" Không, đừng qua đây! " Y Ngạn giật lùi, sợ hãi lên đỉnh điểm, vớ được thứ gì đều quăng sang nam nhân ở trước mặt.
Tinh Vương Minh nhàn nhạt né ra, thuận tay cởi chiếc áo khoác ở bên ngoài, nghiêng đầu ra chỗ Hữu Bạch đang quỳ, nhếch mép khinh bạc.
" Hữu Bạch, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn...
Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy phu thê bọn ta tình nồng ý đậm ra sao... "
Dứt lời, mặc cho Hữu Bạch chửi bới, hắn cởi bỏ đôi giày, trèo lên chiếc giường, Y Ngạn bị hắn dồn ép, chẳng còn đường lui, sau lưng nàng và hai bên đều là góc giường kín mít.
" Đừng, Tinh Vương Minh...đừng...
Ngươi đừng làm vậy... " giọng nói Y Ngạn nhu mềm đáng thương, nước mắt chảy nhiều không kể xuể.
Hắn tàn nhẫn vờ như mắt điếc tai ngơ, tóm lấy cổ chân nhỏ, kéo Y Ngạn về phía mình, cưỡng chế đè nàng ở dưới thân.
Y Ngạn ngoài ra sức vùng vẫy thì chẳng còn làm được gì khác, sức nam nhi tráng kiện, mạnh mẽ và thô bạo, hắn khóa trái tay nàng, cưỡng hôn nàng, còn để cho Hữu Bạch nhìn thấy nàng bị hắn hôn.
" Ưm... " Y Ngạn đau đớn, cắn lấy môi hắn.
Nam nhân kia hung hăng, để nàng cắn chảy máu đến mấy cũng không buông, còn bắt nàng nuốt cả máu của hắn, kinh tởm đến buồn nôn.
Sau một hồn ép hôn triền miên, Y Ngạn mất sức lực hoàn toàn, lúc hắn chịu buông tha cũng là lúc Y Ngạn nằm xụi lơ trong vòng tay của hắn.
" Tinh Vương Minh...đừng...ngươi không được làm nhục ta...trước mặt...Hữu Bạch... " Y Ngạn the thé tiếng yếu ớt.
Đôi mắt nhỏ nheo lại, kéo theo hàng chân mày rậm xếch cao nhíu xuống, làn môi mỏng mở ra hờ hững, hắn tỏ vẻ không hài lòng nói.
" Nói nhiều vô ích...
Thay vì nàng cầu xin...hãy nghĩ xem qua khỏi đêm nay nàng còn được tự do không? "
" Không...đừng mà... "
Hai tay của Y Ngạn chống đẩy phần ngực rắn rỏi, hiện giờ nàng làm gì còn đủ tâm trí suy nghĩ đến chuyện ngày mai. Hắn muốn cưỡng đoạt nàng ngay trước mặt người nàng yêu, chà đạp nàng như vậy thà hắn thẳng tay giết nàng còn hơn.
Y Ngạn nghĩ đến cái chết, chẳng thể toại nguyện, nếu nàng tự sát vào lúc này, hắn sẽ giết Hữu Bạch, ngoài việc cầu xin thì chỉ có cầu xin.
" Tinh Vương Minh...ta xin ngươi...đừng... " nàng lắc đầu từ chối.
" Ma thần, đồ cặn bã! Thả nàng ấy ra, có giỏi thì nhắm vào ta đi! "
Tiếng gào thét của Hữu Bạch ở trước cửa vang vọng, từ nãy đến giờ vẫn chưa ngừng hơi, như thêm dầu vào lửa, ma thần kia càng thêm kích động, sắc mặt lạnh chẳng chút lưu tình.
" Ngoan ngoãn nằm dưới thân ta hầu hạ đi! "
" Không... " Y Ngạn đánh vào ngực hắn, lập tức bị khóa hai tay lên đỉnh đầu, môi mọng bị hắn tấn công dồn dập.
Giữa trời tuyết lớn, trong căn phòng có chút bừa bộn, được soi sáng bởi ánh đèn lưu ly rực rỡ, chiếc mành che trên giường được thả xuống che đi hai con người ở bên trong.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu hình ảnh bóng đen của hai con người trong chiếc giường sau lớp mành nâu, rõ nét đủ cho Hữu Bạch quỳ ở kia có thể nhìn thấy.
" Buông ra! Đừng mà! Ta cầu xin ngươi! " tiếng của Y Ngạn hét lên thảm thiết.
Sức lực của nàng yếu nhược, trơ mắt nhìn từng mảnh vải trên người bị xé rách, hắn còn cố ý vứt xiêm y của nàng ra đất, cho Hữu Bạch nhìn từng món một.
Đầu tiên là thắt lưng, tiếp đến là đôi giày, áo ngoài áo trong, áo yếm rồi đến quần ngắn quần dài, còn trộn vào chung với xiêm y của kẻ tàn độc kia, từng thứ từng thứ một rành rành trước mắt Hữu Bạch.
" Tinh Vương Minh ngươi là tên súc sinh! Thả Y Ngạn ra! Đồ súc sinh! " Hữu Bạch la lên khản cổ.
Theo tiếng hét thống khổ của y, chỉ có tiếng khóc và tiếng nói yếu ớt của Y Ngạn ở bên trong. Mớ xiêm y của nàng và hắn lẫn lộn bên dưới, cô nương thân thể trần trụi bị cưỡng đoạt trước mắt người mình yêu.
Thứ tiếng hoan ái của một đôi nam nữ phát ra kịch liệt, Y Ngạn bị hắn hành hạ đủ kiểu, dưới ánh sáng của đèn lưu ly, chiếu rọi rõ rệt từng chi tiết một.
Hữu Bạch đau đớn hét lên, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu bị c.ưỡng bức, y thổ huyết ngay tức thì, uất nghẹn không còn nói nổi.
" Aaa...aaa... " thứ tiếng rên rền xấu hổ, không chỉ của riêng Y Ngạn, còn có cả tiếng gầm hưng phấn của kẻ bất lương kia.
Hắn bắt Y Ngạn quỳ lên, chiếm đoạt nàng từ đằng sau một cách điên cuồng, khiến cô nương liên tục úp mặt xuống nệm. Trong tư thế hoan ái này, rõ nhất từng chi tiết một, đập vào mắt Hữu Bạch.
Mấy ai có đủ can đảm xem tiếp nữa, Hữu Bạch gục đầu, máu họng và nước mắt trào ra liên tục, tiếng uất nghẹn của y không ngừng âm lên.
" Ngạn Nhi...ta xin lỗi...ta vô năng...Ngạn Nhi... "
" Đau quá...ưm... "
Y Ngạn ở bên trong kêu lên, hứng chịu trận phát tiết điên cuồng, hoa viên của nàng bị dập liên tục đến đau rát và đỏ ửng, toàn thân ê buốt, chẳng còn thiết phản kháng, ngoài tiếng da thịt chạm nhau khiến người nghe đỏ mặt, lồng vào là tiếng chân giường * cót két * thì chỉ còn tiếng kêu rên khổ sở của nàng.
Nước mắt chua chát cũng ngừng chảy, đầu óc Y Ngạn toàn là ám ảnh, bị Tinh Vương Minh c.ưỡng bức một cách thô, hết trận này đến trận khác, dường như khi hắn điên lên làm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Lỗ tai nàng lùng bùng, chỉ có âm thanh hắn gầm lên cùng tiếng thở nặng trịch, thỉnh thoảng còn nghe hắn bỡn cợt nàng, ghim sâu vào trong tâm trí nàng.
" Ngạn Nhi suốt kiếp này nàng là của ta...
Đừng hòng nhường nào cho kẻ khác... "
" Hắn thấy rồi...chứng kiến ta và nàng ân ái rồi...
Nàng là của ta...hắn không bao giờ giành lại được... "
" Tinh Vương Minh...ta hận...ta hận ngươi...hận ngươi suốt đời... " Y Ngạn uất hận lên tiếng.
Hễ nàng dám nói chữ nào hắn sẽ thúc mạnh vào sâu cơ thể nàng chữ ấy, Y Ngạn bị hắn rút hết sức lực, đến khi bên tai không còn nghe được tiếng hắn nói, kể cả tiếng gào thét thống khổ của Hữu Bạch. Y Ngạn trải qua 3 trận hoan ái liên tiếp, ngất đi vì đau vì mệt.
Hắn thấy nàng ngất, hạ thân thô bạo, muốn nàng tỉnh để tiếp tục màn dày vò, nhưng có xuyên mạnh đến cỡ nào thì cô nương dưới thân hắn vẫn hoàn nằm im.
Nàng thật sự cạn kiệt sức lực, lúc này hắn mới chịu buông tha, đạt cao trào phóng thích lần cuối.
" Aaa~ " hắn gầm lên thứ tiếng hãi hùng, to lớn cho nam nhân kia nghe được.
Hữu Bạch không điếc, mỗi lần hắn xong một trận đều cố ý to tiếng để y biết hắn thỏa mãn, phẫn nộ trong lòng Hữu Bạch chẳng nguôi được, giương mắt chăm chăm vào đó không rời.
Hành sự xong, hắn hiên ngang bước thân trần ra trước mặt Hữu Bạch, khom người nhặt xiêm y mặc vào, toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, phủ lên làn da màu đồng bắt mắt, tô điểm nét đẹp tượng tạc của hắn.
Ở trước mặt Hữu Bạch, hắn nặn ra cười, nụ cười của kẻ chiến thắng, như một sự sỉ nhục dành cho Hữu Bạch.
" Đồ - súc - sinh... " Hữu Bạch nặn ra tiếng nói khàn đặc.
Tận mắt thấy nữ nhân mình yêu bị làm nhục, y thổ huyết không biết bao nhiêu lần, nước mắt chảy tràn làm cho đôi mắt nhỏ đỏ ửng còn sưng húp, tiếng nói tắt nghẽn, không mắng được nữa, y tự cắn môi mình đến chảy máu cũng không thấy đau.
Tinh Vương Minh mặc đồ xong, quay lại giường, dùng chăn bông quấn quanh thân Y Ngạn, bòng nàng trông tay, ngạo nghễ đến chỗ Hữu Bạch, để y nhìn thấy những vết hoan ái mà hắn để lại trên vai trần của Y Ngạn.
" Hữu Bạch...Y Ngạn mãi mãi là ma hậu của ta
Ngươi mới là kẻ chẳng bao giờ có được nàng ấy! " hắn khom người, sỉ nhục Hữu Bạch, còn hôn lên xương quai xanh của Y Ngạn.
" Hahaaa " hắn ngửa cổ cười lớn, hả hê chưa từng có.
Sau tiếng cười ấy, hắn phất tay một cái, Hữu Bạch lập tức ngất liệm, chân của hắn giẫm đạp lên thân Hữu Bạch, mắng mỏ.
" Đồ phàm nhân ngu dốt...muốn giành người với ta...
Không biết tự lượng sức! "
Hắn phỉ nhổ, chà đạp xong, bòng ngay Y Ngạn đi, Hữu Bạch bị thương nặng còn trải qua màn tra tấn tâm lý, bị hắn cho người nhốt lại, chờ đến lúc xử trí sau.
Y Ngạn, được đưa đến phòng của hắn, tiết khí thứ 3 phòng Kinh Trập, để nàng nằm mê mang, hắn tự tay lau người, rồi thay cho Y Ngạn một bộ xiêm y khác, đắp chăn ấm lên cho nàng ngủ một giấc.
Xong việc, hắn khiễng chân rời khỏi căn phòng, đến Âm Ma Điện, giải quyết tội đồ là Lưu Ly.
Âm Ma Điện.
Lưu Ly bị trói vào một tảng đá bởi những sợi xích to lớn, tiếp nhận hình phạt, bị những tia sét liên tục đánh vào người y, cơ thể mỏng manh co giật không ngừng, quần áo rách tả tơi, đầu tóc rối bời, sắc mặt của y thì bầm giập, nhợt nhạt như xác của người chết.
Hà Đức đứng bên cạnh, tiếp quản hình phạt dành cho Lưu Ly, đau xót vô cùng, trai tinh kia bị sét đánh đến mức không còn thiết kêu gào, cả mở mắt cũng khó khăn, hơi thở khi có khi không, gần như chạm cái chết.
Tinh Vương Minh bước vào trong, Hà Đức trông thấy hắn lập tức khụy gối, chắp tay cúi đầu hành lễ.
" Ma thần! "
Hắn lườm mắt, ngoắt tay ra hiệu cho Hà Đức đứng lên, rồi khiễng chân đến gần Lưu Ly, cho ngừng lại những tia sét giáng xuống người.
" Lưu Ly! " tiếng hắn the thé gọi.
Lưu Ly phản ứng, hé mở đôi mắt lờ đờ, làn môi khô, mấp máy hai chữ " ma thần " yếu ớt, gắng gượng nhìn vào nam nhân lãnh đạm kia.
" Tại sao ngươi lại dám đưa Hữu Bạch vào gặp Y Ngạn? " hắn lạnh lùng chất vấn.
Trai tinh kia nuốt xuống sự mệt mỏi, luôn giữ sự tôn kính cho hắn, từ tốn trả lời.
" Thuộc hạ biết tội...
Vì thấy thái tử quá yêu ma hậu...không chịu buông bỏ...một hai đòi vào trong hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện...
Thuộc hạ không nỡ nhìn thái tử cứ đến đây tìm đường chết...cho nên...cho nên mới đưa ngài ấy vào trong... "