—tiễu mễ la lớn.
-Có chuyện gì?—Nam Phong bực bội ngước nhìn nó, nó thật muốn
tiến tới và tát cho con Tiễu Mễ một cái cho ra trò, nhưng cũng phải cố nặng ra
nụ cười, ép cơn tức vào lòng.
-Tôi muốn xin nghĩ việc.—nó chìa ra tờ đơn, Nam Phong nheo
mắt.
-Lí do?
-Lí do tôi đã ghi hết ở trong này, anh cứ tự mình mà đọc.
Nam Phong không đưa tay ra lấy, mà thay vào đó là bàn tay
của Tiễu Mễ, cô vui vẻ thỏa mãn nhận lấy như bản thân mình có quyền quyết định.
-Em thấy cô ta cũng không có năng lực, anh nên cho cô nghĩ
việc.—Tiễu Mễ lay lay tay Nam Phong khi thấy anh không có phản ứng gì nữa.
Giấy cũng đã đưa, lời cũng đã nói, và cũng có người nhận lấy, vậy còn đứng đó làm gì?. Nó quay lưng bước đi, tưởng đã được thoát
nạn, an toàn được trở về, nhưng ngay cả ông trời cũng trêu nó, chưa đi được
mấy bước tiếng ôn nhu của Nam Phong đã phát ra.
-Tôi không cho cô nghĩ việc
Nó đơ người một hồi lâu, khóc lóc than trời trách đất tại
sao không cho anh ta căm luôn đi. Câu cân nghe thì không nói, thật không biết
nó đã làm cái gì mà Nam Phong lại trả thù nó như vậy
-Xin lỗi, nhưng tôi muốn nghĩ việc.
-Nam Phong,, anh giữ cô ta làm gì chứ?—Tiễu Mễ nhăn mặt mài.
Không hiểu Nam
phong là có ý gì, tại sao lại cô gắng đi giữ một con nhỏ như nó, không lẽ anh
yêu nó.
-Nếu cô cương quyết nghĩ ,tôi không cản.. nhưng ngày mai sẽ
có rất nhiều người vì cô mà phải mất việc.—nam Phong cười nhếch mép, xé toạt
đơn xin nghĩ việc của nó, những mảng vụn bay tung té , anh không tin nó có
thể mặc kệ hơn 800 ngàn người trong công ty vì nó mà mất việc.
-Anh…..tôi không bận tâm, đó là chuyện của anh và họ, chẳng
liên quan gì tôi.
-Thật… haizzzz đáng tiếc cho bọn họ, vì cô mà mất việc.—nam
Phong lắc đầu, tiễu mễ ngồi kế bên tức mà không làm gì được, sự ganh ghét với
nó càng lúc càng tăng.
-Thật quá đáng.—nó giận đi về chỗ làm, rất muốn không quan
tâm người khác ra sao nhưng không thể chỉ vì bản thân mình mà làm liên lụy
người khác, Nó không nhẫn tâm nhìn người
khác phải mất một việc làm tốt như vậy.
- Anh làm vậy để làm gì chứ?—Tiễu Mễ quát lớn, thấy rất
không vui và uất ức
-Chẳng gì?—Nam Phong nhúng vai đứng dậy, bỏ đi không thèm để
tâm đến cảm nhận của Tiễu Mễ.
-Nam Phong,,,, Nam
Phong,,,-- tiễu Mễ gọi với theo, dậm chận vài cái. Liếc mắt nhìn nó, cười đểu.
-Muốn ở lại không dễ đâu, mày sẽ chẳng được yên?—Tiễu Mễ thì
thầm, suy nghĩ kế hoạnh để hãm hại nó.
Trong phòng vắng lặng, chỉ còn có thể nghe được tiếng đồng
hồ nhảy nhịp, tiếng rít mạnh của luồng gió sáng sớm.
Chẳng ai hiểu được định mệnh sẽ đưa họ đi về đâu, cũng chẳng ai làm cái quá khứ cũ kĩ lâu ngày có thể biến mất mãi mãi mà không tái hiện, Cũng chẳng ai ngăn được nỗi đau và dòng nước mắt mỗi khi rơi xuống