Nét hoàn mỹ của hắn rất ấn tượng, nhất là đôi mắt nhỏ đầy uy dũng tạo cho người khác cảm giác vừa sợ vừa thích, Ninh Ngạn nhìn đến mê mẩn, bị nam nhân kia hút hồn chẳng hay.
- Đẹp quá
Tiểu cô nương hồ mê loạn ngữ nghĩ, chưa bao giờ nàng có cảm giác rung động như vậy, ở Thành Nam thu hút không ít nam nhân từ nơi khác đến, không ít người có vẻ ngoài đạo mạo. Thế nhưng, chưa từng có ai có thể khiến một tiểu thư vốn không hứng thú chuyện nam nữ để mắt đến, giờ đây nàng lại vì một người chỉ mới gặp lại trầm luân không dứt.
Trái tim nhỏ bé thoáng chốc đập lên * thình thịch * như cất lời mời gọi, nàng dần thiếu đi dưỡng khí, hô hấp có phần trì trệ, má hồng tai đỏ. Đây rõ ràng là đã thích hắn ngay từ lần đầu gặp mặt, phải lòng hắn không sai đi đâu được, cảm giác thân thuộc chốc chốc làm nàng có suy nghĩ, nhất kiến chung tình.
Ninh Ngạn núp sau thân cây e thẹn, tưởng tượng ra nam nhân kia mắt cười nói lời yêu, cầm tay nàng, vô vàng suy diễn bất giác làm đôi môi anh đào cười tươi chúm chím.
Tinh Vương Minh đứng sừng sững ở kia thấy hết bộ dạng lấp ló của tiểu cô nương, ngoài ý muốn cười khẩy hóa thành cười duyên. Ninh Ngạn trông thấy khó kiềm chế cảm xúc, thật muốn bắt chuyện với hắn. Nhưng trời sinh bản tính nàng là người trầm lắng, không đủ can đảm ra đó, do dự khiến nội tâm bứt rứt, những móng tay ngăn ngắn cọ vào thân cây khó xử.
Cái mùi hương thoang thoảng dịu ngọt tỏa ra từ người nàng theo làn gió dạt dào đến chỗ nam nhân kia, kích thích hắn có chút hứng thú, mùi hương này rất kì lạ, tựa như hắn đã được ngửi qua, lại còn có ấn tượng rất thích mùi hương này.
Tiểu cô nương thật ra là ai trong thiên giới hạ phàm?
Chắc chắn hắn đã từng gặp qua nàng nên mới có chút ấn tượng bởi mùi hương. Nàng là người đầu tiên khiến hắn tò mò.
Không thể cứ thế mà vạch trần nàng nhìn lén hắn, cố ý tạo ra tình huống bất ngờ.
Hắn quay lưng khiễng chân đi vài bước dọc theo con suối, để tiểu cô nương tinh nghịch cũng lén theo hắn, sau đó âm thầm hóa ra một con rắn bò theo phía sau hù dọa.
Ninh Ngạn say mê ngắm nhìn không phát giác, hắn đi đến đâu nàng đi đến đó, dừng chân chỗ nào thì nàng tìm ngay chỗ núp, lén lút theo dõi cho đến khi con rắn ở phía bò lên người nàng....
" AAAAAAAA "
Âm thanh chói tai vang khắp núi rừng xé tan màn đêm yên tĩnh, Ninh Ngạn hoảng hồn nhắm mắt múa may quay cuồng, con rắn bị nàng vứt ra phía trước.
Cả cơ thể yêu kiều loạng choạng vấp ngã, Ninh Ngạn úp mặt xuống bãi cỏ xanh, vừa ngẩng đầu thì cư nhiên con rắn ấy nhìn nàng chòng chọc.
" AAAAAA "
Ninh Ngạn la toáng lên lần nữa, con rắn hùng hổ xông đến, nam nhân tâm cơ bắt lấy thời điểm này hóa anh hùng cứu mỹ nhân, hắn một thân ảnh lao tới, cánh tay mạnh mẽ ôm tiểu cô nương vào lồng ngực che chắn, rút ngay con dao trong người một nhát chém đứt đầu con rắn.
Thân rắn bị chém bay đầu ngọ nguậy làm cho tiểu cô nương sợ hú vía, vùi đầu vào vạt áo của hắn, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy vọt ra ngoài.
" Đừng sợ, ta giết nó rồi "
Giọng nói ảm đạm âm vang, hắn tự nhiên ôm tiểu cô nương vỗ về, bàn tay to lớn tùy ý động chạm lên thân thể nữ nhân.
Ninh Ngạn sực nhớ đều tối kỵ, nam nữ thọ thọ bất tương thân, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, đứng dậy lùi về một góc, xấu hổ luống cuống tay chân không dám nhìn thẳng, ngắc ngứ.
" Đa...tạ...đa tạ công tử cứu giúp "
Nàng cúi gầm mặt xuống, đôi mắt lấm lét nhìn trông vô định, nội tâm gào thét lên vì mất mặt. Thật không ngờ lén theo dõi người khác lại rơi vào tình cảnh trớ trêu, không đủ dũng khí bắt chuyện, còn gây chuyện để người khác cứu giúp.
" Không có gì "
Hắn kiệm lời, lập tức đứng thẳng người, nét ngoài luôn nghiêm túc cao lãnh đánh giá cô nương nhỏ nhắn.
Dáng người còn chưa phát triển đầy đủ, có phần nhát gan, chỉ một con rắn đã dọa nàng sợ mất hồn, yếu đuối như vậy không thể nào nguy hại đến hắn.
Ánh mắt đăm chiêu chằm chằm không dứt, Ninh Ngạn bị hắn nhìn đến bối rối, ấp úng.
" Ta...ta... "
Thanh âm nhút nhát, nàng nhắm mắt liều mạng ngẩng mặt nhìn trực diện nam nhân kia.
" Công tử, xin lỗi ta không nên theo huynh "
Không ai đánh lại tự khai, đầu óc khủng hoảng làm Ninh Ngạn mất kiểm soát ngôn ngữ. Nói xong liền lập tức bịt miệng, từ mặt tới tai đều ửng đỏ e lệ.
Tinh Vương Minh im bặt cả người cứng đơ như khúc củi, vốn không hề nghe được câu nói, bởi khi nhìn trực diện hắn đã bị chính gương mặt non choẹt kia gây chú ý, hoàn toàn bỏ qua mọi thứ đứng tòng ngồng thất thần.
Nhan sắc của tiểu cô nương không tầm thường, lớn lên nhất định khuynh sắc khuynh thành. Tuy nhiên, phần nhan sắc này rõ ràng là lần đầu tiên gặp, nhưng trong tim sao lại cảm thấy quen thuộc?
Cứ như, hắn đã gặp qua nàng vô số lần, vậy mà thời điểm này hắn lại không nhớ được gì.
- Tại sao lại không nhớ nổi?
- Rốt cuộc nàng là ai?
- Mùi hương đó là gì?
- Sao tim ta lại đau thế này?
Cảm giác như có cầu mà không được, trái tim tự dưng lại ham muốn tiểu cô nương này, dâng trào lấp đầy biển cả, song lại hình thành một giọt máu rỉ ra từ trái tim đau đớn, hắn rơi vào trầm mặc.
- Cảm xúc rối rắm gì thế này?
Trong đầu hắn luôn có một mớ kí ức mờ nhạt hư vô hiện hữu, Lưu Ly từng nói đó là kí ức của hắn và ma hậu đã chết. Hắn đã từng yêu ma hậu đó rất nhiều, yêu bằng cả mạng sống.
Thế nhưng, suốt 12 năm qua hắn chưa từng có tí cảm giác nào với ma hậu ấy, không tài nào nhớ nổi bản thân đã thành hôn, yêu thương người đó ra sao. Chỉ duy nhất hắn có tình cảm lại dành cho một đóa hoa vô hồn.
Trái tim của hắn lúc nào cũng đau nhói mỗi khi nghĩ đến ma hậu, hắn rất ghét cảm giác đau nhói này, khó chịu đến mức nghẹt thở. Cứ ngỡ cảm giác đau này chỉ có với mỗi mình ma hậu đã mất, thật không ngờ vừa gặp tiểu cô nương này liền dâng lên cảm giác giống hệt, đau đớn khó tả.
- Nàng và ma hậu của ta có liên quan gì với nhau?
Một người là thần tiên hạ phàm, một người là yêu nữ, rõ ràng không liên quan, khác biệt với nhau lớn như thế lại có chung một cảm giác là 'đau'.
Hắn thật sự khó chịu, là cảm giác đau nhưng hắn không hận, ngược lại sinh sôi thêm cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.
Dòng cảm xúc lẫn lộn này làm ý thức của hắn nhiễu loạn.
" Công tử, công tử, huynh bị làm sao vậy? "
Ninh Ngạn gọi liên tục, bàn tay nhẹ nhàng lướt lướt qua lại trước mặt nam nhân thất thần kia, một chút phản ứng cũng không có.
Nàng bị hắn nhìn đến hình thành cảm giác lạ lùng, là lần đầu gặp mà cứ như biết nhau từ kiếp trước. Nàng trộm nghĩ, có phải đây chính duyên tiền kiếp? Cho nên mới thấy hắn thân thuộc vừa gặp đã nghĩ đến chuyện sau này lớn lên sẽ gả cho hắn.
" Công tử....ưm.... "
Thanh âm nhút nhát tắt ngấm, hắn lướt tà áo nhẹ qua khuôn mặt kiều tiểu linh lung, Ninh Ngạn lập tức ngất trong vòng tay của hắn.
Cơ thể mảnh mai được hắn nâng niu, để nàng tựa người vào một góc cây gần đó, quan sát nàng từ đầu tới chân. Lần đầu hắn gần gũi với một nữ nhân, cảm xúc dục vọng sôi lên trong máu khiến nội tâm hắn ngứa ngáy, từ trước đến giờ dù mỹ nữ đẹp đến mấy còn không nhận được một cái liếc mắt bủn xỉn. Vậy mà, giờ đây hắn lại để mắt tới một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành, còn muốn ôm ngay nàng về ma giới nuôi dưỡng.
Ngón tay không yên phận theo cảm xúc mất kiểm soát chạm vào gò má mềm như bông, một cỗ khói đen bất ngờ từ trong thân hắn tỏa ra.
Sắc mặt của hắn lập tức đen kịt, nụ cười thích thú chốc chốc chùng xuống, ánh vừa lạnh vừa nóng mâu quang dữ tợn, hắn lườm đôi mắt xếch sang bên cạnh.
Một bóng nam nhân đứng sừng sững, tâm ma hiện diện không thuận mắt nhìn vào tiểu cô nương đang ngất kia.
Nó vừa nhìn liền biết đó chính là Tinh Y Ngạn lịch kiếp, không ngờ lương duyên của hắn và Y Ngạn đến nhanh như vậy. Từ lúc rễ tình hình thành lại, nó không ngừng lo sợ, sợ nam nhân này sẽ có ngày gặp lại hoa linh kia, lúc nào cũng tìm cách phá hủy chân thân trước khi họ gặp nhau, vậy mà vẫn chậm một bước.
Tên ma thần này đã sinh tình với kiếp sau của Tinh Y Ngạn, nó không thể để hắn và tiểu cô nương này đến với nhau, liền nhanh chóng nghĩ cách khiến hắn tránh xa người trước mặt.
" Ma thần, đó là con người, thanh khí từ ả mà ra, mau giết ả đi
Những yêu ma khác đều bị thanh khí của ả đàn áp, đừng để ả sống sót "
" Giết? ". Truyện Thám Hiểm
Tinh Vương Minh nhếch mép khinh bạc đoạt uy quyền, không hài lòng với kẻ trước mặt, hắn chậm rãi đứng dậy, ưỡn cao ngực, gằn giọng.
" Ngươi được quyền ra lệnh cho ta? "
Khí thế bừng bừng xâm lược, gả nam nhân có vẻ ngoài giống y đúc kia khiến hắn gai mắt, tay vo thành nắm đấm.
" Ngươi.... "
Tâm ma có chút yếu thế, bởi từ khi nam nhân này mất kí ức về Tinh Y Ngạn đã trở thành một kẻ cuồng ngông, bất cứ ai cũng không thể sai bảo hắn.
Tim của hắn dù bị tâm ma chiếm giữ, có thể mặc sức dụ dỗ hắn làm điều xấu, nhiều lần thuận theo nhưng không phải lần nào nó cũng thành công. Bởi ý chí của hắn vô cùng mạnh mẽ, chỉ khi hắn thấy ưng bụng thì điều mà nó nói mới được thực hiện.
Nhất là, hiện giờ nó cảm nhận được hắn thích kiếp sau của Tinh Y Ngạn, điều này càng khó để nó thuyết phục hắn ra tay.