" Ngạn Nhi... "
" Ngạn Nhi...? " Y Ngạn nghe tiếng gọi quen thuộc, toàn thân sinh phản ứng, hai tay đột nhiên khựng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi môi đỏ mọng như cà chua chín, run run lẩm bẩm hai chữ " Hữu Bạch... "
Phải rồi, đây chính là chất giọng của người mà nàng yêu, Y Ngạn lập tức ngẩn đầu ra cửa chính.
Đôi mắt hồ ly mở to như muốn rớt cả phần tròn bên trong ra ngoài, không chớp được, lệ nóng âm thầm dâng lên.
Hữu Bạch, người tình ngày ngày nhớ thương bất thình lình xuất hiện trước mặt, trước ngực máu còn đang rỉ, mùi tanh thoang thoảng dần vào hai bên cánh mũi.
Y Ngạn chốc chốc ngơ ngác, chưa kịp thích nghi, đứng dậy nhìn chòng chọc mãi không nói nên lời
" Ngạn Nhi... " Hữu Bạch cất tiếng gọi lần nữa, dang rộng đôi tay ấm áp, ánh mắt trìu mến cho nữ nhân kia không thay đổi.
" Hữu Bạch! " tiếng Y Ngạn rưng rưng, không phải mơ, người thật tiếng thật đang vẫy gọi nàng.
Tức thì, cô nương nghe theo tiếng gọi của trái tim, để đôi chân tự do lao đến ôm ngay nam nhân trước mặt.
* Bịch *
" Hữu Bạch... " Y Ngạn cất lên chất giọng ngậm ngùi.
Hơi thở và hơi ấm thân thương quen thuộc, nhất thời đưa Y Ngạn chìm vào mộng cảnh, hạnh phúc đến một cách bất chợt, đôi tay nhỏ co rút những ngón tay thon thả, bấu chặt lên thân thể to lớn kia, như không nỡ buông.
Công chúa nhỏ nhỏm người, vùi đầu vào thân tráng kiện, máu tanh trên người Hữu Bạch dính vào xiêm y của nàng, một chút cũng không kinh sợ, ôm chặt lấy Hữu Bạch, hốc mắt chảy lệ nhớ nhung.
" Hữu Bạch... " Y Ngạn nhắm chặt hai mắt, vì gặp lại người tình mà tạm thời quên mất thân phận ma hậu.
Hữu Bạch tiếp nhận cái ôm thắm thiết, vòng tay siết chặt cơ thể nhỏ bé, y áp mặt xuống bờ vai thơm tho, hít lấy mùi hương quen thuộc, khẽ thì thầm.
" Ngạn Nhi...ta nhớ nàng lắm... " tiếng nói của Hữu Bạch nghẹn ngào, vuốt mái tóc đen mượt như dòng suối.
Cả hai tình nồng ý đậm, đắm chìm trong nỗi nhớ nhung, chốc chốc quên mất cả thời gian. Chẳng bao được lâu, đầu óc Y Ngạn truyền đến thứ tiếng kinh hoàng.
" Ngạn Nhi, nàng giờ là ma hậu của ta! "
Chính câu nói ấy, kéo Y Ngạn về thực tại, bừng tỉnh tức thì, đột ngột thay đổi biểu cảm, mạnh tay đẩy người Hữu Bạch ra.
Y Ngạn run sợ, chóng lùi người ra sau, cách Hữu Bạch ít nhất 10 bước chân, cúi đầu lạnh nhạt, né tránh.
" Ngạn Nhi? " Hữu Bạch nhận sự ghẻ lạnh, đứng hình, giữ nguyên hai tay còn đang ôm ấp, đôi mắt nhỏ nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu.
Chỉ vừa mới nãy thôi, nữ nhân kia còn ôm y say đắm không nỡ buông, chưa được lâu nàng lại thay đổi, lạnh lùng đẩy y đã đành, còn đứng cách xa dè chừng như kẻ xa lạ.
" Ngạn Nhi...nàng làm sao vậy? " Hữu Bạch làu bàu hỏi.
" Hữu Bạch...sao chàng lại đến đây?
Sao chàng vào đây được vậy? " Y Ngạn không trả lời, hỏi ngược lại nam nhân kia.
Vẻ mặt của nàng lấm la lấm lét như người làm chuyện xấu, không ngừng ngó nghiêng ra ngoài cửa.
Hữu Bạch tinh ý, biết nàng nghĩ y lẻn vào đây, nhanh chóng thu lại đôi tay, đứng trước mặt Y Ngạn điềm tĩnh đáp lời.
" Là hộ pháp Lưu Ly lén đưa ta vào đây để gặp nàng... "
" Lưu Ly... " Y Ngạn chấn động, thốt thành tiếng, nghe Lưu Ly lén đưa Hữu Bạch vào, lòng nàng thấp thỏm cả lên.
Phải biết rằng, dù nhân giới hay thiên giới, hay là ma giới, chỉ cần người của giới khác đột nhập vào mà không có sự cho phép, liền có thể xử tội chết ngay lập tức. Huống hồ, Hữu Bạch đây còn lén vào, để kẻ khác phát hiện ra không những Lưu Ly tiếp tay sẽ bị phạt mà Hữu Bạch cũng bị xé xác thành muôn mảnh.
Còn chưa kể, trời sắp tối, ma thần kia sẽ sớm về đây, nếu để Hữu Bạch bị hắn trông thấy, không cần nói chuyện phải trái, kẻ tàn bạo ấy sẽ lấy mạng Hữu Bạch ngay tức khắc.
Đầu óc của Y Ngạn rối lên, nghĩ đến đó không kiềm chế được sợ hãi, hấp tấp đuổi ngay Hữu Bạch.
" Hữu Bạch, chàng về đi...
Nơi này không phải là nơi muốn đến là đến đâu! " Y Ngạn xoay lưng, lùi ra xa nữa, vờ như không muốn nhìn, sợ Hữu Bạch sẽ phát hiện ra nàng còn tình cảm, lo lắng cho y.
Nhưng, Y Ngạn làm sao có thể dối gạt được Hữu Bạch, khi nãy vừa gặp lại nhau, chính Y Ngạn đã nhào vào lòng Hữu Bạch trước, đủ cho thấy nàng còn yêu, còn nhớ đến y rất nhiều, ngoài mặt lạnh lùng bên trong tình nồng hơn cả nước biển.
Tính cách của Y Ngạn, Hữu Bạch quá am hiểu, chính vì am hiểu nên y bất chấp, không màng đến an nguy của bản thân, quyết không chịu rời đi.
" Ta không đi đâu cả...hôm nay ta phải hỏi rõ một chuyện với nàng... " Hữu Bạch dậm chân tại chỗ, đứng đó chăm chăm ánh nhìn gắt gao.
Công chúa nhỏ không rõ tại sao Lưu Ly lại lén giúp Hữu Bạch vào đây? Nhưng nàng biết, Hữu Bạch đến hỏi chuyện chắc chắn có liên quan đến việc làm ma hậu.
" Chuyện...chuyện gì chứ?
Giữa chúng ta không có gì để nói cả!
Chàng đi đi, ta không muốn nói chuyện với chàng... " Y Ngạn khước từ, đứng đó thẳng thừng quay lưng, đôi mắt ướt của nàng đều tập trung vào tấm gương trên bàn trang điểm, phản chiếu hình ảnh của nàng và Hữu Bạch.
Y Ngạn khi này mới dám nhìn kĩ diện mạo nam nhân kia, đôi mắt u buồn pha với thâm tình, còn có cả quầng thâm đen kịt, chứng tỏ Hữu Bạch mất ngủ rất nhiều. Không những thế, Y Ngạn còn trông thấy nét mặt xanh xao, cơ thể gầy gò hơn mức bình thường làm tim nàng nhói lên.
Xa cách không lâu mà người nàng yêu tiều tụy như vậy, càng nhìn càng xót, khiến Y Ngạn không đủ tâm trí xem tiếp, hướng mắt xuống dưới, rưng rưng giọt lệ.
Không chỉ riêng nàng quan sát biểu hiện của người mình yêu qua tấm gương, mà cả Hữu Bạch cũng thế, dù ánh mắt y đang hướng vào người nàng nhưng chúng vẫn đảo qua tấm gương ấy, từ đó thấy được nét mặt đau khổ của Y Ngạn.
Hai mắt của nàng đang dâng lệ nhòe, giọt lệ chua chát, thê lương, rõ ràng nàng còn tình cảm rất nhiều, nói giữa họ không còn gì, Hữu Bạch làm sao có thể tin?
Ngay lập tức, Hữu Bạch sải bước đứng trước mặt Y Ngạn, khiến nàng hốt hoảng, cuống cuồng né tránh sang chỗ khác. Nam nhân ấy lấy ngay miếng ngọc bội ra, đưa thẳng tới chỗ Y Ngạn, chất vấn.
" Ngạn Nhi, là nàng muốn chấm dứt với ta sao?
Là nàng bảo Tố Như trả lại ngọc bội đúng không? "
Nghe câu hỏi, Y Ngạn đáu mắt, thấy ngọc bội trong tay Hữu Bạch, biết Tố Như đã làm theo lời nàng, trả vật về cho chủ, vậy mà lại không báo cho Y Ngạn biết tiếng nào. Đã thế, Lưu Ly còn lén đưa Hữu Bạch vào đây, để y tra hỏi, làm cho Y Ngạn rơi vào tình hình rối rắm.
Nàng mím môi, bứt rứt những đầu ngón tay, lườm mắt vào miếng ngọc, khó khăn mở lời.
" Phải... " tiếng nàng nghe thật nặng lòng.
Một chữ " phải " không to không nhỏ, đủ cho Hữu Bạch nghe được, bàn tay cầm miếng ngọc run run, lỗ tai y nhất thời lùng bùng, chữ " phải " quanh quẩn chiếm trọn đầu óc.
Hốc mắt của một nam nhi đại trượng phu dâng lên lệ nóng, giọt lệ đáng lí không nên rơi xuống dù có bất kì chuyện gì xảy ra, kể cả cái chết. Thế mà, hôm nay Hữu Bạch lại vì một nữ nhân, để nó chảy tràn không nghỉ.
" Ngạn Nhi... " Hữu Bạch ngập ngừng, lời lên tới cổ họng lại ngừng, chẳng tài nào thốt thành câu trọn vẹn.
Vị thái tử cao quý dở khóc dở cười, lắp ba lắp bắp thứ chất giọng rưng rức như oán thán.
" Không...Ngạn Nhi...tại sao... "
Thanh âm đau khổ rất nhỏ, nữ nhân trước mặt Hữu Bạch chóng xoay mặt đi, nghe tiếng khóc Y Ngạn cầm lòng không đặng, lệ chua chát lặng lẽ rơi từ lúc nào không hay.
Những giọt lệ không nên có vào lúc này, Y Ngạn cho chúng chảy ngược vào trong lòng, lo lắng an nguy của Hữu Bạch, chóng khuyên y lần nữa.
" Hữu Bạch...chàng về đi...Tố Như đã thay ta truyền lời với chàng rồi...
Từ giờ đừng làm phiền ta nữa...ta không còn yêu chàng...chàng hãy... "
" Không! Nàng nói dối! "
Y Ngạn còn chưa nói xong, Hữu Bạch mất bình tĩnh, tức giận cướp lời nàng, bất thình lình kéo người Y Ngạn, theo quán tính nàng xoay luôn gương mặt còn đang ướt át của mình qua.
Vô tình, nam nhân kia nhìn thấy nàng khóc, biểu cảm phản chủ rõ rệt, làm sao Hữu Bạch có thể tin? Y nắm chặt tay Y Ngạn, phản bác lại lời dối lòng.
" Ngạn Nhi, nàng yêu ta...nàng vẫn còn yêu ta...
Nàng nói dối rất tệ...
Không yêu thì nàng khóc để làm gì? " Hữu Bạch quẹt ngay nước mắt trên mặt Y Ngạn, chứng minh cho lời của y.
Cô nương chẳng giỏi che đậy cảm xúc, để Hữu Bạch nắm thóp, vội vội vàng vàng dụi mắt mình đi, tiếp tục nói dối.
" Ta không khóc vì yêu...là hơi nóng của than làm ta cay mắt thôi! "
" Nàng nói dối! " Hữu Bạch gắt gỏng, bất chợt ôm lấy gương mặt ướt át kia, hai mắt y nhìn chòng chọc vào đôi ngươi đen tuyền.
Y Ngạn luống cuồng, đảo mắt né tránh, vô tình va phải cửa sổ, trông thấy màng đêm thế mà đã buông xuống, ác ma sắp đến, công chúa nhỏ lo sợ lên đỉnh điểm, gạt ngay tay Hữu Bạch, lớn tiếng trước mặt y.
" Ta không nói dối! "
" Hữu Bạch...
Ta là ma hậu của ma giới...ăn sung mặc sướng, được ma thần yêu thương...ở đây ta có thể mặc sức hoành hành...
Ở trần gian không thân không thích kia, sống với mình chàng...ta không thích...
Chàng đi đi! Đừng có làm phiền ta nữa! " Y Ngạn xua đuổi.
Lời nói của nàng chẳng đâu vào đâu, toàn những lỗ hổng, Hữu Bạch nghe chẳng lọt tai, nhìn Y Ngạn có chút luống cuống, biết nàng có chuyện, những lúc như vậy đầu óc của cô nương kia sẽ rối như tơ vò, lời nói cũng không theo kịp suy nghĩ.
Hữu Bạch thông minh, đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện trời đã tối, lập tức hiểu ngay, ma thần kia sẽ đến đây.