Một thánh nữ đoan trang hiền thục, xuất sắc nhất thiên giới, nhìn chỗ nào cũng hút hồn người khác, so với Ninh Ngạn, luận về khí chất lẫn diện mạo nàng điều không bằng, tự bản thân thấy hổ thẹn. Một tiên tử đẹp người đẹp nết, ai mà không thích cho được.
Nam nhân kia cũng thật quá tàn nhẫn, cô nương xinh đẹp tuyệt sắc lúc nào cũng chôn đầu vào mớ việc nặng nhọc do hắn bàn giao, làm cho Ninh Ngạn rất ít khi được nhìn thấy Liễu Linh rảnh rỗi.
Nàng nhâm nhi tách trà than thở trong lòng xong, liền bắt chuyện.
" Trắc phi ngày nào cũng bận rộn với chuyện ma giới, vất vả quá...
Ta cũng sẽ cố gắng học hỏi để sớm đỡ đần phụ người "
" Chuyện trong ma giới ta làm đã quen rồi...ma hậu cũng không cần gấp "
Liễu Linh khinh bạc nhàn nhạt đáp, ánh mắt lóe lên tia gai góc cay nghiệt, thế nhưng toàn gương mặt đến cử chỉ lại nhu mì hết mức, chẳng ai có đủ tinh mắt nhìn ra sự nham hiểm bên trong.
- Vệ Ninh Ngạn, ngươi đừng hòng thay thế vị trí của ta!
Câu nói vô tình của Ninh Ngạn trở thành ác ý, chọc cho Liễu Linh đang có dụng tâm xấu, rắc tâm hại nàng.
" Ta còn có Hà Đức phụ trách, ma hậu vẫn nên ở bên cạnh ma thần thì hay hơn, nếu không ngài ấy lại điên mất... "
Lời nói nói ra mang ý vị, Ninh Ngạn ngốc nghếch căn bản nghe không hiểu, đầu óc đơn giản nghĩ gì nói đó.
" Dạo gần đây chàng ấy cũng thư thả cho ta hơn rồi, ta cũng không nên bám theo chàng ấy mãi, sợ người ta sẽ nói ta dụ hoặc chàng ấy thì không hay "
" Người làm sao có thể dụ hoặc được ngài ấy chứ?
Khi mà.... "
Liễu Linh ngắt lời cười trào phúng, trước mặt Ninh Ngạn lại dám bày ra vẻ mặt khinh khi, cố ý để nàng trông thấy.
Biểu hiện kì lạ khiến Ninh Ngạn bối rối, vừa nãy nữ nhân này thanh cao nhã nhặn biết bao, mới đó liền trở mặt như có thù với nàng.
Thái độ cùng lời nói khác hẳn mọi hôm, thành công gây sự chú ý, Ninh Ngạn là người hay nghĩ mông lung, không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
" Trắc phi đây...nói như vậy...là sao?
Khi mà là có chuyện gì ư...? "
Chỉ chờ có thế, Liễu Linh thoải mái thở dài một hơi, thủng thẳng đặt tách trà đang còn dang dở xuống bàn, đôi mắt lóe lên tia nham hiểm lượn một vòng quay người Ninh Ngạn, tạo cho nàng cảm giác bất an.
Ả hồ ly đột ngột vương tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, vỗ vỗ vài cái, than thở.
" Ta thật sự thấy ma hậu đáng thương quá!
Một phàm nhân bình thường...có năng lực dụ hoặc một ma thần sao?
Người nghĩ ma thần và cả ma giới này thật sự đối xử tốt với người sao? "
Thanh âm uyển chuyển chứa đựng hàm ý, nhẹ nhưng đinh tai nhức óc, Ninh Ngạn chớp mắt, miệng há ngơ ngác nhìn Liễu Linh, lắp bắp nói.
" Ý...của...ngươi là... "
" Người thật sự không biết chuyện gì sao? "
Liễu Linh tâm cơ tỏ ra kinh ngạc, khẩn trương vương tay che nửa khuôn mặt, Ninh Ngạn càng thêm hiếu kì, không chút nghi ngờ bị thao túng, nhất nhất thăm dò.
" Sự thật gì chứ? Liễu Linh... "
Không làm chủ được hành động, Ninh Ngạn bất thình lình tóm lấy tay Liễu Linh, gắt gao bóp chặt, sắc mặt một màu xanh rờn, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác bất an.
Nàng chỉ mới 16 tuổi, tuổi đời còn nhỏ, không được trải qua nhiều giông bão, ít gặp những hạn người giả tâm như Liễu Linh rất nhanh liền bị ả xoay vòng như một con rối.
Biểu tình trên khuôn mặt ả vừa nãy còn khinh bạc chốc chốc lại đượm buồn, lắc đầu tắc lưỡi cử chỉ một bậc trưởng bối, thương cảm nói.
" Tội nghiệp cho người quá! Tất cả điều biết chuyện chỉ có mỗi người không biết! "
" Liễu Linh rốt cuộc là sao chứ? Nói ta biết đi! Ta xin ngươi đó! "
Ninh Ngạn vô thức nài nỉ ả, lòng tràn ngập sự lo lắng kì lạ, ý thức hỗn loạn hoàn toàn không có chút nghi ngờ, cứ thế mà rơi vào bẫy dựng sẵn.
Liễu Linh chờ cơ hội phá hoại tình cảm tươi đẹp đã lâu, nhanh chóng dựng chuyện còn thêm bớt để Ninh Ngạn xảy ra mâu thuẫn với ma thần.
" Ai trong ma giới cũng tốt với người...là vì người giống với ma hậu đã chết của ma thần
Điều này người có thể thấy rõ từ ngày đầu đến đây, ai ai cũng đều ngỡ ngàng trước diện mạo của người mà "
" Diện mạo của ta? "
Ninh Ngạn chấn động chết trân tại chỗ, bấy giờ mới suy nghĩ kĩ thì thấy những lời Liễu Linh nói không hề sai.
Ngày đầu ở Thần Điện ai cũng nhìn nàng với ánh mắt rất khác lạ, đặc biệt là Lưu Ly như muốn khóc, còn nói lời khó hiểu. Lúc đó chính Tinh Vương Minh cũng nhắc nàng với một cái tên, vào lúc này nàng lại không nhớ được.
Chung quy do tâm trí nàng vào lúc ấy đang sợ hãi, cho nên hiện giờ hầu như chẳng có chút ấn tượng gì. Nhờ có sự khơi gợi của Liễu Linh mà giờ nàng băn khoăn, điểm lại từng sự việc xảy ra.
Nàng còn chưa kịp tiếp thu hết thảy, Liễu Linh tự nhiên đứng dậy với bộ dáng lấm lét như người làm chuyện xấu, thì thầm to nhỏ bên tai nàng chủ ý.
" Ta biết nói ra người sẽ có chút nghi ngờ...nếu người không tin thì có thể điều tra
Vã lại...người có từng nghĩ tại sao ma thần lại chọn người mà không phải là các công chúa cao quý khác hay là tiên tử thiên giới? "
Ả thêm dầu vào lửa, đầu óc Ninh Ngạn vừa mới nhồi nhét một mớ hỗn độn giờ lại tiếp thêm.
Chính lời nói này là mấu chốt thành công công kích để Ninh Ngạn dấy lên hoài nghi đến mức cực hạn.
Hắn là ma thần cao cao tại thượng, thánh nữ thiên giới tôn quý đến nhường nào chỉ được làm trắc phí, vị trí ma hậu dưới một người mà trên vạn người này sao lại giao cho một phàm nhân như nàng?
Ninh Ngạn cũng tự hạ thấp mình, đáy mắt mất kiểm soát dâng lên hơi nước lúng liếng đồng tử.
- Hóa ra ta chỉ là cái bóng của người ta!
Liễu Linh thừa lúc ý thức nàng nhiễu loạn, chưa dừng lại công kích, tiếp tục thêm lời triệt để khiến nàng phải tự tay hủy hoại hạnh phúc.
" Trong ma giới ai ai cũng biết, ma thần chỉ yêu duy nhất ma hậu đã mất và.... "
Thanh âm ngâm dài ẩn ý, Ninh Ngạn nghe đến đó liền mất kiên nhẫn, ra sức tóm tay ả trực tiếp hỏi.
" Và cái gì...? Ngươi nói luôn đi! "
" Ta.... "
Ả gắt gao mím chặt môi khó xử, làm bộ làm tịch không muốn Ninh Ngạn đau lòng, chầm chậm kéo tay nàng ra lắc đầu.
" Thôi, xem ra ta đã nói lỡ nhiều lời rồi...không nên nói nữa.... "
" Liễu Linh, xin ngươi nói cho ta biết đi! Đừng giấu giếm ta nữa...
Ta đảm bảo với ngươi sẽ không để ai biết ngươi đã nói gì với ta đâu! "
Đầu óc của cô nương quá non trẻ, một chút phòng bị với tình địch cũng không có, bị ả hồ ly dắt mũi vào bẫy còn cầu xin ả, cứ như ma giới này không ai thành thật với nàng ngoài ả.
Sự ngu dốt của nàng chính là vũ khí tiếp tay cho Liễu Linh thực hiện chia rẽ đôi uyên ương. Ả giả vờ xót thương thuận theo, nói tiếp.
" Ma thần yêu ma hậu đã mất và...cũng yêu...nhưng đó không phải là người...
Ngài ấy yêu một đóa hoa vô hồn "
" Đóa hoa? "
Ninh Ngạn bị giật mình la to, ở đời ai lại đi yêu một vật vô tri, nói hắn xem nàng là cái bóng đã đủ khiến nàng thất vọng, bây giờ còn yêu cả một đóa hoa càng làm lòng nàng tràn trề tuyệt vọng.
Bản thân là thế thân của người khác đáng thương mức nào? Giờ còn không bằng một đóa hoa, mọi yêu thương nàng được hắn ban cho lẽ nào không hề có chút thật lòng với nàng?
" Không, không đâu... "
Nàng cố gắng tự trấn an lòng mình, cho rằng Liễu Linh vì ghen tị nên mới bịa chuyện.