Nhưng chỉ duy nhất 1 người khiến em cười ngọt ngào và khóc 1 cách đau khổ nhất...
Đó là anh - người mà em đã yêu đến tận đáy lòng...
-Bảo Ngọc… Bảo Ngọc… Cô ngốc thật hay ngốc giả vậy? Tỉnh lại
đi, ai cần cô đỡ giùm tôi chứ?—Nam Phong lay lay bờ vai , nó nằm trọn trên
vòng tay ai kia.
Đôi mắt nó từ từ mở, nó mĩm cười điều gì đó, ý thức rất muốn
đứng dậy nhưng hàng mi kia vẫn tinh nghịch ôm lấy đôi mắt không chịu buông. Nó dần chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn nghe được
những tiếng đáng sợ của Nam Phong.
-Bà Joi, bà cũng biết Mafia có thế lực như thế nào mà phải
không? Bà ngồi đó mà chờ phá sản đi, tôi sẽ không tha cho bà.—Nam Phong nảy lửa
bế nó ra ngoài, để lại những lời đe dọa chết người. Chẳng một ai giám ngăn bước
chân của Nam Phong, bà Joi đầy sợ hãi ngón tay đan chặt vào nhau, lặng người
đôi chút nhìn bóng dáng Nam Phong khuất sau cánh cửa.
Gió đông âm thầm mang hương vị lạnh giá đến moi nơi,
chia sẽ đôi chút niềm hạnh phúc tuyệt vời của ngày mới. Mang đong đầy kí ức về
một ai, ngày anh khóc đêm âm thầm nguyện cầu anh sẽ nhớ ra em, nhưng thật
xin lỗi vì anh không thể nào nhớ những gì?
Trời như quay cuồng, màu đông lạnh cũng se se buốt giá, Nam
Phong bối rối, khóe mắt không biết tại sao có chút vị cay cay, tim càng ngói
đau hơn gấp trăm ngàn lần. Nhìn thấy bóng dáng của Việt Anh qua màng kính xe,
Nam Phong nhanh chóng bé nó vào trong.
-Đến bệnh viện ,, nhanh lên—Nam Phong thở hắt,lấy tay lau
lau trên trán nó.
-Bị gì vậy?—Việt Anh nhìn lên kính xe.
“Im lặng”
Việt Anh chạy với tốc độ tên lửa, lâu lâu lại ngó nhìn phía
sau, Việt Anh thấy cực kì lạ, chưa từng nhìn thấy thái độ lo lắng của Nam Phong
như bây giờ, mà còn đối với một cô gái nữa chứ.
-Mày yêu cô ta?—Việt Anh bột miệng hỏi.
-Mày nghĩ điên rồ gì vậy?—Nam Phong liếc nhìn cháy lửa.
-Không, thì cần gì mày quan tâm cô ta vậy chứ?—việt ANh cười
lớn.
Nam Phong không trả lời, đưa tay vuốt mấy lọn tóc trên gương
mặt nó. Việt Anh nhìn qua kính xe cười nhẹ, rồi lại giở trò hỏi cung.
-Không yêu? Vậy sao mày điều tra thân thế cô ta chi?—Bị
nói trúng tim đen Nam Phong bất ngờ gãi đầu.
-Liên quan gì đến mày à
-Hahha.. tảng băng cũng biết yêu đấy.. hahha--- việt Anh
không chuyên tâm lái xe chút nào, ôm miệng cười trọc quê Nam Phong.
-Mày lo lái xe giùm tao cái--- Nam Phong lo lắng nhìn nó cứ
nhắm lìm đôi mắt.
-Tao đã lái thì an tâm.—Việt Anh chắc như đinh, tự tin tưởng
vào khả năng lái xe của bản thân.
Thế mà trời cao vẫn không rũ lòng thương giùm Việt Anh, sau
câu nói chắc nịch kia chiếc xe bỗng chạy chậm lại và ngừng hẳn ở vệ đường.
-Sao lại dừng?—Nam Phong chồm lên ghế trước hỏi Việt Anh.
-Chắc con ngựa của tao lại giở trứng đòi ăn cỏ.
“Phù Phù” tiếng khởi động xe cứ kéo dài nhưng kết quả chẳng ăn thua gì. Việt Anh đau lòng vuốt ve
cầu xin con ngựa của anh thôi giở trò ăn vạ giữa đường.
-Chết tiệt—Nam Phong cảm thấy không ổn, mở cửa xe đi ra
ngoài, rồi bế nó cùng đi.
-Nam
Phong.. mày đi đâu vậy?- Việt ANh chồm ra ngoài gọi.
-Bảo Ngọc.. Bảo Ngọc… anh sẽ đưa em đến bệnh viện..
Trong ngoài trời lạnh giá của đông, có một mĩ nam cố
gắng ôm một cô gái chạy trên con đường vắng bóng người, Nam Phong chỉ mặc một
bộ áo phong phanh mà chạy đi, đôi chân mệt rả những không thể gụt ngã ngay lúc
này.
Được giữ đường thì Nam Phong đứng khựng lại, khó chịu nheo
mài khi cảm thấy nó hình như đã tỉnh lại, bàn tay kia siết chặt cổ anh hơn , nó còn nở nụ cười nữa cơ.
1
2
3
.. “bịch” Nam Phong thả lỏng bàn tay đang ôm nó, nó rớt
xuống đất một cái trời gián.
-Ui da… anh muốn tôi
chết sao?—Nó xoa xoa cái mông đáng thương, liếc Nam Phong một cái.
-Cô chơi tôi à?
-Có đâu—Nó giả vờ ngu ngơ.
-Cô có biết cô làm người khác lo lắng lắm không? Tỉnh lại mà
không lên tiếng, còn bắt tôi chạymột quảng đường xa như vậy, cô tưởng tôi là
trâu bò chắc—Nam Phong giận giữ lướt qua nó, nó thật quá đáng khi đã đem sự lo
lắng của anh ra đùa giỡn.
-Này,, này..—Nó chạy theo.
– đừng giận tôi
mà?--- lay lay tay Nam Phong, biết mình quá đáng nên thấy có lỗi,” mà cũng lạ
sao anh ta lại quan tâm mình nhỉ? Mà thôi dù gì mình cũng có lỗi” suy nghĩ của
nó.
“Im lặng”
Nó phụ mặt, không ngờ người như Nam Phong lại trẻ con thích
giận dỗi đến thế, lúc nó được bế lên xe đã choáng váng tỉnh lại nhưng nghe được
cuộc trò chuyện của Nam Phong và Việt Anh lại cộng thêm thù hằng mấy hôm trước
nên trai lì không thèm dậy.
-À hen.. tại sao anh điều tra tôi?—Nó nhớ ra việc quan trọng
nãy giờ cần nói, nên không để ý sắc mặt càng ngày càng đen lại của Nam Phong.
-Cô thật quá đáng, thì ra cô tỉnh lại lâu như thế mà còn giả
vờ? đúng là lòng dạ đàn bà có khác.?—Nam Phong thật sự phẫn nộ, bước đi gấp gáp
hơn trên con đường có vẻ lạnh móc.
-Này.. tôi xin lỗi mà?—Nó chạy theo để cho kịp bước chân của
Nam Phong. Ngay cả cái ngoái đầu Nam Phong cũng không có.
-Ây da…
Nó vì đi nhanh quá nên ngã, ôm cái chân đáng thương trên nền
đường băng giá, hình như chân nó đã bị bông gân, đứng lên cũng không được, còn
Nam Phong thì đi mất hút chẳng thấy đâu, muốn nhờ người khác giúp cũng chẳng
có, gió thì ngày càng trở lạnh, tuổi thân nó ngồi khóc một mình.
-Nam Phong,,, anh là đồ đáng chết, cái đồ xui xẻo, thối
tha..huhuhuhuh—Nó ăn vại giữa con đường vắng bóng người, tay chân dãy giụa lung
tung.
-Cô thật phiền phức.—Nam Phong đi đến và bế nó lên.
-Thả tôi xuống, không cần mấy người giúp.—Nó đánh túi bụi.
-Cô mà lộn xộn, tôi quăng đi bây giờ.—Nam Phong đe dọa.
-Hứ..—Nó quay mặt đi.
Trên con đường vắng vẻ , dù mùa đông có làm người
ta xót đến mấy cũng không làm giảm đi được chút nào sự nóng lên của lòng
ngực, Trai tim vẫn đập loạn xạ, không đúng nhịp , cứ thế mà tung hoành trong
lòng ngực .
-Em thật sự là ai? Sao lại đem đến cho tôi một cảm giác quen
thuộc đến vậy?
Nam Phong thì thầm nhìn khuôn mặt đang ngủ say trong vòng
tay của anh,ngay cả như thế mà nó cũng ngủ được thật rất tài.Không biết là đã
đứng bao lâu, bế nó bao lâu nhưng đôi tay anh thật sự có chút tê dại. Đứng
trước cánh cổng lớn nhà nó, Nam Phong không muốn vào tí nào, chỉ muốn đứng mọc
gễ ở tại đây.
( Nam Phong đã cho điều tra gia cảnh và mối quan hệ của nó,
nhưng thu lại chỉ là những thứ linh tinh không đầu không cuối như là, số nhà,
số điện thoại, sở thích,.....còn gia đình cha mẹ thì chẳng có chút thông tin gì cứ
như mọi thứ đã được bảo mật hết vậy. Nam Phong cũng không mấy quan tâm đến
chuyện đó anh chỉ quan tâm đến thằng cha hôm trước mà thôi. Cũng không uổng
công mài mò, nó có mối quan hệ mật thiết với cái tên Gia Tuấn một thiếu gia trẻ
tuổi trên thương trường, nó thật không phải dạng vừa, câu được con cá lớn Gia
Tuấn)
-Bảo Ngọc….--- Gia Tuấn từ đâu chui ra, ngớ nhẫn nhìn công
chúa bé nhỏ nhắm lìm đôi mắt trong vòng tay kẻ lạ, đương nhiên là không chịu
thua vằng lại rồi.
-Cảm ơn, tổng giám đốc Phong đã đưa VỢ CHƯA CƯỚI tôi về.—Gia
Tuấn ôm lấy nó từ tay Nam Phong, cố tình nhấn mạnh những câu sau.
Bàn tay nhẹ nhỏm của Nam Phong tê lạnh trong không khí, nhìn
nó bị người ta ốm đi mất.
-
Vợ chưa cưới
-… cũng không lâu nữa, đến lúc đó rất hoan nghênh giám đốc
Phong đến chung vui.
-…………
Không một câu nói nào xảy ra nữa, chỉ còn lại hai cặp mắt
nhìn nha choáng ngợp trong không khí lạnh kinh khủng. ánh mắt nhỏ bé chớp chớp vài cái, dụi dụi mắt
tỉnh dậy sao giấc ngủ ấm áp.Nó nhìn thấy Gia Tuấn đang bế nó, mắt long lanh
chớp lia lịa, không phải là Nam Phong sao. Tuột từ tay Gia Tuấn xuống đất, nó
loạng choạng đứng không vững, bàn tay Gia Tuấn chóng túm lấy nó, Nam Phong
nheo mài thu cánh tay kia về.
-
Tới nhà rồi à?—Nó ngây thơ quay mặt mấy góc để xem mình
đang ở chỗ nào.
--………..
Không một câu trả lời nào cả.
-
Chúng ta vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm.—Gia Tuấn khoát
lên vai ,kéo nó vào.
-Cảm ơn anh đã đưa tôi về-- Nó ngoái đầu lại cười tươi
Đứng nhìn bóng dáng nó một hồi lâu Nam Phong cũng không đành
mà đi về, chứ ở lại đây làm gì? Mang cả
một tâm tình khó hiểu?
Còn Gia Tuấn mang một nỗi lo lắng khôn nguôi rất sợ” sớm muộn anh
cũng mất nó”
Bật cười ngây thơ trong cái hạnh phúc ngọt ngào
Để rồi nước mắt tuôn trào nhận ra tất cả chỉ là ảo giác