• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Nam Phong đâu?—Ông hùng bắt chéo chân thư thả xoa xoa hai bên thái dương hỏi Việt Anh.

Việt Anh đứng đơ người không biết phải trả lời làm sao cho vừa lòng ông Hùng, lung túng ..ấp úng càng khiến ông phát điên.

-Lại đi với con nhỏ đó.—Ông Hùng mở to đôi mắt đen huyền nhìn Việt Anh.

-Dạ.. đang ở cùng với Tiễu Mễ.--- Việt Anh cúi thấp người, nếu anh không thận trọng sẽ phải gánh nguyên cái cơn giận lôi đình của ông Hùng lúc đó thì có nước chui xuống đất mới có con đường thoát.

-Nó muốn ta tức chết mà… chuẩn bị xe ta muốn ra ngoài.—Ông Hùng mệt mỏi thở dài, ông phải nhanh chóng chặt đứt cái rễ dây dưa nhiều phiền phức này một cách gọn rẽ.

Làm sao ông có thể trớ mắt ra nhìn Nam Phong bị lừa một cách trắng trợn thế này, dù không phải cha ruột của Nam Phong nhưng ông thương anh còn hơn cả mạng sống của mình và cũng vì lời hứa của ông trong quá khứ, thế nên ông không thể nhắm mắt xem như không được

Chiếc xe bay như vút qua bao chặng đường dài lê khê, vô hồn lượn lờ trên con đường sần xùi đầy nguy hiểm, chở theo một con người trầm ngâm đầy nặng nỗi niềm

Bóng tôi bao chùm lấy căn nhà mang rợn kia, ngay cả gió cũng trở nên đáng sợ, bên trong căn nhà là một con quỷ đang vui vẻ mang bao nhiêu suy nghĩ, ngồi chéo chân thưởng thức bóng tối của chính mình, thưởng thức hương thơm nồng của ly caphe đen lái.

Vừa bước vào trong, Tiễu Mễ đã nở nụ cười nham hiểm, không do dự tiến đến ngồi đối diện với người đàn ông mang sắc thái dữ tợn, ung dung mà quyết đoán.

-Ông tìm tôi có gì sao?- Tiễu Mễ đưa đôi mắt lẳng lơ nhìn ông hHùng không chút kính cẩn người trên. Hỏi thì hỏi cho có lệ chứ cô biết ông tìm cô vì chuyện gì rồi nhưng cố tình làm ngơ.

-Đã biết còn muốn giả nai--- Ông Hùng buông tách caphe xuống chấp tay lên hai đầu gối nhìn thấm tâm gan.

Lại một nụ cười cong lên của Tiễu mễ.

-Không nói nhiều, ông muốn gì nào?

-Buông tha cho Nam Phong, tôi muốn cô đi càng xa càng tốt.—Ông Hùng như một Diêm Vương đang đe dọa đến mạng sống kẻ đối diện, một sự uy hiếp mang đầy sắc thái.

-Dựa vào cái gì? Tôi có lợi ích gì trong vụ này chứ?--- Chổi cằm, Tiễu mễ chớp mắt cười.

-Ra giá đi, cô cần bao nhiêu, con số nếu không quá đáng tôi có thể đáp ứng cho cô.--- Ông Hùng bắt đầu ra điều kiện.

Một luồng gió lạnh băng phớt lờ thổi vào trong càng khiến không khí trở nên u ám, ảm đạm đến nổi da gà.

-Không cần, tôi chỉ muốn làm thiếu phu nhân của Trần Nam, làm vợ của Nam Phong.--- Tiễu Mễ hừ lạnh một tiếng, khiêu chiến ngọn lửa nhẫn nại của ông Hùng.

-Là cô không biết điều, cô sẽ chẳng có thứ gì?

-Thật vậy sao?

Im lặng một chút, nội chiến diễn ra một cách mãnh liệt.

-Cô đừng quên bản chất mình là gì và cô là ai? Cô có thể che dấu được tất cả mọi người trên thế giới này nhưng cũng không qua được mắt tôi, gỡ bỏ cái bộ mặt của cô ra đi, khuôn mặt này.............. có phải của cô hay không?—Ông Hùng dò xét nói nhiều lời khiến người ta phải đắng đo suy nghĩ, đối với Tiễu Mễ thì cô rùng người với những lời nói mang đầy chất hàm ý sâu xa.

Không lẻ cái bí mật cô dấu suốt 4 năm qua lại để một ông già sắp ra đi về thế giới bên kia biết? thật cô không can tâm chỉ vì một ông Hùng mà tất cả kế hoạch của mình đều tan biến.

nếu để Nam Phong biết được thì mọi công sức và cái giá cô phải trả cho 4 năm qua là công không sao?

-Ông đang nói điên khùng gì đó?—tiễu Mễ đánh trống lãng quay mặt sang hướng khác điều chỉnh sắc mặt đang dần tái nhợt của mình.

-Cô là người hiểu nhất mà… tôi có thể cho cô một số tiền để yên tấm thân của mình, nếu cô không biết điều thì cô chẳng có thứ gì cả. Cô Có thể hình dung ra nếu Nam Phong biết bản chất và khuôn mặt thật của cô thì nó sẽ chấp nhận cô sao? và những sài lầm cô làm trong kí ức của Nam Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK