Tiếng người rao bán các mặt hàng vui như trẩy hội, mùi thơm của thức ăn, hoa quả phảng phất trong gió mát, khiến cho người ta phải nẩy sinh thèm khát.
Cánh tay mềm mại kéo lấy vạt xiêm y, cô nương với búi tóc hai bên điểm trâm bỉ ngạn, nhí nhảnh hồn nhiên như một nha đầu, tinh nghịch nói.
" Vương Minh, thiếp muốn ăn bánh quế hoa "
Y Ngạn gấp gáp kéo người nam nhân ở phía sau đến tiệm bánh mua liền một túi lớn bánh quế hoa.
Hắn cầm giúp nàng chiếc lồng đèn hình con thỏ, theo sau nàng nửa bước cũng không rời.
Nàng tung tăng hòa vào dòng người tấp nập, bánh quế hoa bị cắn mất một góc nhỏ, cái miệng nhai liên tục không ngớt, ăn đến khi túi bánh chỉ còn lại một cái.
" Vương Minh bên kia có kẹo hồ lô kia "
Y Ngạn chỉ tay ra trước, nam nhân ở phía sau chưa kịp đáp thì hai chân mảnh khảnh của nàng đã bước rất nhanh. Nhanh đến mức hắn nắm tay nàng đi theo mà phập phồng lo sợ.
" Ngạn Nhi, nàng đi chậm thôi, cẩn thận người khác đụng vào đấy "
Giọng nói sủng nịnh vô độ, Tinh Vương Minh không ngừng che chắn những người đi vô ý đụng vào người nàng.
Sau khi trải qua ba vạn năm ngủ mê, cả hai thức tỉnh đã rời bỏ ma giới, đến nhân giới ẩn cư sinh sống, nàng và hắn trở thành phu thê không lâu liền có tin vui.
Trong bụng nàng hiện giờ đã đang mang giọt máu của hắn, giọt máu của ma thần. Mà cái tên ma thần này từ lâu đã không còn tồn tại, thế giang bình yên đúng với những gì họ mong đợi.
Y Ngạn ở phía trước dường như không mấy để ý, nàng kéo hắn vô cùng khẩn trương, đến khi dừng bước hẳn ở người bán kẹo hồ lô nàng mới xoay đầu, đáp.
" Vương Minh, chàng lo quá rồi đấy
Hôm nay là Trung Thu tưng bừng như thế này sao mà thiếp chậm được? "
" Nhanh lên, còn rất nhiều món thiếp muốn ăn "
Nàng vẫn giữ tính tình trẻ con, nũng nịu lay tay hắn, thấy người thở dài nàng lại kéo hắn vào một sạp hàng mua mỗi người một chiếc bánh Trung Thu.
Hắn vừa phải cầm chặt tay nàng, vừa phải cầm lồng đèn còn cầm cả bánh, không thể tự ăn, nàng dịu dàng đút cho hắn, tình tứ giữa chốn đông người cũng mặc kệ những ánh mắt dò xét.
Bánh Trung thu, sơn tra, rượu Dao Trì,...nàng và hắn thưởng thức không thiếu món nào.
Cúng Nguyệt Thần ở miếu, bái bái bái, cầu phúc cho đứa bé trong bụng nàng.
Ra khỏi miếu cũng là lúc trên trời cao có hàng chục pháo hoa rực rỡ bắn lên, khung cảnh đẹp mê li thu hút nàng ngước nhìn. Hắn đứng cạnh trông chừng nàng như một ca ca trông tiểu muội, khung cảnh có đẹp đến mấy cũng không bằng nàng trong mắt hắn.
Ngắm một năm được mùa, trăng thanh gió mát, pháo hoa dần tàn đọng lại đóm sáng nhỏ, người tấp nập bắt đầu kéo nhau thả đèn. Nàng cũng góp vui theo dòng người đưa đẩy.
" Vương Minh, chúng ta ra hồ xem mọi người thả đèn Hoa Đăng đi "
" Nàng không muốn thả sao? "
Hắn tinh ý muốn làm nàng vui, chỉ tay vào quầy hàng bán đèn, đủ loại hình dáng kiêu kì, thế nhưng Y Ngạn lại phe phẩy tay từ chối.
" Bụng thiếp nặng nề rồi, chỉ muốn đứng xem thôi "
" Vậy ta bòng nàng thả xuống hồ thả nhé? "
Tinh Vương Minh khẽ xoa xoa chiếc bụng to tròn của nàng, thai đã đến tháng thứ 4, đi đứng cũng có phần khó khăn. Hắn biết trong lòng nàng cũng muốn, chỉ vì lo cho đứa bé trong bụng nên mới không dám.
" Tiểu nương tử, Vương Minh này sẽ đảm bảo an toàn cho mẫu tử nàng "
Ngón tay mát lạnh bẹo nhẹ má nàng, 7 phần nuông chiều 3 phần tình tứ, nói.
Nàng khẽ gật đầu ưng thuận, màu đỏ ửng ra tới tận mang tai, nàng e thẹn làm trái tim hắn xao xuyến. Vạn năm chờ đợi cuối cùng cũng có quả ngọt.
Hắn cùng nàng sang quầy mua một chiếc Hoa Đăng, ở hồ lớn trong thành, người đông như kiến vây quanh, nàng và hắn chỉ lặng thinh xem dòng người nhộn nhịp.
Đến khi màn đêm dần tĩnh mịch, ở một góc liễu gần mép hồ, hắn bòng nàng chắc trong tay xuống nước để nàng tự mình thả đèn.
Những chiếc đèn rực rỡ sớm đã mờ nhạt, chỉ duy nhất chiếc của nàng nổi trội, thắp sáng lung linh, cảnh sắc như một bức tranh nên thơ.
Nàng khẽ cười duyên ngắm cảnh, hắn thì thừa cơ hôn lên gò má nàng, đôi môi không an phận lại di chuyển xuống môi mọng, ngậm lấy nhiệt tình.
Một đôi uyên ương dưới hồ nước trao nhau tình cảm nồng nhiệt, nụ hôn rời đi còn mang theo vài sợi chỉ bạc lưu luyến.
Hắn hôn lên mắt nàng, ôn nhu thì thầm.
" Ngạn Nhi, ngoài này hết náo nhiệt rồi, ta đưa nàng về nhà "
Y Ngạn mỉm cười dịu dàng, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp.
Đêm Trung Thu kết thúc trong êm đềm, nàng và hắn bỏ lại những tiếc nuôi đã qua, ngẩng cao đầu hướng đến tương lai.
- Chuyện của quá khứ, người của quá khứ mỉm cười là được
- Chuyện của hiện tại, người của hiện tại tận tâm là được