Cái thứ âm thanh va chạm vang lên, Y Ngạn đau điếng, nhắm mắt theo bản năng, chẳng kịp ôm lấy đầu, toàn thân nàng lần nữa bị kéo mạnh, không kịp định thần, lại cảm nhận được Tinh Vương Minh thô bạo đỡ người nàng lên.
Y Ngạn vừa mở mắt, đã thấy mình ngồi trong lòng hắn, đôi ngươi của nàng thu rõ sắc mặt đen kịt của hắn, đôi mắt nhỏ hơi xếch hằng lên tia máu đỏ giận dữ, chưa kể vầng trán rộng của hắn còn nổi lên mấy sợi gân guốc, trông thật hung tàn và đáng sợ.
" Đừng... "
Cô nương trong tay hắn ngoài việc run lên, há miệng mấp máy không thành lời thì chẳng có biểu hiện gì khác, bá khí khủng khiếp của hắn nuốt chửng đầu óc nàng, thâu tóm bắt nàng không ngừng sợ hắn.
Sự sợ hãi này như ăn sâu vào trong máu, trong xương tủy và cả đầu óc nàng, vô lực chống đối, hai tay nhỏ của nàng đặt trước ngực run lên thấy rõ.
" Ngạn Nhi, ta đã nói nàng phải ngoan ngoãn mà?
Nàng còn chọc ta điên lên thì đừng trách!
Mạng của Tố Như nằm trong tay ta đấy! " hắn gằn giọng đe dọa.
Y Ngạn như chú chuột nhắt, ngồi trong lòng hắn không dám lên tiếng, đến thở mạnh cũng không thể. Mùa đông còn chưa kéo đến, bên ngoài đã có gió lạnh, nàng ở trong phòng ấm, còn được ngồi trong lòng hắn, đáng lẽ, hơi ấm của hắn truyền qua nàng phải cảm thấy ấm áp, đằng này nàng không rét mà vẫn run, run lên cầm cập.
Ma thần không muốn mất thời gian, liền với tay tới chỗ lọ thuốc, lấy nó, tay kia của hắn giữ vững tấm lưng nhỏ bé, tay cầm lọ thuốc đưa lên miệng, dùng răng mở nắp.
Sau đó hắn lại đưa lọ thuốc vừa mở qua bàn tay đang ôm nàng, tay không cầm gì vỗ nhẹ lên đùi thon của nàng như mẹ vỗ con.
" Ngạn Nhi ngoan, đừng chống đối!
Ngạn Nhi sợ đau mà phải không?
Ngạn Nhi ngoan sẽ không chịu đau đâu! " tiếng hắn bỗng dịu êm, đôi mắt trìu mến đến lạ thường.
" Không, buông ta ra! "
Y Ngạn đột ngột giãy giụa, hai tay mềm đấm vào ngực hắn, sức lực không đủ, nàng vừa đấm vài cái, hai tay nàng truyền tới cơn bủn rủn.
Đúng là không thể nhẹ nhàng với công chúa cứng đầu! Tinh Vương Minh lên phát cộc, bằng một tay tóm gọn hai tay mềm của nàng, quát vào mặt nàng ngay.
" Ngồi im!!!
Nàng còn làm loạn ta phạt nàng tiếp đấy! "
Hắn siết cổ tay bé nhỏ, đôi mắt xếch híp nhẹ, như có ngọn lửa bừng lên trong đôi ngươi của hắn, cùng với lời nói cộc cằn của hắn, luồng khói đen vừa lạnh vừa dày đặc tỏa ra khắp người.
Y Ngạn thấy rõ từng hành động và biểu cảm của hắn, thân nàng dù không bị hắn khống chế, nhưng chính cái khí tuất kinh hoàng của hắn đã hoàn toàn thành công trói buộc thân thể nàng, như bị điểm huyệt, không cử động được, cũng không còn cảm nhận được cơn đau trên đầu vừa bị va đập, tùy ý hắn định đoạt.
Phần váy dài của nàng bị hắn kéo lên tới bụng, lộ ra đôi chân trắng như tuyết đang co ro, cọ xát vào nhau, không một khẽ hở. Hắn để nàng tựa người vào thành giường, ngang nhiên cởi quần ngắn của nàng không phản kháng, nửa thân dưới phơi bày trước con mắt dơ bẩn.
" Không... " Y Ngạn lí nhí, nấc lên.
Tiếng khóc * thút thít * âm nhẹ, nước mắt không rơi, hai tay nàng nắm chặt tấm nệm bên dưới, chân cố cọ xát để che đi đóa hoa diễm lệ của nàng.
Tinh Vương Minh biết nàng sợ hắn rồi, nhưng vẫn còn có chút hành động và lời nói chống đối, nên hắn lại gắt gỏng với nàng lần nữa để nàng nghe lời hơn.
" Ngạn Nhi, dang chân của nàng ra!
Không nghe lời ta bẻ chân nàng đấy! "
Mệnh lệnh của hắn thật quái gở, bắt một cô nương phải dang chân ra, để lộ chỗ nhạy cảm trước mặt hắn, ai mà làm nổi việc này!
Nhưng...
Y Ngạn nhỏ bé kia không có sự lựa chọn, dâng lên dòng lệ mặn như nước biển.
" Hức... "
Gương mặt nhỏ nước mắt đầm đìa trong thâm tâm, công chúa nhỏ sợ đau, sợ hắn, sợ đủ thứ, không tình nguyện từ từ dang đôi chân mảnh khảnh, nàng nhắm tít mắt, còn đưa tay lên để răng cắn vào từng khóm xương.
Hai chân của nàng run run, chỉ dang ra chưa đến một gang tay, Tinh Vương Minh mất kiên nhẫn, bất thình lình tóm lấy hai đầu gối của nàng, một lực duy nhất dang rộng đôi chân ra.
" Không! " Y Ngạn giật thót.
" Ngồi im!!! " hắn hắng giọng, lườm nàng.
Đôi mắt hung tàn của hắn lúc nào cũng chứa đầy sát khí, Y Ngạn không dám chống đối, đành phải nhắm mắt tùy ý hắn càn rỡ.
Dưới ánh đèn lưu ly rực rỡ, đóa hoa bé nhỏ kia hiện rõ, nó đỏ ửng lên, hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy được những vết trầy xước, hai cánh hoa mềm khép chặt, bót lại, phía dưới cánh cửa còn có máu hơi rỉ ra, chẳng còn chỗ nào bình thường. Âu, do hắn trong hai ngày ép Y Ngạn quan hệ tới tận 9 lần, thử hỏi đóa hoa kia không trầy trụa sao cho được.
" Tinh...Tinh Vương Minh...
Để ta...tự làm... " cô nương nhút nhát cầu xin hắn, bị hắn nhìn đến ngượng, hai chân rất muốn khép lại.
Nam nhân đang cúi đầu kia, không thèm nghe lời nàng, chẳng buồn ngẩn mặt lên, vứt cho nàng tiếng nói lạnh lẽo.
" Ta là phu quân của nàng! Để ta giúp nàng!
Nàng làm sao thấy được chỗ nào bị thương mà thoa thuốc chứ? "
" Um... " Y Ngạn xấu hổ vô cùng, vô lực chống đối, hết cắn lên khóm xương lại chuyển xuống mu.
Hắn nhìn rồi, nhìn thấy hết sạch sành sanh của nàng, không phải lần đầu, nhưng cách hắn nhìn chằm chằm đối với một cô nương mà nói như dụng hình ép cung.
" Ngạn Nhi...ta xin lỗi... " hắn làu bàu trong miệng, đủ mình hắn nghe.
Vết thương khá nặng, đóa hoa xinh xắn đỏ hết, còn có hiện tượng đang sưng lên, mới nhìn hắn không thấy rõ, bị thứ ngọt ngào này kích thích dục vọng trổi dậy, yết hầu không ngừng di chuyển, lại muốn đè Y Ngạn dưới thân thỏa mãn. Nhưng khi, hắn nhìn rõ vào lớp thịt non mềm ở bên ngoài, thấy những vết trầy không hề nhẹ, lòng hắn liền dâng lên chút tội lỗi, đè nén thứ dục vọng không nên có xuống.
Thân thể Y Ngạn giống với con người bình thường, nếu làm nàng bị thương, sẽ vừa lâu lành còn phải chịu đau đớn.
Cũng do hắn không biết tiết chế được dục vọng của bản, hễ cứ nghĩ đến Y Ngạn muốn bỏ trốn hắn lại phát điên lên, điên cuồng chiếm hữu nàng. Bấy giờ, làm nàng đau thật rồi, hắn hối lỗi, nên kiềm nén lại dục vọng kia để nàng nghỉ ngơi, đợi nàng khỏe rồi sẽ chiều đủ sức hầu hạ hắn sau.
" Ngạn Nhi ngoan, ta thoa thuốc cho nàng! " giọng hắn ấm áp.
Lời nói đối với hắn là sự yêu chiều, nhưng đối với Y Ngạn là tiếng nói kinh khủng, nàng không muốn nghe, cố làm tâm trí xao lãng.
Ma thần dùng ngón tay dơ bẩn quẹt một ít thuốc, tự ý chạm vào đóa hoa đang ửng đỏ, hắn vừa đụng thôi, chưa kịp thoa vào, Y Ngạn phản ứng mãnh liệt, khép chân ngay, kẹp cả đầu hắn vào giữa hai đùi.
" A... " nàng giật mình, dang chân ra tức thì, môi nhỏ run run, mấp máy gọi ba chữ " Tinh Vương Minh... ".
Là nàng, sợ hãi, chưa thích nghi với việc có một nam nhân nhìn chằm chằm vào mật đạo của nàng, còn sờ vào đó nên sinh phản ứng, vô tình kẹp cả đầu hắn.
Lúc phát hiện ra thì cũng đã quá muộn, hắn vốn đang bị cơ thể nàng kích thích, cố nén dục vọng xuống, định bôi thuốc xong sẽ cho nàng nghỉ ngơi. Nào ngờ, nàng phản ứng quá mức, chọc cho hắn nóng tính giận lên.
Ngay lập tức, hắn không nhiều lời, thô bạo kéo nàng ngã người ra nệm, ấn giữ hai bả vai tròn bên dưới, gắt gỏng với nàng.
" Tinh Y Ngạn, nàng muốn bẹo gan ta tới khi nào hả? "
" Không...ta không...ta không cố ý... " Y Ngạn lắc đầu liên tục, phủ nhận.
Tiếng nói rưng rức của nàng, nghe rất đáng thương, ma thần vừa bị nàng chọc giận, nghe lời nàng giải thích, biết nàng không cố ý, cơn giận của hắn lại dịu xuống. Hắn thả hai vai nàng, ngồi thẳng người, rồi tự mình tách hai chân nàng rộng ra, nhỏ nhẹ trấn an nàng.
" Ngạn Nhi ngoan, nằm im ta thoa thuốc cho nàng!
Thoa rồi sẽ không thấy đau nữa! " hắn rất dịu dàng, ngón tay dính thuốc từ từ thoa vào chỗ nhạy cảm.
Mỗi một lần quét lên, cơ thể mảnh mai giật nhẹ, Y Ngạn tuy không phản kháng, nhưng hai tay nàng vẫn có hành động chống đối nhỏ, đưa xuống dưới muốn che lại nơi ấy.
Tinh Vương Minh kéo nhẹ hai tay nàng ra, giữ giọng điệu mềm mỏng nhất có thể.
" Bảo bối ngoan...sắp xong rồi...
Nàng đừng nhúc nhích, sẽ đau đấy! "
" Ưm... " Y Ngạn khó chịu, hai tay bị hắn kéo ra, nắm lấy tấm nệm, dày xéo.
Chỉ một lúc, rất nhanh, hắn thành công thoa thuốc cho nàng, liền nhẹ nhàng khép hai chân nàng lại, còn kéo váy nàng xuống.
Thuốc vừa thoa không lâu, Y Ngạn cảm nhận được hoa nhỏ của nàng dịu đi, còn có cảm giác lành lạnh, man mát, rất dễ chịu.
Hắn ngồi bên cạnh, đợi cho thuốc phát huy công dụng, để nàng yên tâm hơn, mới bòng nàng trong tay, chẳng nói chẳng rằng, đưa nàng về lại căn phòng của nàng.
Bởi vì, căn phòng của hắn bẩn lắm rồi, thức ăn vương vãi tùm lum, hắn phải cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đưa nàng về lại, tạm thời đêm nay hắn và nàng sẽ ngủ trong chính căn phòng của nàng.
Khi hắn vừa mới đặt Y Ngạn xuống giường, còn chưa kịp ngồi xuống với nàng, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
* Cốc cốc cốc *
" Ma thần! "
" Ai? " hắn hắng giọng ra bên ngoài, nghe có vẻ bực dọc.
" Thuộc hạ, Lưu Ly đây ạ! Thuộc hạ có việc cần bẩm báo! "
Tiếng của Lưu Ly nhỏ nhẹ, luôn giữ kính ngữ với hắn.
Nghe tìm hắn có việc, hắn liền quay ra ngoài, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Y Ngạn đang ngồi trên giường.
" Nàng ở yên đó chờ ta! Ta quay lại mà nàng trốn đi ta sẽ phạt nàng tiếp đấy! "
Y Ngạn gật đầu lia lịa, hắn nhắc tới hình phạt làm nàng sợ run người, đâu đủ gan trốn vào lúc này, với lại, cơ thể nàng bị hắn hành hạ, đuối lắm rồi, chẳng đủ sức chạy trốn.
Hắn vì đa nghi, lo sợ nàng làm trái lời hắn, nên khi dặn dò xong cũng dùng thần lực khóa căn phòng này lại, rồi mới ra ngoài.