Thế nhưng, dù sao cũng là gân cốt trên người, lấy đi rồi sẽ không bù lại được, ý chí có mạnh mẽ đến mấy thì thân thể vẫn có chút kháng cự nhẹ, hắn còn muốn tìm cách nào đó thay đổi.
" Nhất định phải là gân của ta sao? "
Biết thế nào hắn cũng sẽ hỏi như thế, Lưu Ly sớm đã chuẩn bị tinh thần giải thích.
" Thật ra có thể không dùng gân của ngài, tìm được giao long tu luyện hơn 1 vạn năm là có thể dùng...
Nhưng mà...cả ma giới không có giao long nào như vậy, toàn 100 đến 200 chưa thành hình...
Thuộc hạ đã cố tìm kiếm...không tìm ra nên mới không dám nói cách này với ngài... "
Giao long tu luyện 1 vạn năm! Tu 100 năm đã khó tìm huống hồ 1 vạn năm, ma tộc của hắn những kẻ mạnh đều bị hắn thanh trừng từ khi lên ngôi ma thần. Kiếm đâu ra giao long 1 vạn năm?
Ắt hẳn Lưu Ly cũng đã rất cố gắng, cơ hội chỉ có một, còn phải nhờ Lưu Ly giúp cho hắn nhiều việc, thay vì không hài lòng thì hắn nên cảm thấy may mắn có một thuộc hạ giỏi giang như Lưu Ly.
" Ta hiểu, ngươi cũng đã nhọc lòng... " hắn khàn giọng khen ngợi, vương tay vỗ về lên vai nhỏ.
Lưu Ly cúi đầu hổ thẹn, sức lực có hạn chẳng thể giúp cho chủ nhân tôn kính.
Hắn am hiểu tình hình hiện tại, chỉ có một lựa chọn duy nhất, miễn cưỡng hay tự nguyện hắn đều sảng khoái tiếp nhận.
" Chỉ là một sợi gân, ngươi muốn bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu
Hữu Bạch sống lại Ngạn Nhi nhất định sẽ rất vui "
" Ma thần... "
Giong nói bồn chồn bứt rứt, Lưu Ly gắt gao mím chặt môi, thật tâm nói, bản thân Lưu Ly tự cảm nhận hy sinh lần này của hắn dành cho Y Ngạn có phần quá lớn.
Vì một nữ nhân chịu rút gân của bản thân cứu tình địch, thế gian này ai làm được như hắn?
Kẻ khác đều muốn giết chết những kẻ có lòng dòm ngó đến nữ nhân của mình, chỉ duy nhất hắn anh minh cả đời ngu muội trong một khắc!
Bản tính hắn xưa giờ đều kiên định, Lưu Ly có muốn khuyên hắn suy nghĩ thật kĩ cũng vô dụng.
Hơi thở trì trệ vừa thoát ra trong không khí, Lưu Ly chưa kịp nói bị hành động của nam nhân kia làm cho chết chân tại chỗ.
Hắn không do dự, lấy hết can đảm chọc thẳng bàn tay trần vào trước ngực, nghiến răng nghiến lợi đau đớn rút ra một sợi gân trắng toát, còn phát ra thứ ánh sáng đầy thần lực.
Mồ hôi lạnh nhiễm đầy vầng trán rộng, sắc mặt đang hồng hào lập tức trắng bệch không còn một giọt máu, hơi nước trong mắt phiếm hồng ngưng tụ không rơi ra, trước lồng ngực máu tươi chẳng ồ ạt, hắn trụ thân không nổi chống tay khụy vào chiếc bàn đầy dược liệu.
" Ma thần "
Đầu óc trống rỗng bừng tỉnh Lưu Ly tức thì đỡ lấy người hắn, một ngụm máu tươi tống ra từ cửa miệng phun ngập lên số dược liệu trên bàn.
Lưu Ly gấp gáp dùng thần lực cầm máu giúp hắn, cỗ khói trắng phủ lấy trước ngực nhiễm đầy máu tươi, dần dần máu ở đó ngưng tụ gom lại một vệt lớn có thể thấy rõ bằng mắt thường, làn khói chui vào thân thể hắn kìm chế máu chảy ra.
Hắn bình tĩnh ôm lấy lồng ngực, hơi thở thô nặng có chút mệt nhoài, sợi gân được rút ra không phải gân tay hay chân, là một trong 3 sợi gân ở tủy sống, có sức mạnh không hề nhỏ, ít nhất sợi gần ấy cũng mang theo 3 vạn năm đạo hạnh của hắn.
Sợi gân trắng toát dài lòng thòng đầy thần khí bao quanh còn đang bị hắn nắm chặt chẽ, khiến cho Lưu Ly vừa nhìn liền ám ảnh cảnh hắn tự rút gân, không rét mà run, làn da nhạy cảm bị một luồng khí lạnh chạy rần rần khắp từng lỗ chân lông.
Kẻ này đúng là liều mạng không ai bằng, Lưu Ly thực sự phải bội phục hắn, thua cho tình yêu ngu ngốc sâu đậm của hắn dành cho nữ nhân kia.
Sau một hồi đè nén nỗi đau thấu xương tủy, cánh tay mất kiểm soát còn đang run nhẹ đưa ngay sợi gân lấp lánh ấy sang cho Lưu Ly, hằng giọng nói.
" Cầm lấy "
Lưu Ly không dám chậm trễ đón nhận, trước mặt hắn Lưu Ly đi đến một vỏ trai rỗng là giường nằm của mình, trải dài sợi gân lên đó, dùng thần lực thi triển đưa linh hồn của Hữu Bạch được đựng trong một chiếc hộp đặt gần đầu vỏ trai hòa vào sợi gân.
Hơi khói mờ đục bốc lên, Lưu Ly niệm chú yểm thuật, tập trung dùng hết khả năng thành công hợp thể linh hồn vào gân giao long. Chẳng mấy chốc, sau làn khói dầy đặc tan biến lộ ra một thân hình nam nhân cao lớn, xung quan toàn hào quang bao phủ.
Những ánh hào quang này chính là tu vị của Tinh Vương Minh bỏ ra, Hữu Bạch thành hình người thừa hưởng tuổi thọ vô biên, còn có được thần lực 3 vạn năm của hắn.
Chứng kiến được Hữu Bạch thật sự có khả năng sống lại, tia vui sướng trong lòng hắn hình thành, không nhịn được chầm chậm đi đến xem xét.
Hữu Bạch nằm trong vỏ trai rỗng say giấc, toàn thân còn lạnh lẽo, hắn vừa chạm vào đã biết cơ thể này còn rất mong manh, ít nhiều thêm một thời gian nữa mới có lại hơi ấm.
" Ngươi nói hai năm nữa Hữu Bạch có thể trở lại như trước đây đúng không? "
Mắt hắn đăm đăm vào thân thể phát sáng kia, ngờ vực hỏi.
Lưu Ly kính cẩn gật đầu, ngữ điệu tôn kính chưa từng thay đổi, đáp.
" Vâng ạ, nhưng mà...thái tử được hồi sinh trong thân xác mới sẽ phải mất hết kí ức...như luân hồi chuyển kiếp...
Điều này thuộc hạ... "
" Ta hiểu rồi, ngươi không cần phải giải thích "
Lời còn chưa nói hết nam nhân kia đột ngột cắt ngang, đứng thẳng người đảo mắt trong vô định như suy tư điều gì đó làm cho Lưu Ly ở cạnh im bặt không dám mở miệng.
Ý của Lưu Ly quá rõ ràng, trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo hoàn toàn, dù có thành công đến mấy thì vẫn có một chút sai sót không lớn thì nhỏ. Cứu được Hữu Bạch kia không có nghĩa sẽ quay về con người trước đây, linh hồn sống nhờ gân giao long từ đã có sự khác biệt, chuyện mất đi kí ức không phải là chuyện lạ.
Người cũng đã sống rồi, hắn không muốn bận tâm quá nhiều, hy sinh hôm nay không ít, hắn còn đang bị thương nặng vẫn là nên lo cho bản thân trước.
" Hai năm này ta giao Hữu Bạch cho ngươi lo liệu "
" Xin ma thần cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ dốc hết sức "
Lưu Ly nhận lệnh bất di bất dịch, vết thương còn đang rỉ máu ở trước ngực lọt vào mắt, tự rút gân mình hệt như dùng kiếm moi tim nội thương không nhẹ, ảnh hưởng lục phủ ngũ tạng. Lưu Ly có lòng giúp hắn trị thương một lúc, vừa dùng thần lực vừa dùng dược liệu quý giá nhất hỗ trợ hàng gắn lại lỗ hổng trên người.
Ít lâu sau hơi thở nặng nề cũng dần đồng đều, dù đã được Lưu Ly giúp đỡ nhưng hắn vẫn buộc phải bế quan trong 1 tháng chữa trị nội thương.
Việc trong ma giới Lưu Ly chắc chắn phải gánh vác, vừa phải quản thúc chúng yêu ma, còn phải canh chừng nữ nhân của hắn.
Đảm nhận trọng trách nặng nề, ngay khi hắn trở về bế quan, Lưu Ly tranh thủ dùng vô số dược liệu nuôi dưỡng thân thể vừa được tạo thành, sau đó di chuyển vỏ trai đến một vị trí có sanh khí nhất trong Dạ Ngọc, để Hữu Bạch nương nhờ trong vỏ trai rỗng hấp thụ sanh khí.
Ở Ma Vực, Y Ngạn bị giam cầm mấy nay đột nhiên kẻ kia lại mất tích làm cho nàng lúc nào cũng bộn bề trong suy nghĩ, không biết hắn lại đang muốn giở trò gì.
Hắn nhốt nàng trong phòng riêng, không cho nàng bước chân ra khỏi, ép nàng ăn cỏ u hồn, đáng lẽ giống với lúc trước hắn phải bám lấy nàng nhất là vào ban đêm.
Những ngày này hắn để nàng bình yên cứ như tra tấn tâm trí nàng không ngừng lo âu.
Ở nơi quên thuộc nhưng lại xa lạ này hầu như chỉ có thể trò chuyện với Liễu Linh, thỉnh thoảng Lưu Ly cũng xuất hiện nói vài câu an ủi nàng. Đa phần truyền tin từ hắn, sáng thì đem hoa tươi cho nàng, đêm thì viết thư thăm hỏi.
Gần nhau như vậy hắn sao lại không ra mặt?
Y Ngạn không hề thích trò chơi trốn tránh này, thư viết đến nàng không đọc, xé ngay tức thì, lúc nào cũng ra sức chống đối hắn. Vì lí do này mà hắn đã gấp rút định ngày hôn sự, trong nửa tháng tới nàng sẽ lần nữa gả cho hắn.
Hôn sự của người khác chỉ 1 lần duy nhất trong đời, nàng gả cho hắn tận 2 lần, chẳng có lần nào trọn vẹn, lần này hắn hạ quyết tâm sẽ làm nàng vui, cũng nâng cao phòng bị không để xảy ra sai sót như trước đây ở lần thứ 3 này.
Kết thúc 1 tháng bế quan, nội thương của hắn vẫn còn khá nặng, rút gân ảnh hưởng không nhẹ đến nguyên khí, còn là gân tủy sống, từ gáy cổ dọc xuống hông lúc nào cũng có cảm giác nhức nhối, ngứa ngáy như bị ai đó dùng kim đâm vào.
Trước mặt kẻ khác hắn là ma thần phải luôn giữ phong thái lãnh khốc không để lộ sơ hở, nhất là đối với ả Liễu Linh tâm cơ, bao nhiêu nỗi đau hắn đều tự mình gánh chịu, âm thầm nuốt hết vào trong.
Điều đầu tiên hắn phải làm sau 1 tháng bế quan là gặp nữ nhân hắn yêu.
Cửa phòng Kinh Trập 1 tháng nay vẫn luôn đóng chặt, Y Ngạn ở trong chán chường chẳng có việc gì làm, thần lực của nàng vốn có thể phá giải thần lực của hắn trốn đi. Vậy mà lại bị thứ cỏ u hồn kìm hãm, chôn chân ở nơi này, từ sáng tới tối nàng đều bầu bạn với chính bản thân, thỉnh thoảng lại nhớ đến dòng chữ của Liễu Linh nhắn nhủ, cố gắng tìm ra ẩn ý.
Nàng và Liễu Linh dù hay gặp nhau nhưng chưa từng dám mở miệng nói đến vấn đề ấy, ma thần đột nhiên không xuất hiện càng làm nàng không dám manh động.