" Nô tì không có ý ngăn ngài bắt ma hậu về...nhưng mà...
Ma hậu hận ngài rất nhiều...dù có bắt về thì cũng sẽ tìm cách trốn đi lần nữa
Ngài không thể dùng mãi những cách thức cũ ép buộc ma hậu được đâu... "
" Vậy ý ngươi là gì?
Bảo ta từ bỏ nàng ấy sao? "
Một bên mày rậm gắt gao nhướng lên, mắt xếch híp nặng nề, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn ả không hài lòng.
Vốn là kẻ tính tình hung tàn không ưng bụng chuyện gì thì lập tức trừng phạt, Liễu Linh đang đứng sừng sững bị thần lực từ hắn tỏa ra đánh vào hai chân quỳ rạp xuống nền đất lạnh.
Âm thanh * cộp * cực mạnh vang lên như tiếng vụn vỡ, hai chân mảnh khảnh run rẩy cảm nhận được cơn đau nhức nhối vào xương tuy tưởng tượng từng khớp xương vỡ vụn trong gan tấc.
Hắn lại ngồi chống tay lên huyệt thái dương, Liễu Linh không hề thấy hắn ra tay, sức mạnh của hắn kinh hoàng đến mức chỉ cần nhìn đã làm kẻ khác bị thương, qua thời gian sức mạnh thượng cổ trong người hắn càng lúc càng bành trướng.
Hô hấp của ả hồ ly có phần khó khăn, nam nhân kia quả đúng là kẻ không dễ dàng gần gũi, ả chóng điều chỉnh tâm trí bình ổn nhất, cung kính nói.
" Xin ma thần bớt giận...nô tì không có ý đó...
Chỉ là...
Hiện tại ta có một cách có thể giúp ngài khiến ma hậu yêu ngài say đắm... "
" Gì chứ? "
Nam nhân kia rời tay khỏi đầu, thẳng lưng hướng mắt ngờ vực vào nữ nhân đang khổ sở quỳ bên dưới, gấp gáp hỏi.
" Là cách gì? "
Mắt cáo lén lút dò xét, Liễu Linh thành công gây sự chú ý, lồm cồm dứng dậy bình tĩnh bước đến gần hắn.
Lần đầu tiên ả nữ nhân này to gan lớn mật gác tay lên ghế rồng, khẽ khom người dí sát làn môi mọng vào vành tai mát lạnh của hắn, thì thầm to nhỏ.
" Trong tộc của ta có một bảo kính gọi là gương Tinh Xá...
Ta nghe các vị trưởng lão nói...nó có thể đưa kẻ khác ngược về thời gian...
Còn có khả năng thay - đổi - những chuyện đã xảy ra... "
Hắn cũng rất phối hợp, trông bộ dáng nghiêng vai nghe thật kĩ từng chữ, mày rậm không khỏi nhíu chặt hoài nghi.
" Có loại bảo bối thật sự làm được điều đó...? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút khinh miệt, biểu tình trên khuôn mặt lãnh khốc phức tạp.
Từ trước đến nay chuyện ngược thời gian hắn nghe không ít nhưng chỉ là những lời đồn thổi, sống hơn mười mấy vạn năm đây là đầu hắn biết tới có thứ bảo bối chẳng những ngược thời gian còn có thể thay đổi chuyện quá khứ.
Nội tâm của hắn có chút ngứa ngáy, suy ngẫm nếu thật sự có thứ bảo bối như vậy thì chẳng phải ông trời đang giúp hắn sao?
Cử chỉ của hắn đột ngột thay đổi, ngón tay gõ nhịp nhàng từng cái rất nhẹ lên đầu gối, khóe miệng cong nhẹ hứng thú đảo mắt phán xét nữ nhân bên cạnh, thấy ả tự tin gật đầu liền không có chút nghi ngờ nói.
" Ngươi có chắc làm được điều đó không? "
Liễu Linh nhún người, hướng mắt lấm lét xuống nền đất thanh lãnh, tay chân có chút căng thẳng nói.
" Chuyện này...nô tì không rõ lắm...
Chỉ nghe các trưởng lão nói như vậy...
Có thể là đúng hoặc là không... "
" Nhưng mà...ma thần ngài nghĩ thử xem...tam giới rộng bao la chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra, những câu chuyện ngược về quá khứ cũng không hẳn là không có thật...
Nếu như có cơ hội...sợ gì không thử một lần...
Biết đâu lại thành công thay đổi mọi chuyện thì sao...? "
Thanh âm nhu mềm như có mê lực hấp dẫn, lời nói ra mang ý vị, phân tích của Liễu Linh không sai, trong quá khứ hắn đúng là đã nuôi dạy Y Ngạn sai cách dẫn mới đến việc nàng không chấp nhận hắn.
Gương Tinh Xá kia là bảo vật của hồ tộc, là thần khí của thiên giới ắt hẳn sức mạnh không tầm thường, nói không chừng nó thật sự có thể giúp hắn thay đổi quá khứ, biến Y Ngạn từ muội muội thành thê tử.
Có cơ hội như vậy thiết nghĩ hắn cũng nên đánh cược một lần.
" Ngươi giúp ta tìm ma hậu, còn hiến kế cho ta...
Liễu Linh...chắc không đơn giản chỉ giúp ta như vậy thôi nhỉ? "
Giọng nói lạnh ngắt như băng đá, trực tiếp xoay người đối mặt với Liễu Linh, người trước mặt đứng nghiêm chỉnh im thinh thích, ánh mắt lãnh lệ hàm ý tỏ rõ thái độ.
Làn môi bạc thỏa mãn cong lên ngoài ý muốn cười nhẹ, hắn liếc mắt thăm dò liền nhìn thấu được dụng ý trong mắt ả.
Không ai cho không ai bất cứ thứ gì! Liễu Linh đột nhiên tốt bụng tìm người còn hiến kế không vì mục đích khác thì còn điều gì?
Tinh Vương Minh là kẻ thông minh nhìn ra lòng dạ của ả, dâng bảo vật chắc chắn phải có trao đổi, hắn nhanh gọn vào thẳng vấn đề.
" Nói đi!
Ngươi muốn gì thì mới đưa gương Tinh Xá cho ta? "
Chỉ chờ có thế, cơ hội mà Liễu Linh mong đợi suốt hơn một năm qua cũng đến, không một chút chần chờ nói.
" Ma thần...từ trước đến nay ta luôn ái mộ ngài...
Hai năm nay ta luôn ở cạnh ngài...hầu hạ ngài hết lòng...chắc ngài cũng hiểu rõ tình cảm của ta... "
" Đổi gương Tinh Xá làm trắc phi!
Liệu ngài có chấp thuận không? "
Giờ đây Liễu Linh dám ngẩng cao mặt, nụ cười tự tin chưa từng có, nhan sắc của một mỹ nhân bậc nhất tam giới tăng thêm sự cao ngạo trong người ả.
Điều kiện có phần thiệt thòi, hắn vốn không ưa gì ả hồ ly tâm cơ này, ngay từ đầu đã không muốn hiện tại cũng không muốn.
Thứ báo vật kia là đồ của thiên giới, không nằm trong khu vực ma giới hay nhân giới, khó lòng tùy tiện cướp đi, chỉ e làm quá lại gây bất hòa với người thiên giới.
Dẫu sao cũng chỉ làm trắc phi, hắn không sủng sợ gì Liễu Linh chiếm vị trí của Y Ngạn, huống chi đầu óc hắn hiện giờ đang bị chi phối bởi những lời mê hoặc của Liễu Linh.
Hắn muốn thay đổi quá khứ, muốn sửa sai, có như vậy Y Ngạn mới có thể từ muội muội đường đường chính chính trở thành thê tử, nàng cũng sẽ không còn hận hắn, Hữu Bạch và Tố Như đã chết cũng có khả năng sống lại.
Nghĩ đến đó, hắn hào sảng cười nhạt, bất đắc dĩ đồng ý trao đổi.
" Được, ta sẽ cho ngươi làm trắc phi! "
Cơ mặt căng thẳng của Liễu Linh liền thản bớt, cười trầm thấp quỷ dị.
Chẳng vội kịp vui mừng biểu hiện chiến thắng ấy nhanh chóng bị hắn đạp xuống dưới lòng bàn chân.
" Liễu Linh, ta đồng ý với ngươi điều kiện đó, có điều...sẽ không có lễ thành thân!
Ngươi cũng sẽ không được chuyển ra khỏi phòng Đại Hàn, cả đời cả kiếp ngươi chỉ được ở đó áo gắm vinh hoa...
Là - trắc - phi - thông - phòng...
Có đồng ý không? "
Khuôn mặt anh tuấn của hắn mím cười tà tứ, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng khó nghe, khí thế xâm lược tâm trí kẻ khác.
Đã mở lời dồn ép Liễu Linh đâu còn con đường lựa chọn, không đồng ý thì hắn vẫn như trước kia cưỡng ép Tinh Y Ngạn, sợ rằng lúc đó giữa cả hai đột ngột hòa thuận thì những gì ả mong đợi đều tan biến.
Bản thân vốn chẳng màng tới thứ tình cảm dư thừa của hắn, trắc phi như thế nào cũng được, miễn là có thể thoát khỏi thân phận tì nữ, có cơ hội dày vò hắn, thông phòng hay thiếp thất điều như nhau.
" Thần thiếp.......
Đa tạ ma thần... "
Liễu Linh nhu thuận cúi người nhận hậu lễ, khóe miệng nhếch lên một đường tà ác, mặc hắn đối xử tệ, ả nhất định phải cho hắn nếm đủ mùi vị đau khổ nhất.
Cánh tay mềm mại nhẹ nhàng lướt, gương Tinh Xá lập tức hiện ra, Liễu Linh hai tay kính cẩn dâng bảo vật lên cho hắn.
Một chiếc gương nhỏ xíu, xung quanh thành được mạ bạc còn đính thêm một viên ngọc sáng lấp lánh giữa gương, toát ra luồng thanh khí mãnh mẽ.
Hắn cầm chiếc gương ấy mỉm cười tà đạo, chẳng hề để ý Liễu Linh ở bên dưới liếc trộm ánh mắt đắc ý vào hắn.
Gương Tinh Xá do ả dâng lên không hề có khả năng thay đổi quá khứ, nó chỉ là thần khí làm cho những kẻ sử dụng nó đi vào giấc mộng kí ức, lưu giữ chấp niệm.
Tất cả mọi việc đều do Liễu Linh dựng nên, nói dối một cách tinh vi, chỉ cần Tinh Vương Minh sử dụng chiếc gương này thì mối hận trong lòng nữ nhân hắn yêu sẽ tăng lên gấp đôi, mâu thuẫn của hai mãi mãi không bao giờ có khả năng gỡ bỏ.
Có thần khí ở trong tay, rất nhanh hắn đích thân đem theo yêu ma kéo đến nhân giới, trên đường đến thôn Hạn ở núi Bắc đi đến đâu là có người chết đến đó, thảm sát bất cứ kẻ nào ngáng đường đi của hắn.
Nhân giới suốt 2 năm thảo phạt không một ai dám chống đối, dù có người chống lại cũng chẳng thắng nổi, 8 nước 8 triều đại dần dần sắp bị hắn thâu tóm.
Núi Bắc, thôn Hạn hẻo lánh ít người, lác đác tầm khoảng 30 tính từ già đến trẻ, sống rải rác từ chân núi lên giữa lưng núi.
Cảnh sắc ở đây non sông nước biếc hữu tình, tuy thưa nhưng không nhàm chán, hắn đem yêu ma kéo thẳng vào trong thôn bắt người tra hỏi.
Những người dân yếu nhược thấy yêu ma liền sợ, chạy toán loạn khắp nơi, người nào chống chế sẽ lập tức bị giết chết.
Hắn bắt lấy trưởng thôn tra hỏi, đúng như những gì Liễu Linh từng nói, những người ở đây đều thừa nhận có một cô nương sống một mình trong thôn giống với miêu tả.
Nàng sống trong thôn hơn 3 tháng, là người từ kinh thành trên đường đi du ngoạn bị cướp hết tài sản, còn suýt mất mạng được một hộ nhà họ Lý cứu, sau đó thì được họ thấy tội nghiệp cho ở nhờ trong một gian nhà nhỏ.
Cô nương hắn nhắc đến ai ai cũng thấy giống cô nương mới tới đây, chỉ có điều tên họ của nàng không phải Tinh Y Ngạn, là Nhậm Các Ngạn.
Tinh Vương Minh vừa nghe đã biết đó chính là nàng, chữ Ngạn là do hắn đặt cho nàng, từ trước giờ nàng vẫn luôn rất thích chưa bao giờ thay đổi.
Giả dạng thành phàm nhân gặp nạn trốn chạy, chẳng biết Y Ngạn làm điều này bao nhiêu lần trong suốt hai năm qua?