Mục lục
Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ngồi ở mép giường, u trầm không vừa ý nhìn nàng, khủy tay chống gối nhướng mày rậm, lạnh giọng.

" Còn sợ sao? "

" Qua đây! "

Y Ngạn lắc đầu kịch liệt từ chối, tay nắm khư khư tấm chăn che thân.

Nam nhân trước mặt có chút chán chường, lãnh đạm quay mặt đi, điềm nhiên ra sau bức bình phong thay một bộ đồ ngủ màu đen bóng bẩy. Một lúc sau lại quay lại, ngồi ở mép giường, tựa người vào thành gỗ khép hờ hai mắt chẳng thèm đoái hoài.

Cô nương đáu mắt đánh giá, trong phòng của nam nhân nên trưng bày rất đơn giản, ngoài văn thư, một bàn cờ, một bộ ấm trà với mấy ngọn nến lưu ly cháy rực thì chẳng còn thứ gì gây sự chú ý, bao trùm toàn diện một màu gỗ trầm và vàng nhạt. Khác hẳn với căn phòng Thu Phân và Hàn Lộ được nàng yêu thích, lúc nào cũng đầy màu sắc của hoa tươi bắt mắt, thơm tho, còn có những món nữ trang lấp lánh.

Nơi này vừa lạnh lẽo bởi không gian thoáng đãng, còn lạnh bởi khí tuất đáng sợ của nam nhân kia bao trùm, ngoài mùi hương của trầm hương thì còn có mùi hương nam tính mạnh mẽ của hắn, khiến mũi Y Ngạn khó chịu cực kì.

Nàng ghét căn phòng này nhất, lần đầu bị hắn cưỡng đoạt chính là ở đây, còn bị hắn thường xuyên giam cầm trong cái nơi ám ảnh này, làm cho nàng chẳng tài nào buông thõng phòng bị.

Canh hai đã đi qua, Y Ngạn chui rút vào một góc gật gù vì mệt mỏi, nam nhân kia bất động như khúc củi, thật sự không có động thái khác thường nàng cũng dần buông lỏng gò bó.

Tâm thanh tỉnh chưa đầy bao lâu, bất ngờ một bên cổ chân nàng vừa thò ra bị hắn tóm lại, trong nháy mắt kéo ngược nàng về phía hắn, nắm lấy sau gáy, cưỡng bách nàng ngẩn cao đầu lên.

" Buông ra! "

Y Ngạn hoảng sợ, hai tay nổ lực đánh vào thân hắn, bị hắn một tay tóm gọn.

" Im! "

Thanh âm của hắn kinh hoàng, từ nãy đến giờ hắn chỉ giả vờ ngồi im, thử thách xem nàng lì lợm đến mức nào, qua canh hai mà nàng vẫn không chịu đến cạnh hắn, làm hắn mất nhẫn nại phải đích thân ra tay ép uổng nàng.

" Ngạn Nhi...nàng đúng là cứng đầu... "

Một mảng da đầu phía sau bị hắn gắt gao túm chặt, còn có cả hai cổ tay chút xíu cũng bị kẹp chặt gần như sắp đứt rời.

Công chúa nhỏ đau đớn, nhăn mặt nhăn mày, hô hấp thô nặng chưa từng có.

" Ngươi...muốn gì?... "

Tiếng nói của Y Ngạn đứt quãng, hơi thở nóng hổi của hắn liên tục thổi vào da mặt nàng như lên cơn rạo rực.

Trong phòng chỉ có chút ánh đèn lưu ly, hắn ngồi ngược sáng không thể thấy rõ nét, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra bộ mặt *** tà của hắn, cực kì kinh tởm.

Cứ nghĩ hắn lại muốn cưỡng đoạt nàng, đồng tử nhiễm đầy nước đang trực trờ chuẩn bị trào ra.

Y Ngạn chẳng kịp phản ứng, ai mà ngờ được, hắn đột nhiên túm hết tóc dài của nàng kéo ra một đoạn, nhanh như chớp dùng thần lực cắt đứt tóc nàng.

Cơ thể không trọng lực gục ngã ra mép giường, mở to mắt ướt chưng hửng, mái tóc đen dài mềm mượt, dài đến hông bây giờ chỉ còn dài tới ngực, loe ngoe trong tầm mắt.

Nước mắt như trân châu lặng lẽ tuông thành từng chuỗi, hai tay nàng luống cuống sờ soạng những sợi tóc ngắn, ý thức hỗn loạn quay đầu nhìn kẻ kia.

Hắn trước mặt nàng, còn giữ phần tóc dài đã cắt, nhẫn tâm tung chúng lên, phẩy nhẹ ba đầu ngón tay dùng thần lực thoáng chốc làm chúng biến thành mây khói.

" Ngươi... "

" Vì cái gì... " Y Ngạn ngắc ngứ không thành câu trọn vẹn, nước mắt lạnh toát thấm đầy cần cổ thon thả trắng như sứ của nàng.

Tinh Vương Minh điềm tĩnh chắp tay sau hông, ưỡn cao ngực, vứt cho nàng câu nói máu lạnh vô tình.

" Ta đã từng nói nếu nàng còn dùng trâm tự sát lần nữa...thì ta sẽ cắt tóc nàng... "

" Mới đó mà đã quên rồi sao? "

Ánh mắt tàn sát của hắn hướng vào nàng đang khóc thương, đây coi như một hình phạt của hắn dành cho nàng vì dám thử thách lòng nhẫn nại, để hắn giận lên thì nàng sẽ phải lãnh hậu quả khôn lường.

Mái tóc dài trân quý đến nhường nào của một nữ tử mà nói còn quý hơn cả vàng bạc châu báu, vậy mà bị kẻ tàn bạo kia cắt mất. Cỗ khói trắng từ phần tóc bị tiêu biến như ẩn như hiện trong không khí, Y Ngạn mất mát nhìn chòng chọc cho đến khi không còn gì.

Nàng lồm cồm ngồi dậy, mái tóc ngắn đủng đỉnh trước ngực, còn đâu vẻ ngoài yêu kiều thướt tha, nàng thật sự mất kiềm chế to gan lớn mật túm lấy cổ áo hắn.

" Rốt cuộc ngươi là thứ gì...? "

" Tại sao...tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? "

Hơi thở của nàng trì trệ, lắc lư người nam nhân kia, nét ngoài của hắn luôn lãnh đạm một màu sắc lạnh chỉ khiến người ta càng tức điên.

" Ngươi không phải là Tinh Vương Minh...

NGƯƠI KHÔNG PHẢI!!! "

Y Ngạn hóa rồ, hét lớn, nước bọt bắn cả vào mặt hắn, nắm tay gắt gao kéo rách tấc vải ở phần cổ.

Khuôn mặt tuấn dật của nam nhân khẽ cong môi cười trừ, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, thao thao bất tuyệt.

" Ta vẫn là ta...là nàng chưa từng chịu để ta làm Tinh Vương Minh thật sự... "

Tiếng thở thô suyễn nặng nề của hắn khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, tâm tình của Y Ngạn chết lặng không còn hy vọng, nước mắt lã chã, má hồng tai đỏ hô hấp không thông.

Nàng đứng trước ánh mắt lạnh lẽo của kẻ chiến thắng hít lấy một hơi thật sâu, quật cường nói.

" Ta đã gặp qua thần tiên...cũng đã hỏi qua ác quỷ...hạng người gì cũng đều thấy qua...nhưng...

Chỉ có một mình ngươi...ngươi cho ta hào hoa diễm lệ rồi lại đẩy ta xuống địa ngục...

Tinh Vương Minh...đây chính là cái ngươi gọi là ' yêu ' sao? "

Nàng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt rơi như hoa xuân diễm lệ, móng tay thêm phần càn quấy đâm thủng lớp vải mỏng, nỗi căm phẫn trong lòng chẳng thể giảm bớt.

Hắn cho nàng giấc mộng diễm lệ, rơi vào những cám dỗ do hắn tạo nên, nuôi dạy nàng trong mắt chỉ thấy hắn là kẻ hoàn hảo nhất. Đột nhiên hắn lại trở thành hố đen không đáy, nhấn chìm nàng, ý thức hay hành động của nàng đều bị hắn kiểm soát, tựa hồ như giam lỏng trong mê cung nguy hiểm, khiến nàng không thể tìm ra lối thoát trong cái gọi là ' yêu ' của hắn.

Sự chiếm hữu lên đến mức cùng cực, nam nhân trước mặt nàng theo dòng cảm nhận của nàng, kẻ tà ma này chưa từng hiểu được cách yêu đúng nghĩa.

Y Ngạn thất vọng tràn trề, nhếch miệng cười khinh bạc, tình nghĩa 9 vạn năm chỉ là ảo mộng, đánh lí nàng nên thức tỉnh đầu óc thật sớm, sớm nhận ra sự đáng sợ của hắn ngay từ những năm đầu tiên được hắn nuôi dưỡng, có lẽ nàng đã tránh được kiếp nạn của bây giờ.

Còn hắn, trước sự thống hận của nàng, đọc được những suy nghĩ mông lung của nàng, nói nhiều nàng vẫn xem hắn là kẻ xấu, không hề để tâm tình yêu của hắn. Cho nên, chẳng muốn tranh cãi, nhẹ nhàng kéo hai tay nàng xuống, dùng sức nắm lấy cằm tinh tế, nhíu mày tìm kiếm uy nghiêm nhìn nàng rơi lệ.

Từng giọt từng giọt lạnh toát thấm lên da tay hắn, tay kia của hắn vương lên những ngón tay dơ bẩn, sờ vào bọng mắt phiếm hồng còn đang sưng, ảm đạm nói.

" Ngạn Nhi...ngay từ đầu ta đã nói...chỉ cần nàng chấp nhận ta...tình yêu...mạng sống...bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho nàng... "

" Ngươi chưa từng hiểu yêu là như thế nào...

Tinh Vương Minh...ngươi chỉ muốn chiếm hữu ta... "

Y Ngạn lắc đầu nhẹ nhàng, chẳng buồn hất cầm, duỗi tay áp chặt cánh tay hữu lực của hắn, ấn móng nhọn găm vào da thịt hắn, dòng máu đỏ tươi len lỏi lên lớp da màu đồng khỏe khoắn.

Môi bạc của hắn cong lên một đường đầy dục vọng chẳng thấy đau, di chuyển ngón tay vân vê lên phiếm môi dưới, trong cổ họng hắn gầm gừ nên thứ âm thanh thống trị.

" Ta chính là muốn chiếm hữu nàng...yêu nàng bằng sự ích kỷ của ta đấy... "

Hắn bất quá nhận đại, đằng nào cũng là kẻ xấu không muốn vòng vo thêm nhọc lòng.

" Ngạn Nhi...nàng muốn nghĩ ta ra sao cũng được...rồi sẽ có một lúc nào đó...nàng hiểu và sẽ yêu ta... "

Bàn tay luyến tiếc rời khỏi cằm nàng, hắn ngã người xuống giường, tiện tay kéo theo Y Ngạn nằm cạnh, mặt đối mặt.

Cô nương trong lòng hắn lúc này tâm chẳng thể thanh tỉnh, yêu hận sợ hãi đan xen, ca ca nàng yêu quý, kính trọng suốt 9 vạn năm tự tay hủy hoại hết tất cả giấc mơ của nàng.

Y Ngạn khóc ướt gối, hắn nằm đó lại bày ra bộ mặt không chút tội lỗi, sau tất cả vẫn nhắm mắt nằm ngủ ngon lành, hai tay nàng mất khống chế chậm chầm đưa lên, dang rộng những ngón tay kề cổ hắn, muốn bóp chết nam nhân kia.

Đôi mắt hồ ly sắc sảo hóa đỏ theo cảm xúc, chỉ chút thôi ý nghĩa trong đầu sẽ thành công điều khiển được hành động thì...

" Nếu nàng nghĩ nàng đủ sức giết ta thì cứ làm! "

Giọng nói lạnh lẽo bất ngờ thốt nên, Y Ngạn chấn động, rút tay theo phản xạ, cả mắt đỏ cũng biến mất. Kẻ trước mặt nàng chưa hề ngủ, hắn không mở mắt cũng cảm nhận được nàng đang giở trò gì, cánh tay rắn chắc của hắn kéo nàng kẹp chặt vào thân tráng kiện, vuốt ve lên tóc nàng, thì thầm.

" Ngạn Nhi, nàng mãi mãi không bao giờ thắng được ta đâu...

Ngủ đi...đừng làm ta cáu... "

Tai của Y Ngạn áp sát vào lồng ngực cứng cỏi kia, nghe những âm thanh man rợ của hắn khiến nàng rét run. Nhịp tim của hắn đập rất chậm chạp, vờ như muốn ngừng đập, toàn thân hắn ấm áp lại tỏa ra luồng khí lạnh buốt, cứ như chúng từ trong máu, trong xương tủy mà ra.

Đêm đó hắn ôm nàng ngủ, bầu không khí tĩnh lặng và sự mệt mỏi của đầu óc đưa nàng vào giấc ngủ, ác mộng không ngần lẩn quẩn trong tâm trí nàng, 10 lần mắt điều như 1, hắn vẫn nằm cạnh nàng cong môi sung sướng.

Hắn thì ngủ ngon lành còn nàng thì cả đêm ác mông bủa vây, đến sáng mở mắt ra còn đáng sợ hơn, căn phòng tối giản lấp đầy hoa tươi, bày trí bắt mắt theo cách nàng thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK