Nàng cười lém lỉnh sau chiếc khăn đội đầu, đôi mắt hướng dưới đất, liếc sang hai chân của nam nhân ngồi cạnh nàng, thần lực của ma thần khiến nàng nhìn ra đó là hỷ phục của Hữu Bạch.
Cỗ xe đưa cả hai về Thần Điện, Lưu Ly, Hà Đức cùng tất cả chúng yêu, chờ sẵn, cỗ xe vừa đáp, tất cả nhún người hành lễ, hô lớn khẩu hiệu.
" Cung nghênh ma thần, cung nghênh ma hậu! "
Y Ngạn nghe khẩu hiệu, bị thần lực che tai, nghe thành.
" Cung nghênh thái tử, cung nghênh thái tử phi! "
Nàng cười tươi như hoa, còn dùng tay che hờ miệng.
" Ngạn Nhi, vào trong thôi! " tiếng của Tinh Vương Minh trầm ấm.
Bàn tay dơ bẩn của hắn đưa qua phía nàng, cô nương ngu dốt, vẫn còn cười trong sung sướng, không do dự nắm lấy tay hắn.
Nam nhân dìu nàng ra khỏi cổ xe đỏ rực, nàng và hắn ngẩn cao đầu, bước đi thật phóng khoáng, tiếng kèn hỷ vang lên rộn ràng, hàng chục nữ yêu tung những cánh hoa đào thơm tho vào lối đi.
Mỗi một bước chân, Y Ngạn hướng mắt bên dưới, đều nhìn thấy cánh hoa đào phủ đầy lên thảm đỏ, nam nhân kia giữ chặt tay nàng, đôi mắt si tình nhìn nàng không rời, khóe miệng của hắn còn nhếch lên sự mĩ mãn, đôi mắt nhỏ toát lên niềm kiêu hãnh.
Hắn cùng nàng tiến vào trong, niềm vui làm lưu mờ cảm giác, Y Ngạn chẳng còn nhận ra đó là tay ai, dưới sự chứng kiến của chúng yêu, nàng và hắn hành lễ thành thân, bái lạy trời đất, nên duyên phu thê.
Sau khi hành lễ, Y Ngạn được chính Tố Như đưa nàng về phòng tân hôn của hắn, chuẩn bị cho đêm động phòng, từ đầu đến cuối nhiều sơ hở như vậy nàng lại ngu dốt chẳng nhận ra điều khác biệt.
Không thể trách nàng! Kế hoạch này vốn đã được mưu tính kĩ lưỡng, thân nàng còn bị yểm thần lực, như con rối trong tay ma thần, mặc hắn ra sức điều khiển.
Y Ngạn ngồi trên chiếc giường trải nệm đỏ, còn có một chiếc khăn trắng lót lên, cả căn phòng tỏa ra mùi trầm hương thơm phức. Ngồi cả ngày trời, lưng, mông nàng ê ẩm, chỉ muốn đứng dậy, cởi ngay tấm khăn trùm đầu, hít lấy không khí. Nhưng, hể nàng vừa chạm tay lên, lại nhớ đến lời dặn của ca ca, buông bỏ không dám làm trái, ngoan ngoãn ngồi yên, ngồi đến hai chân sắp tê liệt.
Ánh sáng tắt dần, bóng tối thay thế vị trí, bao trùm khắp muông nơi, Tố Như canh giữ ở bên ngoài cửa phòng tân hôn, vừa thấy ma thần xuất hiện, liền cúi người cung kính hắn.
Nam nhân lạnh lùng ấy, ngoắt tay ra hiệu cho Tố Như lui đi.
Hồ điệp nhỏ xót thương, rời đi trong tâm đầy nỗi bứt rứt.
* Kẹttt *
Thanh âm của cửa kéo vào, Y Ngạn lập tức có phản ứng, biết lang quân của nàng đã đến, tim đập nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài, hai tay nàng nắm chặt, lắng nghe tiếng bước chân.
Lúc này, thần lực yểm trên người nàng đã mất, nàng vẫn còn chưa nhận ra mình sa vào bẫy, Tinh Vương Minh đến gần chiếc bàn, rót hai ly rượu giao bôi, im lặng không lên tiếng, đến đưa sang cho Y Ngạn.
Cô nương khựng người, có chút khó hiểu, đáng nhẽ Hữu Bạch phải gở khăn đội đầu của nàng rồi mới uống rượu, sao bây giờ lại thành uống rượu trước?
Do, Y Ngạn cũng không rành những thủ tục trong hôn lễ, nhất là ở nhân giới, nàng lại nhớ đến lời dặn của Tinh Vương Minh, phải uống rượu mới được mở khăn, đinh ninh đây là quy trình tân hôn, nàng không chần chừ, cầm ly rượu trong tay hắn, cùng hắn uống cạn sau lớp khăn che.
Mùi vị đắng nghét khiến nàng nhăn mặt, hai tay nàng giữ khư khư lấy chiếc ly ấy, ngón cái cạ cạ vào lớp sành bóng nhoáng, hồi hộp trông chờ khoảnh khắc Hữu Bạch gở khăn trùm đầu.
Nào ngờ...
" Ma hậu của ta! " tiếng của Tinh Vương Minh cất lên, phá nát dòng cảm xúc.
* Cạch cạch *
Chiếc ly trong tay Y Ngạn rơi xuống tức thì, cùng với tiếng nói ấy, Y Ngạn hốt hoảng, tự mình gở bỏ khăn trùm đầu. Hai mắt hồ ly mở to như mắt ếch, nét mặt chết chân tại chỗ lộ rõ, cái miệng nhỏ nhắn lắp bắp chẳng thành câu.
" C...a...ca... "
" Ngạn Nhi, ma hậu của ta! " hắn đáp lại tiếng nói của nàng, thả tự do ly rượu trong tay hắn xuống sàn.
Tiếng * lạch cạch * làm Y Ngạn giật mình, hoàn hồn, đứng bật dậy lùi về một góc, luống cuống, tra hỏi.
" Ca, sao huynh lại ở đây? Hữu Bạch, Hữu Bạch đâu?
Chuyện này là sao? "
" Ngạn Nhi, không có Hữu Bạch nào ở đây cả!
Đây là phòng tân hôn của ta...ta không ở đây thì ở đâu? " giọng hắn khàn đặc, đáp lại một cách man rợ.
Y Ngạn vẫn chưa kịp hiểu, cuống cuồng nhìn khắp căn phòng, quả thật đây là phòng tân hôn của hắn, căn phòng này nàng ra vào thường xuyên nên nhớ rất rõ.
" Không thể nào! Không!
Rõ ràng mình đang ở Hàn Phúc cung...ở cung điện của thái tử mà... " Y Ngạn làu bàu, như người điên.
Hai tay lóng ngóng, cầm vào chân váy, rồi lại thả ra, nàng bất ngờ bắt lấy hai tay Tinh Vương Minh, mếu máo.
" Ca, có phải xe đưa nhầm không?
Huynh mau đưa muội về đi! Hữu Bạch, Hữu Bạch... "
" Đưa nàng về đâu?
Ngạn Nhi, nàng đã về nhà rồi mà?
Chẳng có xe nào đưa nhầm tân nương cả! " tiếng hắn lạnh như băng, cắt ngang lời Y Ngạn đang nói.
Cô nương lập tức rúng động, quan sát thật kĩ, biểu hiện của hắn không giống với ca ca mà nàng biết, cứ như biến thành một kẻ khác, cả cách xưng hô cũng thay đổi.
" Không...chắc chắn là nhầm...
Người huynh lấy là Liễu Linh...không... " Y Ngạn lùi người, hoảng sợ lên chưa từng có.
Hôm nay là tân hôn của nàng và Hữu Bạch, căn phòng này phải dành cho ma thần và ma hậu Liễu Linh, nàng vốn không nên có mặt trong đây. Y Ngạn chẳng nghĩ nhiều, dùng thần lực muốn rời khỏi đây.
Thế nhưng...
Nàng có niệm chú, phất tay kiểu gì cơ thể vẫn đứng yên trong căn phòng này, Y Ngạn đưa hai tay mình ra trước, đôi tay run rẩy, như cảm nhận cơ thể chẳng còn chút thần lực nào càng thêm bàng hoàng.
Khi này, ánh mắt của nàng mới va vào hai ly rượu bị sứt mẻ ở bên dưới, như nhận ra điều khác thường, nàng to gan lớn mật quay sang chất vấn Tinh Vương Minh.
" Ca, huynh đã bỏ gì vào trong rượu vậy hả? "
" Cỏ u hồn! " Tinh Vương Minh nhìn cô nương hoảng loạn, chẳng buồn đáp thẳng.
Cỏ u hồn, thần dược của ma giới, và cũng chỉ có ma giới mới có loại cỏ này, nó có khả năng kiềm hãm mọi loại thần lực, biến người có đạo hạnh cao thâm đến mấy chỉ cần uống, hoặc ăn vào sẽ trở thành một người phàm trong vòng 6 canh giờ.
Loại cỏ này nếu được bào chế thành thuốc, sẽ không màu, không mùi, nhưng có vị rất chát, nếu hòa lẫn với rượu, rất khó ai có thể nhận biết được nó.
Y Ngạn lắc đầu liên tục, biết mình bị lừa uống phải cỏ u hồn, hốc mắt ầng ậng lệ thất vọng.
Chuyện kinh khủng này đến quá bất ngờ, nàng chẳng kịp hiểu gì cả, thân mình bỗng bị kiềm hãm thần lực, còn đang ở trong phòng tân hôn của ma thần, làm nỗi sợ trong lòng nàng tăng lên gấp bội.
Đầu óc nàng bấn loạn lên đỉnh điểm, chẳng màng lời hắn nói, chạy ra mở cửa. Thế nhưng, cả căn phòng này điều bị yểm thần lực, nó đóng chặt, chẳng thể mở, Y Ngạn vừa khóc vừa la lên, cầu cứu.
" Tố Như! Tố Như! Cứu ta với! "
" Tố Như, em ở đâu? "
Công chúa nhỏ la khản cổ, căn phòng bị thần lực của ma thần áp chế hoàn toàn, người ở bên ngoài vốn chẳng thể nghe tiếng nàng.
" Ngạn Nhi, nàng không rời khỏi đây được đâu!
Ta đã cất công chuẩn bị tất cả...hãy ngoan ngoãn làm ma hậu của ta đi " Tinh Vương Minh sải bước đến cạnh cô nương ngay cửa, khom người mà nói.
" Gì chứ? " Y Ngạn ngớ người.
Tinh Vương Minh chẳng ngại nói ra sự thật, chính hắn đã lợi dụng lúc cầu phúc trong vầng mây ngũ sắc, hoán đổi vị trí của tân nương, đưa Y Ngạn về đây. Và, nàng và hắn đã làm lễ thành thân với nhau, có hàng vạn yêu ma chứng kiến.
Y Ngạn càng nghe càng không tin, rõ ràng nàng đã nhìn thấy và nghe những lời chúc mừng dành cho nàng và Hữu Bạch, không thể nào lại thành ra như vậy!
" Không, huynh nói dối...
Người muội làm lễ là Hữu Bạch " Y Ngạn phản bác, nước mắt lạnh toát âm thầm rơi lúc nào chẳng hay, chúng chảy dọc hai bên má hồng hào.
Ma thần đứng trước mặt nàng, không thay đổi từ giọng điệu đến khí tuất, lạnh lẽo, lạnh đến rợn người.
" Ta không nói dối nàng...
Những gì nàng nhìn thấy điều là ảo giác do ta tạo nên... " hắn đính chính.
Cái khí tuất lạnh lẽo của hắn lúc nào cũng dọa cho Y Ngạn kinh hồn khiếp đảm, dùng hai tay mềm, đánh vào trước ngực tráng kiện, cố gắng tự lừa mình.
" Ca, huynh đừng bày trò nữa? Mau thả muội ra!
Hôm nay là ngày thành hôn của muội và Hữu Bạch mà...
Đừng đùa nữa! Muội không vui! Sao huynh lại nhốt muội chứ? "
" Ta không đùa! " hắn bất ngờ lớn tiếng.
Chỉ với một tay, hắn bắt trọn hai cổ tay mềm của Y Ngạn, cường thế kéo nàng lại gần, tay kia tự tiện nâng cằm non mịn của nàng lên, đôi mắt thống trị của hắn nhìn nàng rất ghê rợn.
" Ngạn Nhi, hôm nay là ngày thành hôn của ta và nàng mà...làm gì có chuyện nàng gả cho Hữu Bạch? " hắn thều thào, hơi thở man rợ thổi vào da mặt mỏng.
Y Ngạn cứ lắc đầu, rồi lại hất cằm ra khỏi tay hắn, nàng cố gắng rút tay mình ra, nhưng càng cố hắn càng siết chặt. Cô nương hoảng lắm rồi, chẳng thể nào hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, chỉ một lòng muốn thoát khỏi đây.
" Không, buông ra! Không!
Đây không phải là thật! Ta phải...
Ta phải về với Hữu Bạch... " nàng làu bàu khuôn miệng loạn tiếng.
Nước mắt như hạt trân châu rơi lả chả, thấm lên hỷ phục, làm màu đỏ tươi chuyển sang màu đỏ sẫm u tối.